Lưu Ý Hiên trước mặt hoàng hậu nương nương cùng thái tử công khai phản nghịch, dùng lời lẽ sỉ nhục hoàng gia. Mộ Tích Giả tức giận vô cùng, phất tay muốn ra lệnh quân lính trừ khử hắn ngay lập tức. Nhưng Lưu Ý Hiên từng xuất thân trong nhà võ, ông nội hắn từng dạy võ cho tiên hoàng, sao hắn có thể để yên chịu trói. Chỉ một cước vung chân liền đá bay hai tên quân lính. Chuyện đã tới nước này, hắn không thể không ra tay. Mặc dù không biết thích khách đến là thế lực của ai, nhưng làm loạn hoàng cung như vậy ắt hẳn không phải loại tầm thường dù muốn hay không chỉ có hại cho Mộ gia, không có hại có hắn. Nghĩ vậy, Lưu Ý Hiên làm liều, rút một thanh kiếm sắt từ bên hông của tên quân lính đã ngã xuống đất, chỉa mũi kiếm về phía Mộ Tích Giả.
"Mộ Tích Giả! Ngày tận thế của Mộ gia các ngươi đến rồi. Không bằng để ta giúp một tay đưa ngươi xuống suối vàng"
Nói rồi, hắn cầm kiếm xông đến hướng Mộ Tích Giả tấn công. Hoàng hậu một phen khiếp vía lùi về phía sau, hét lớn về phía xa xa tìm cứu viện.
"Hộ giá!"
Hoàng hậu hét lên, một toán binh lính ở phía xa xa đang sơ tán cung nhân liền nghe thấy, lập tức triệu tập chạy đến. Trong lúc đó, Mộ Tích Giả bị Lưu Ý Hiên tấn công, thân thủ không thể so bằng liên tục né tránh. Nhưng hắn so ra vẫn là thái tử mềm yếu chưa từng đụng chạm đao kiếm sao có thể bì với Lưu Ý Hiên từng dẫn quân định thổ phỉ. Hắn bất cẩn, không tránh kịp một nhát chém của Lưu Ý Hiên, mảng máu tươi tung té vung lên không trung trông thật kinh khủng. Một cánh tay của hắn rớt xuống đất, Mộ Tích Giả đã bị chặt đứt cánh tay trái
"Thái tử, Lưu Ý Hiên ngươi....ngươi dám!"
Hoàng hậu nương nương ngơ ngác nhìn khung cảnh đẫm máu kia, Mộ Tích Giả ngã khụy xuống nằm bất động, miệng không ngừng kêu đau, cánh tay trái văng ra một hướng khác. Bà đau lòng ôm lấy nhi tử, liên tục dỗ dành đem toàn bộ thân thể nhi tử phủ bằng nước mắt của mình. Lúc binh lính tới chỉ kịp phản công Lưu Ý Hiên vài nhát đao, sau đó hắn nhanh nhẹn chạy thoát. Binh lính chia ra làm hai, một hộ giá hai mẹ con thái tử rời khỏi, một tiếp tục truy đuổi tên phản thần.
"Mẫu hậu...mẫu hậu..khụ khụ"
Mộ Tích Giả hơi thở yếu ớt gọi mẫu hậu, hắn chỉ tay về phía Đông cung, nói
"Cứu Vũ nhi, hắn...hắn còn ở Đông cung"
Hoàng hậu choáng váng, gọi người tới lập tức phân phó.
"Tiểu điện hạ ở đâu rồi?"
Một tên binh linh cúi đầu báo.
"Hồi nương nương, tiểu điện hạ vẫn không có tung tích, thần đã cho người phong toả lục soát khắp Đông cung rồi ạ"
Nhi tử bị mất đi cánh tay còn đang chờ chết, cháu nội duy nhất hiện giờ cũng không có tung tích, hoàng hậu đau đớn muốn ngã xuống. Tương lai của Mộ gia còn lại gì nữa chứ. Hoàng hậu cùng thái tử tạm tránh nạn trong một phế cung khuất sau điện quý phi. Nơi đây từng là nơi giam giữ các cung nhân phạm tội, có thể coi như lãnh cung, từ lâu đã không có người lui tới. Nghĩ vậy, có lẽ nơi đây là nơi an toàn nhất cho điện hạ cùng nương nương tạm dừng chân. Hai người nghỉ tạm trên một chiếc giường nhỏ không có chăn đệm, khoảng mười binh lính vẫn còn thay phiên túc trực bên ngoài. Hoàng cung loạn lạc mất kiểm soát, hiện giờ một chút ánh đèn dầu loe lói cũng có thể khiến mạng sống bị đe doạ, phế cung cứ như thế chìm trong bóng đêm lạnh lẽo đến đáng sợ.
