Bụi Xưa

Chương 55: Cẩn thận



Niềm vui đến quá nhanh, ta kích động đến suýt nữa lạc cả giọng, ta cố đứng dậy mặc dù khá khó khăn nên với tay kéo ống tay áo hắn, lắp bắp nói: “Được, được…”

Ta cười ngây ngô đến hoa mắt, “Ta muốn ăn ngọt một chút…”

Hắn gật đầu, lau mặt cho ta thật sạch sẽ rồi bôi lên cổ ta một lớp thuốc dày.

Động tác hắn giống như cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt ve, ta cảm thấy hơi ngứa ngáy nên tránh ra tí, nhưng không dám mở miệng lên tiếng, nên ta hơi ngửa cổ ra sau để hắn bôi cho đều.

Bôi xong, hắn bèn sờ gáy ta, ta đau nên không nhịn được rên lên một tiếng, hắn rút tay về im lặng một lúc, hắn mới cúi đầu hôn lên má ta lần nữa.

Đang có người khác ở đây mà…

Ta cúi đầu, không dám nhìn mặt Cố Khinh, tim đập ta thình thịch như trống vỗ, mặt đỏ bừng, sửng sốt hồi lâu mới nhỏ giọng nói mình không sao.

Ta mò mẫm trở về, tìm được một cái túi nhỏ trông căng phồng, ta lấy ra từ trong túi trữ vật mấy viên đan dược, không thèm uống hớp nước nào liền trực tiếp nuốt xuống, rồi nói: “Ta ăn rồi sẽ mau khỏe thôi!”

Vừa nói, ta vừa vận dụng linh lực của mình để chữa đầu của mình, kìm lại cơn đau.

Linh dược này vốn là chuẩn bị cho hắn sau vụ lần trước ta bóp cổ hắn, nhưng ta sợ hắn không nhớ gì lại xảy ra chuyện, sợ hắn đụng phải thứ gì đó thì có thể lấy ra dùng, thế mà hiện tại người dùng nó đầu tiên lại là ta…

Trông mặt hắn hơi tái nhợt và mệt mỏi, đuôi mắt vẫn còn một vệt đỏ phờ phạc, trong đôi mắt còn có những tia máu đỏ tươi, trên khóe miệng hắn còn đọng lại một vệt máu khô đỏ sẫm.

Ta đưa tay lên lau máu cho hắn.

Hắn nhìn ta một lúc rồi bất ngờ ôm lấy ta lần nữa, cả người hắn khẽ run lên, ôm ta càng lúc càng chặt hơn.

Ta dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, tim đập càng lúc càng mạnh, hắn không trách ta thật, nhưng sao hắn lại cảm thấy có lỗi chứ…

Mặc dù hắn thương tình lập tức buông tay kịp lúc, nhưng sức lực và lần va chạm tàn nhẫn khi nãy vẫn khiến ta sợ hãi, mới vừa rồi hắn bôi thuốc, ta vẫn còn hơi sợ nên không muốn bị sờ cổ ta nên tránh hắn một lúc.

Ta cảm nhận được nhịp tim trong lòng ngực hắn đập rất nhanh, dần dần ta cảm thấy xấu hổ, dù gì đám người Cố Khinh vẫn đang ở gần ta, có lẽ bọn họ đang nhìn ta và hắn bằng ánh mắt kỳ lạ…

Nhưng ta nghĩ xong rồi, mặc kệ bọn họ, vì thế ta cẩn thận ôm hắn chặt hơn.

Sau khi bọn ta ôm một lúc, hắn rũ mắt buông ta ra, sau đó bắt đầu bận rộn đi làm việc.

Hắn đi vào bếp trước, lát sau hắn quay trở lại, không hắn kiếm từ đâu ra một sợi dây thừng dài, buộc nó vào cửa sổ rồi kéo đến cửa sổ còn lại, sau đó hắn buộc qua buộc lại hai lần, rồi giăng hai mảnh vải lên dây để tách hai chiếc giường ra.

Căn phòng vốn đã nhỏ, lại được tấm vải bị người vội vàng vắt lên ngẫu hứng đã chia căn phòng thành hai không gian khác, càng khiến nó có vẻ chật chội, hẹp đến nỗi khi ta vươn tay ra một chút liền có thể chạm vào tấm vải.

Ta thất thần ngồi ở mép giường, không biết bao lâu sau, hắn đã mang nước nóng và khăn vải đến lau sạch những mảnh sứ dưới chân ta.

