" Bà thì biết cái gì, người ta có điều kiện như vậy, muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, lại tốt nghiệp đại học, chỉ cần muốn thì người đàn ông tốt nào mà không tìm được!
Chỉ có bà xem em họ mình như báu vật, cũng không nhìn một chút xem có xứng hay không, làm quá thì người ta bỏ chạy thì ở đó mà mất mặt xấu hổ! Về sau không được nhắc lại chuyện này nữa!"
Chu Thuý Thuý mất hứng:
“Em trai tôi có chỗ nào không tốt, sao lại không xứng với cô ta, tuổi còn trẻ như vậy. Ai biết từ đâu
mà có nhiều tiền như vậy chứ?”
" Bà im miệng cho tôi!!" Lý Phú Quý trừng hai mắt.
" Cái chuyện lảm nhảm, tan hoang cửa nhà của bà! Nếu còn dám ăn nói bừa bãi nữa thì tự về nhà bố mẹ bà mà ở!
Người ta là một cô gái trẻ tuổi, làm ăn đã không dễ dàng gì, bà thật độc miệng, chuyện như vậy cũng có thể nói ra được, không thấy hổ thẹn trái với lương tâm sao?
Con bé Lâm có thứ gì tốt có khi nào thiếu phần chúng ta không, lúc thì tặng hoa lúc thì mang thức ăn qua. Rõ ràng thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày bà đều chạy qua tiệm người ta, ăn nhờ ở đậu, người ta cũng có nói câu nào không.
Bà không thể chỉ vì con cái nhà người ta không vừa mắt với em trai bà liền tổn hại danh tiếng của người ta được, làm như vậy rất thất đức."
Chu Thuý Thuý vừa bộc phát cơn giận xong cũng bắt đầu hối hận, ngượng ngùng nói:
“Tôi nói những lời vô lý này vào lúc nhất thời kích động thôi, sau này sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, hai ngày nữa sẽ gọi em họ đến,có được hay không cũng phải lấy lại chút mặt mũi, không thể để người ta xem thường được.
Trần Tầm rất tự giác buông lỏng tay ra, thấy Lâm Hi chuyển qua ngồi ghế phía đối diện, hắn cũng không nói gì, chỉ lấy trong túi áo ra hộp trang sức hình vuông để trên bàn:
" Em họ anh có đeo lắc tay, nhìn rất đẹp mắt nên mua tặng em."
Lâm Hi liếc nhìn hộp trang sức đặt trên bàn màu hồng nhạt, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì, dường như những gì có thể nói cô đã nói hết rồi, bây giờ có lặp lại cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Trần Tầm cũng không mong đợi cô nói gì thêm dễ nghe, cũng như những lần trước ngồi im lặng
như vậy, lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi sau đó đứng dậy rời đi.
Hiện tại, hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải dây dưa với cô từng chút từng chút thế này, lôi kéo sự chú ý của cô cho đến khi cô thấy mệt mỏi phải thoả hiệp hoặc bản thân mình không còn hứng thú nữa thì thôi.
Thật ra, chuyện này rất vô vị nhưng lúc này lại không cam lòng buông tay như vậy.
Di động của Lâm Hi nhận được thông báo trong vòng 6 giờ tới sẽ có mưa giông kèm theo sấm sét, nên lúc 5 giờ chiều cô cho Trần Bình tan việc, hôm nay Hứa Dương không khoẻ, cơ thể nóng sốt nhẹ nên giữa trưa đã xin phép ra về.
Suy nghĩ đến Từ Kha Nguyệt đang ở trong bệnh viện, Lâm Hi cảm thấy về tình về lý nên đi thăm một chút nên lấy di động ra định gọi cho Từ Vi Vũ.
Buổi sáng bị kích động, cúp điện thoại của anh, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật chẳng rõ lúc đó bản thân giận dỗi cái gì nữa.
Điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không có người bắt máy, Lâm Hi nhíu mày cúp điện thoại, cũng không gọi lại nữa.
Nhìn ra ngoài trời gió thổi rất mạnh, mưa nặng hạt hơn, dường như thật sự, sắp có một trận mưa như trút nước đổ xuống, điều này rất hiếm khi xảy ra vào mùa xuân.
Bầu trời âm u nặng nề, mưa như vẩy mực, tiếng rào rào dội đến không ngừng.
Lâm Hi hơi đau đầu, từ hôm qua tới giờ cô ngủ chưa đầy 5 tiếng đồng hồ, thấy mưa lớn như vậy nên 6 giờ đã đóng tiệm.
Về nhà cũng không nấu cơm, chỉ thay đồ ngủ rồi lên giường ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ được bao lâu thì di động ở đầu giường ong ong kêu lên không ngừng, sau đó dừng một lúc rồi lại tiếp tục vang lên, duy trì thời gian rất dài, đứt quãng.
Cuối cùng Lâm Hi cũng bị tiếng ồn đánh thức, có chút bực bội, hai mắt vẫn nhắm tịt, lọ mọ tìm điện thoại, cũng không biết là ai gọi đến, liền bắt máy.
" Alo…" giọng nói ỉu xìu, yếu ớt còn có chút không kiên nhẫn.
Từ Vi Vũ hơi sửng sốt:
" Lâm Hi …em… không ở nhà?"
Anh nhìn đèn trên tầng không sáng, lại nghe giọng cô có vẻ không vui, tưởng rằng cô đang ở bên ngoài, sợ bản thân gọi điện thoại liên tục đã làm phiền cô.
Lâm Hi nghe ra là Từ Vi Vũ, con sâu ngủ thoáng cái bỏ chạy không dấu vết, cô dụi dụi mắt ngồi dậy, cô nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã hơn 9 giờ tối!
" Tôi ở nhà, anh ở đâu?"
Thấy trong phòng tối đen như mực, cô duỗi tay bật đèn sáng lên.