Mộ Tích Giả từ lâu đã ngất đi, cũng may kịp triệu một thái y ở bên cạnh băng bó tốt vết thương. Hoàng hậu trằn trọc lo lắng không tài nào nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi nhìn nhi tử đang cau mày vì đau. Bà như ngồi trên đống lửa, hiện tại tiến thoái lưỡng nan, còn không biết phía hoàng thượng thế nào rồi.
Hoàng cung trong một ngày đã hoàn toàn mất kiểm soát. Từ lúc trời sáng đến chập tối đã có đến ba cung điện bị cháy, trong đó tẩm điện hoàng đế đang bị bao vây, hết sức nguy kịch. Sát thủ lần này đều là do Chu Uyển Đình dùng hết số tài sản của Tề Nghiên Dương ở đất Ngụy mua chuộc. Nàng nắm trong tay bản đồ đi vào mật thất Đông cung, âm thầm cho người mở rộng đường đi. Đem một lúc mấy ngàn sát thủ cao tay đột nhập Đông Cung. Ngày đại hôn của công chúa, tất nhiên sẽ có thủ vệ càng nhiều, nhưng vẫn không thành vấn đề khi hầu hết số quân còn đang ở biên thùy chống ngoại xâm. Từ khi Tề gia sụp đổ, binh sĩ dưới trướng thầm không phục, thậm chí còn chống đối quân lệnh của triều đình. Vậy nên mới gây ra việc hiện tại, hoàng cung thất thủ, cứu viện ở nơi xa không kịp tiếp viện.
Chu Uyển Đình vận một bộ hắc y, tay phải cầm trường kiếm đã nhuốm máu từ từ bước vào tẩm điện hoàng đế. Nàng chưa từng đặt chân vào nơi xa hoa như thế này, kiến trúc chạm trỗ bằng vàng khiến nàng có chút choáng ngợp. Những thứ này đều là của cải của lê dân bá tánh mà góp thành đó sao? Vàng son hoa lệ mà hoàng đế đang sống phải chăng là máu, là mồ hôi của người dân đổi thành. Cha nàng, mẹ nàng, gia đình của nàng cũng vì những thứ này mà ra đi mãi mãi.
Bước đến đại điện thảm đỏ trải phía dưới chân mang đến cảm giác ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Mộ Lăng Thần vẫn như cũ yên vị ngồi trên long ỷ.
"Đến, giết trẫm đi, để trẫm thoát khỏi sự dằn vặt tâm can do chính mình tạo ra"
Hoàng đế cầm bức hoạ tam hổ lên ngắm nhìn một phen, bất giác nước mặt rơi xuống bức hoạ. Đây là bức hoạ mà tiên hoàng xem như là bảo vật. Tiên hoàng từng dặn dò hắn trước khi băng hà, dù có lâm vào bước đường nào cũng không được bội nghĩa với Tề gia và Lưu gia. Hai nhà Lưu Tề suốt mấy đời vì Đại Lăng tận trung, thật sai lầm khi để đại cục rơi vào bước đường không thể cứu vãn này. Hắn hối hận, thật sự hối hận rồi. Giá như hắn tin tưởng Tề Xương, giá như hắn lúc đó công bằng đối với Lưu gia, giá như...
"Chu Uyển Đình, muội?"
Còn chưa đợi hoàng đế phát giác, từ trong bức rèm, Lưu Ý Hiên cầm chùy thủ bước ra. Hắn bất ngờ gọi tên nàng, dường như sự xuất hiện của nàng khiến hắn không thể nào tin nổi
"Không phải muội đi cùng với Tề Nghiên Dương sao? Hừm bây giờ sống chết của nàng ta đã không còn quan trọng nữa. Tề gia đã sụp đổ. Đương triều hiện giờ chỉ có Lưu gia, Lưu Hầu là ta, không Uyển Đình, ta không muốn làm Hầu gia nữa. Hiện giờ nếu như muội về phe ta...ta nhất định cho muội một cái hậu vị!"
Nghe đến đây, Mộ Lăng Thần thoáng chút giật mình. Hắn lùi lại phía sau, nhưng không may bị Lưu Ý Hiên nhanh tay tóm được.
"Lưu Ý Hiên, ngươi điên rồi. Mộ gia ta đối với ngươi không tệ...sao ngươi có thể?"
Chu Uyển Đình nhìn lão hoàng đế chật vật trong tay Lưu Ý Hiên có chút khẩn trương. Nàng căn bản không muốn giết hoàng đế, đơn giản chỉ muốn hắn trả lại công đạo cho Tề Nghiên Dương. Kẻ thù thật sự của nàng chính là tên họ Lưu đang đứng trước mặt kia mới đúng. Lưu Ý Hiên một tay siết chặt cổ lão hoàng đế, chùy thủ đưa sát đến cuống họng của hắn.