Lòng bàn chân ta bê bết máu thịt, cởi tất ra là nhìn thấy rõ phần thịt rách bươm, tuy ta đã thấy hết đau nhưng bắp chân vẫn hơi co rút theo bản năng, động tác của hắn vốn nhẹ nhàng nay càng cẩn thận.

Hắn hơ nóng hai thanh sắt mỏng nhọn cầm trong tay, cúi đầu cẩn thận kẹp những mảnh vỡ ra rồi ném từng cái vào trong chậu, máu trong mảnh vỡ nhuộm đỏ cả nước trong chậu.

Lẽ ra ta có thể dùng pháp thuật để lấy nó ra, thậm chí là tự chữa lành vết thương cho mình được, nhưng động tác của hắn quá đỗi dịu dàng làm ta nhất thời không thể từ chối, trong lòng ta rối cả lên, nên ta quyết định để hắn làm từng bước một.

Cũng may là ta không giẫm lên nhiều mảnh vỡ, động tác của hắn cũng khéo léo lại thuần thục, hắn cầm chân ta kiểm tra lần nữa, cuối cùng hắn dùng nước nóng lau sạch vết thương của ta, quấn thêm vài vòng rồi đặt chân ta lên giường, giúp ta cởi xiêm y và đắp chăn lên người ta.

Hắn đối xử với ta như vậy ngược lại ta thấy mất tự nhiên, nhiệt độ tăng cao khiến ta nóng đến rơi lệ, ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn, rúc người vào trong chăn, lời muốn nói cũng nói chẳng đặng.

Đêm đã khuya, ngoài phòng trăng đã treo lên cao, ánh trăng rọi vào trong làm cho nét mặt hắn càng mờ mịt, hắn hơi cúi người cúi xuống, im lặng thừ người ngồi đó và đưa mắt nhìn xuống đất, như thể màn đêm dày đặc đã đè nặng lên vai làm cho hắn không thể cử động hay di chuyển dù chỉ nửa phần.

Ta định mở miệng bảo hắn lại đây ngủ đi, nhưng hắn lại đứng dậy cầm cây đèn dầu đi thu dọn đống lộn xộn vừa rồi.

Từ đầu đến cuối, hắn không nói với ta một lời nào.

Cảm giác thật kỳ quái, mặc dù hắn vẫn ở bên cạnh ta như ngày nào, nhưng hôm nay hắn không nói lời nào, như vậy làm ta cảm thấy bất an vô cùng, ta có cảm giác như thể có một con dao lớn đang treo lơ lửng trong lòng, mũi dao bóng lưỡng lạnh đến rợn người khiến trái tim ta nhảy dựng lên.

Nếu biết… Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, ta đã không cứu Cố đám người Cố Kinh, rõ là mọi chuyện đã qua, nhưng lòng ta còn nghĩ về chuyện năm đó còn có ích lợi gì! Cái gọi là bí mật, có lẽ chỉ là do ta tưởng tượng mà thôi.

Tuy rằng ta nhất thời sơ suất, ta chỉ cấm khẩu Cố Khinh mà quên mất người đi cùng hắn, nhưng mà, nếu Cố Thanh không tìm đến ta thì làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy…

Hắn đã tìm kiếm dấu vết của bọn ta suốt chặng đường, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào khi thấy những lời nói hàm hồ của đạo lữ bên cạnh mình trở thành sự thật.

Trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một tia tò mò thầm kín, bọn họ bị giam cầm trong kết giới của ta lập ra, ngay cả tấm vải này bọn họ cũng không thể chạm vào được.

Ta nín thở, đưa tay khẽ vén góc rèm, cúi đầu nhìn trộm.

Trong phòng tối om khiến ta không thể nhìn rõ, Cố Khinh không thể nào che giấu được vẻ khiếp sợ, vẻ mặt hắn phức tạp khó hiểu, một lúc sau, ánh mắt hắn bám theo sư huynh dời đến phòng bếp.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc thật lâu, nhìn đến khi ta cảm thấy hơi đói.

Cuối cùng hắn cũng thu hồi ánh mắt, xoay người lại rồi thẳng lưng nhìn nam nhân, trên mặt hắn lộ ra vẻ háo hức, hắn theo bản năng há miệng vài lần mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình, ánh mắt hắn dần mơ hồ rồi ngậm miệng lại.

Nhưng cho dù hắn không nói ra được thì nam nhân tựa hồ cũng biết hắn đang nói cái gì, nam nhân kia hình như đang suy nghĩ gì đó, trông vẻ mặt người nọ rất nghiêm túc hướng về phía hắn lắc đầu.



Trong lòng ta cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ là truyền âm mật sao?

Thứ này chỉ dùng được cho người thân cận, có hiểu biết rất nhiều mới có thể sử dụng, tất nhiên người khác cũng có thể sử dụng, nhưng tu vi của kẻ đó phải cao hơn mấy tầng, triệt để trấn áp, ép vào trong thức hải của người khác mới có thể truyền lời.

Nhưng rõ ràng là họ đang “nói chuyện” qua lại, càng không có vẻ gì là đang chèn ép nhau…

Bọn họ ở nơi đó yên lặng giao lưu, sắc mặt của Cố Khinh tạm thời trông rất khó coi, trong mắt hắn nhất thời hiện lên hưng phấn, bỗng chốc mặt mũi tối sầm lại trông như đang tự trách mình và hối hận… Tóm lại, biểu lộ trên mặt mặc dù không quá rõ ràng, nhưng điều này vẫn làm ta kinh ngạc.

Hắn thường dùngđôi mắt khinh bỉ và trưng vẻ mặt xấu xa khi đứng trước mặt ta, hiếm khi hắn kiềm chế bản thân trước mặt sư tôn đáng kính của mình, tính tình hắn xấu xa lại càng kiêu căng ngạo mạn với người ngoài, miệng lưỡi độc địa đến mức nó có thể khiến người sống tức đến chết, còn người chết bị hắn moi móc tức đến phải bật dậy khỏi quan tài.

Không phải nói cho quá nhưng hắn ở Thương Hành đắc tội khoảng một trăm tám mươi người, cũng có khả năng con số đó sẽ ít hơn một chút.

Cho nên ta chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt hắn như thế này, dường như người đó đối với hắn rất đặc biệt, có lẽ là hắn không nhận ra nhưng theo những gì ta nhìn thấy qua mỗi cái nhíu mày, cau môi trên mặt hắn đều thể hiện một sự tin tưởng trong vô thức đối với người nọ…

Rốt cuộc người nam nhân đó là ai…

Hai người họ “nói chuyện” với nhau một hồi, đột nhiên sắc mặt của Cố Khinh thay đổi, hắn sờ soạng cổ tay áo giống như đang tìm kiếm thứ gì đó trên người, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được, vì vậy dần dần sinh ra lo lắng.

Mãi cho đến khi nam nhân kiềm chế động tác vội vàng của mình, hắn mới sững người một lúc và bình tĩnh lại. Cố Khinh quay đầu nhìn ta, còn ta thì núp ở một góc khác nhìn hắn, hắn cũng không để ý tới ta, chỉ là ngơ ngác nhìn tấm vải, giống như hắn xuyên qua tấm vải nhìn ta.

Môi hắn mấp máy vài lần, vẻ mặt hiện lên vài phần cô đơn, tiếp tục cúi đầu xuống.

Ta hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra hắn đang tìm cái gì, trong lòng ta như bị ai gõ nhẹ một cái, đột nhiên khai khẩu cho hắn.

Ban đầu Cố Khinh đối xử với ta không quá tệ, nhưng hắn luôn tỏ vẻ trịch thượng cao ngạo, ăn nói thì không được tử tế dễ nghe.

Hắn không thích ta nên trong lòng ta không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy ta luôn tránh mặt hắn suốt, thậm chí ta còn nhờ sư huynh dạy ta, cho dù ta có tủi thân như thế nào, ta cũng không bao giờ vượt mặt hắn, nhưng từ khi ta nhờ sư huynh chỉ điểm nên không có thời gian để ý đến hắn nữa.

Ngày qua ngày, ta cứ trốn tránh như vậy, nhưng không hiểu sao, đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc, có lúc đến phòng ta giả vờ đập phá đồ đạc, thậm chí còn chê bai những đồ mà ta sử dụng, hắn còn đến sân nhà ta xem tôi luyện kiếm pháp, hắn chỉ chỉ trỏ trỏ nói rằng tư thế của ta đứng không đúng.

Khi đó ta chưa có bản mạng kiếm nên ta thường dùng trọng kiếm bình thường tập, lấy việc luyện lực đạo làm tiêu chuẩn, ta bị hắn nói tới bực, thế là ta xông vào đánh đấm hắn một trận, cho dù là nhân sơ với đạo pháp thì ta cũng không địch hắn, ngược lại quậy đến mức lá rụng đầy đất, cả người chật vật dính đầy bụi đất.