"Ha? Tốt, nếu đủ tốt như ngươi nói. Lưu Ý Hiên ta đã không có ngày hôm nay. Tất cả là tại ngươi cùng tiên hoàng quá ngu ngốc. Tề Xương ông ta có gì hay chứ? Nếu không phải đổi một cánh tay thay cho tiên hoàng, còn có thể xưng vương một phương sao? Những thứ Tề Nghiên Dương có, ta cũng phải có. Huống hồ nàng ta chỉ là nữ nhân, là một kẻ lừa gạt thiên hạ, không xứng cùng ta một cấp bậc!"
Chu Uyển Đình có chút sốt ruột, rút trường kiếm trong tay chỉa về phía Ý Hiên
"Lưu Ý Hiên, ngươi còn có thể bỉ ổi đến mức nào, mau thả người!"
Lưu Ý Hiên giống như phát điên, nhìn Chu Uyển Đình nghênh mặt khiêu khích. Chu Uyển Đình biết không thể cùng hắn nói lí lẽ, chỉ có thể nắm chặt tay cầm trường kiếm dùng công lực bay về phía hoàng đế. Lưu Ý Hiên từng luyện võ, hắn rất nhanh kéo hoàng đế né sang một bên, chùy thủ trong tay vì xô xát mà kéo một đường sâu, máu tươi tuôn ra, Mộ Lăng Thần ngã khụy xuống đất, chết không nhắm mắt. Lúc này đã không còn vướng bận tay chân, Lưu Ý Hiên nhanh nhẹn nhảy vọt ra sau lưng Uyển Đình, định dùng chùy thủ đâm từ phía sau.
"Chết đi!"
Uyển Đình cảm nhận gió vụt tới, lực đạo rất mạnh chỉ kịp né sang một bên nhưng vẫn không may trúng một đường chém ở khủya tay trái. Lưu Ý Hiên càng hưng phấn khi thấy nàng bị thương, hắn vứt bỏ chùy thủ xuống đất, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Đến đây đi, bổn hầu liền cho nàng tâm phục khẩu phục"
Nghe hắn khiêu khích, Chu Uyển Đình lửa giận trong lòng dâng lên đỉnh điểm, nắm chặt kiếm trong tay xông lên. Nàng vốn không ngờ rằng Lưu Ý Hiên khuất sau bề ngoài nho nhã của quan văn, hắn lại lợi hại như thế. Võ công của hắn khiến nàng không thể đánh giá thấp. Đây là loại tuyệt kĩ của phái Chính Môn, phải chăng là Ngụy Chính Thuần thời gian qua đã truyền toàn bộ cho hắn. Lưu Ý Hiên cười nhạt, chỉ dùng tay vận công lực chưởng tới tấp khiến nàng hoa mắt
"Nàng không ngờ tới phải không?"
Lưu Ý Hiên di chuyển rất nhanh, nội công lại rất mạnh mẽ, giống như được phân thân ra làm bốn, tấn công nàng ở mọi phía khiến Uyển Đình chỉ trong tức khắc bị dồn đến đường cùng. Nàng đã trúng mấy chưởng của hắn, lồng ngực đau đến muốn nổ tung, lợi dụng vài khắc ít ỏi tránh né đi để thổ huyết.
Một ngụm máu tươi phun ra, tràn đến khoé miệng, nàng dùng kiếm chống đỡ chính mình, chỉ trong vài khắc đã khiến nàng hoàn toàn ở thế bị động, chỉ có thể yên phận chịu trận.
"Uyển Đình, việc sát hại mẫu thân và muội muội của nàng là bất đắt dĩ. Nếu như bà ấy chịu giao ra bản đồ sớm hơn. Có lẽ không đến bi kịch như thế. Nàng tin ta, ta không còn cách nào khác!".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi 2. Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau? 3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi 4. Thế Thân =====================================
Lưu Ý Hiên dừng tay, đứng trước mặt nàng cười nhạt nói. Dứt câu, vẻ mặt hắn cố tỏ ra bi thương, một cảm xúc giả tạo khiến nàng ghê tởm. Chu Uyển Đình cắn răng đứng dậy, hét
"Câm miệng! Ngươi là tên khốn nạn. Chết đi"
Chu Uyển Đình dùng sức lực yếu ớt còn lại tấn công hắn. Lưu Ý Hiên trong một chốc không phòng bị trúng một nhát chém vào bả vai trái. Hắn bị đau la lên một tiếng rồi tóm lấy cổ áo của nàng, xách lên.
"Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng,..."
Còn chưa nói hết lời, Chu Uyển Đình đã phun nước bọt vào mặt hắn, khiến hắn có chút tức giận, lại nhết miệng cười
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân. Đến giờ chết vẫn không phục. Được, nàng hà cớ gì phải phục tùng một tên nam nhân giả. Tại đây bổn hầu liền khiến nàng sung sướng đến quên phăng đi nữ nhân kia"
Nói rồi, hắn đổi chủ ý. Dùng vài ba đường liền điểm huyệt nàng. Chu Uyển Đình bị điểm huyệt á khẩu, cả người cũng bất động, mặc cho bàn tay dơ bẩn của hắn ôm lấy mình.