Lúc này hắn mới lộ ra nụ cười tự mãn khoan khoái, đảo mắt liếc ta một cái, ném cho ta một câu cần phải luyện tập nhiều hơn nữa, rồi thản nhiên bước đi.

Hắn có bệnh thật mà! Ta luôn thầm mắng hắn, đầu óc hắn có bệnh thật, khó trách hắn không có bằng hữu!

Ta thực sự không thể chịu đựng được việc khùng điên của hắn, nên có những ngày đến buổi trưa ta cố tình đi đến một nơi thật để luyện tập.

Cây xanh bóng mát thỉnh thoảng có mấy chim bay cất cất cánh lên, mây trắng trôi bồng bềnh với gió thổi nhè nhẹ, không có Cố Khinh ở đây, ta liền cảm thấy cuộc sống xung quanh thoáng hơn rất nhiều. Ta đang lim dim ngủ, hô hấp trầm ổn, thì đột nhiên ta nghe thấy ai đó đang đến gần, còn đang nói xì xầm gì đó.

Ta không thân với những đệ tử khác, ý không thể gặp vài lần là có thể nhớ được tên và ta có bị bệnh mù mặt, nếu chạm mặt thì bọn họ liền chào hỏ ta điều này khiến ta cảm thấy khó chịu, cảm giác còn tệ hơn lúc ta sắp chết đói.

Ta xị mặt bèn trốn đi, định chờ bọn họ đi qua thì nghe được sự tức giận, khó chịu qua giọng điệu của họ nói

“… Tên tiểu tử Cố Khinh kia, ta mới vừa nói đôi ba câu thì hắn liền tức giận, bây giờ mỗi ngày đều tới đì ta… Đúng là cái đồ không cha mẹ, súc sinh…”

Một người trong đó khẽ tặc lưỡi: “Hắn vẫn luôn như vậy mà, ngươi có thể nhỏ giọng được không, mấy ngày này đối với ngươi còn chưa đủ hay sao hả…”

Người nọ rít lên vài tiếng, “Nếu không phải ta sơ ý thì hắn làm sao có thể thắng được chứ! Hắn vừa kiêu ngạo vừa bá đạo, lúc trước cũng tự ý nhúng tay vào chuyện của người khác rồi còn gì!” Có kẻ lên tiếng trào phúng nói: “Nom dáng vẻ của Lâm Trần đúng kiểu người sợ hãi rụt rè, thân thì rách nát, gặp người cũng không biết mở miệng nói được câu nào, còn không biết lễ nghĩa gì cả, trông nó như thằng ngốc vậy, nói không chừng Sở tiên quân vì thấy nó ngu ngu, nên nghĩ tình mới tùy tiện dạy cho nó thôi, xem lúc nó đứng tấn luyện khí trông ngu muốn chết đi được! Ta nói có sai không nào?”

“Ai bảo ngươi nói Lâm Trần không có cha mẹ dạy dỗ, sợ là câu kia đã đụng chạm đến Cố Khinh rồi…”

“Ai biết được đúng lúc đó Cố Khinh đi ngang qua chứ! Đúng là thứ âm hồn bất tán! Còn nói ta không đủ tư cách nói với Phá Hiểu Phong của hắn, đã vậy còn động tay động chân với ta, nói gì mà nếu nghe thấy câu một lần nữa sẽ cắt lưỡi ta, ai cho hắn lá gan đó chứ… Nên Lâm Trần kia là cái thứ gì!”

“Ngươi cũng chớ tức giận, nếu hắn đứng ra bênh vực cho Lâm Trần, thì có lợi ích gì cho hắn chứ? Người mà Lâm Trần mỏi mắt ngóng trông không phải là Sở tiên quân không dính bụi trần kia sao, ngay cả một cái liếc mắt nhìn y, hắn cũng chả thèm nhìn nữa mà…”

“Lâm Trần này hay nịnh bợ, chẳng phải bây giờ Sở tiên quân có hứng thú với Lâm Trần, bỏ hắn sao… còn Cố Khinh cả ngày chỉ biết vùi đầu tu luyện, cũng chẳng biết nịnh hót hắn…”

“Vừa rồi ngươi mới nói Sở tiên quân chưa bao giờ để hắn vào mắt nên mới ra tay tàn nhẫn, tốt nhất là không để hắn nghe được lời này…”

“… Nó chính là cái đồ không cha không mẹ, còn muốn thiếu cái gì nữa, nói không chừng nó còn thiếu việc cai sữa thôi ha ha ha…”

Ta đứng phía sau gốc cây lớn, qua một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, chờ đến khi ta phản ứng liền cầm kiếm xoay người bước ra, thì hai người kia đã sớm bỏ đi xa, không còn thấy bóng người.

Cố Khinh đứng ra mặt vì ta… Cũng không hẳn là ra mặt, chỉ là lời nói kia đã đụng vào điều cấm kỵ của hắn nên hắn mới nóng tính như vậy, tự nhiên ra động thủ, ta đã là người của Phá Hiểu Phong, tất nhiên cũng nên dành lại danh dự cho hắn, tổn hại cùng tồn tại…

Ta nghĩ đến đây, ta ngẩn ngơ quay trở về phòng, trong lòng đang suy nghĩ phức tạp, vốn tưởng rằng trước mặt ta, hắn luôn có thái độ ngang ngạnh kiêu ngạo, nhưng bây giờ mới biết hắn vẫn sẽ vì ta mà lên tiếng, còn ta thì không, nên ta cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ta muốn làm bằng hữu chí cốt với hắn, ở chung với nhau lâu như vậy, cái gì không muốn nghe cũng đã nghe rồi, ta biết lúc nào hắn tức giận, lúc nào hắn khó xử nhưng ta đã làm hắn cảm thấy khó chịu nên hắn ít nói chuyện với ta.

Bọn ta ngồi cùng nhau, không nói gì nhưng lại làm ta cảm xấu hổ. Dần dần, hắn không đến trong viện của ta nữa, thỉnh thoảng mới đến một lần, bọn ta luôn đánh nhau đến khi cả hai đổ đầy mồ hôi, nhưng khi đó hắn sẽ cảm thấy khá hơn, vì vậy giữa hai người bọn ta đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi hòa thuận.

Nhưng e rằng thiện chí mờ ảo kia chẳng qua là do ta suy nghĩ quá nhiều, sau khi bình tĩnh lại, hắn dần dần trở lại trạng thái ban đầu.

Cái miệng của Cố Khinh thật đúng thật là không tha cho ai, không hiểu sao lại có thể nói ra nhiều lời cay nghiệt như vậy, hắn luôn chê ta ngu, cười ta không biết đọc sách, cười ta tham lam, thậm chí không biết chữ, luyện tích cốc cũng không xong, nhưng mà hắn cứ nhai đi nhai lại mấy chuyện này, chả có gì mới cả…

Ngay cả ta cũng không biết tại sao mình lại kiên nhẫn với Cố Khinh đến vậy? Coi như kiếp trước ta mắc nợ hắn…



Mối quan hệ của ta với hắn… Ta thực sự không biết nói sao.

Cho dù tính tình hắn thất thường thì ta cũng không thể không thừa nhận, hắn là người bạn duy nhất của ta ở Thương Hành, cũng có thể ta là người bạn duy nhất của hắn…

Năm đó là hắn âm thầm báo tin. Tại sao bây giờ hắn lại đến tìm ta?

Mượn việc tìm những đan dược thượng phẩm để theo dõi tung tích và nói dối, dùng chiêu khích tướng để ta phải lộ mặt.

Có phải hắn đã thật sự hối hận không… Nhưng hắn tìm đến ta thì có ích gì?

Mười năm trời ròng rã, thực sự rất khó khăn, đáng lẽ ta nên trách hắn, oán giận hắn, nhưng dường như trong lòng ta đã không còn tồn tại suy nghĩ đó, chỉ còn sót lại cảm giác mệt mỏi.

Tại sao ta lại đến nông nỗi này…

Ngày mai ta nên đối mặt với Cố Khinh như thế nào đây?

Nói không chừng hắn cũng đang nghĩ xem nên đối mặt với ta như thế nào…

Ta nhắm mắt lại, lại nhìn về phía Cố Khinh, trong lòng ta dâng lên những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, như sóng vỗ biển dạt vào người, vừa bức rứt vừa khó chịu.

Trong bóng tối, Cố Khinh ngồi dựa vào đầu giường, đôi môi hắn hơi tái nhợt dưới ánh trăng, vẻ mặt hắn lãnh đạm, nhưng khi nhìn kỹ hắn đã đờ đẫn, đồng tử có vẻ giãn ra không biết rơi vào nơi nào rồi.

Tư thế ngồi của người nam nhân nọ thẳng tắp, ngồi ở bên cạnh hắn, nhưng vẻ mặt người nọ hơi do dự nhưng không nói. Hắn ghé sát vào Cố Khinh, chần chờ một chút, sau đó đưa tay vỗ về eo Cố Khinh, tựa hồ còn hỏi thêm mấy câu.

Cố Khnh sửng sốt một hồi, sau đó ngước mắt nhìn người kia, lập tức hoảng sợ dời tầm mắt đi chỗ khác, lông mày hắn khẽ cau lại, sắc mặt đỏ bừng rồi lại trắng bệch, biểu tình quái dị như vậy kéo dài thật lâu rồi hắn chậm rãi lắc đầu. Thân thể hắn cứng ngắc, rồi quay đầu nhìn lại, tràn đầy cảnh giác cùng cảnh cáo, thấy trên mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, người nam nhân bèn rút tay về.

Đấy, như vậy mới giống Cố Khinh chứ!

Bá đạo ngồi ở trên giường không thèm nhúc nhích, cho dù người khác nhắc nhở hắn, hắn sẽ trừng mắt nhìn lại.

Đây mới là hắn!

Ta muốn xem họ có cãi nhau không, Cố Khinh không biết nói hay là kiêu ngạo, nhưng nam nhân chỉ lẳng lặng ngồi, Cố Khinh cũng cụp mắt xuống dựa vào thành giường. Ta thấy mọi chuyện dần nhàm chán, vì vậy ta ngừng hóng hớt.

Bọn họ chỉ có một cái chăn bông, nếu Cố Khinh thật sự không chia sẻ với người kia thì hắn quá keo kiệt rồi…

Nhưng những người tu tiên… thường không ngủ.

Ta tức giận mà nghĩ, ai bảo người nọ đột nhiên gọi sư huynh là tiên quân chứ! Là lỗi của hắn!

Ta tức giận đạp chăn, thật muốn bảo Cố Khinh xử lý hắn!

Ta nằm nghiêng chờ người quay lại nhưng càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, mà ta không giải thích được nó không đúng ở chỗ nào.

Trong bếp có tiếng động, rèm được vén lên, ánh nến lập lòe lúc ẩn lúc hiện rồi lại vụt tắt.

Có tiếng sột soạt từ sau tấm rèm, và tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc giường gãy.

Một bóng người bước đến bên giường ta, hắn trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh ta và chỉnh góc chăn ngay ngắn lại cho ta.

Hắn vẫn không nói một lời…

Ta mở to mắt trong bóng tối, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Hắn chẳng những không nói chuyện, không thèm ôm ta ngủ, không đắp chăn cho mình… Hắn còn giận ta sao?

Nhưng hắn mới bóp cổ ta khi nãy, vừa rồi trông hắn rất đau khổ … Rõ ràng hắn đã tha thứ cho ta, nhìn hắn như đang muốn làm hòa…

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng có cảm giác bất bình, cảm xúc chua xót và hoảng sợ, sau đó càng thấy ủ rũ, càng nghĩ lại càng buồn. Một lúc sau, ta thấy hình như hắn đã ngủ, nên ta mới nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay ra, cầm góc chăn đặt lên eo hắn.

Ta để yên một lúc, thấy hắn không cử động nên ta nhích lại gần một chút, cẩn thận vòng tay ôm lấy người hắn.

Ta, ta làm vậy là để đắp chăn cho hắn chứ không phải để ôm hắn…

Trong lúc di chuyển, ta chạm vào những đường cơ bụng quen thuộc ở eo hắn, ta nghiến răng chịu đựng nhưng không kìm được nên khẽ chạm vào.

Hắn bỗng cử động, xoay người sang một bên, ta sợ tới nỗi cứng đờ người, đang định rút tay lại thì hắn đã nắm lấy cổ tay ta, tiến lại gần ôm lấy ta.

Cơ thể hắn hơi lạnh, má của hắn cũng lạnh khiến ta rùng mình.

“Xin lỗi…” Hắn nói.

Trước khi ta hiểu được lời xin lỗi bất thình lình này của hắn là để làm gì, thì hắn lại nói: “Ngủ đi.” Hắn chạm vào mặt ta còn thì thầm với ta, như thể hắn đang nói với chính mình, “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. “

“Ơ, chồng ơi…” Tim ta lỡ một nhịp, ta nuốt những lời cuối cùng của mình vào rồi nói, “… chồng ngủ ngon.”

Hắn dùng tay vuốt ve mặt ta rồi dừng lại một chút, nói: “Ngủ ngon.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.