Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 20: Bạn trai – Bạn gái



Giờ nghỉ trưa.

Triệu Lí ngồi bên cạnh Lâm Đế, nhìn anh chơi di động, lại nhìn về phía Lưu Tử Đồng đang ngủ rất thục nữ, hỏi Lâm Đế: “Không phải lúc trước cậu nói cô ấy sẽ vất vả sao? Còn không cho cô ấy làm trợ lý, vậy mà lúc cô ấy nói tìm cho cậu trợ lý khác thì cậu lại không đáp ứng?”

Tay Lâm Đế đang chơi di động tạm dừng lại, nửa ngày sau anh mới nhàn nhạt nói: “Tôi tự tìm trợ lý, cô ấy hoàn toàn không có việc gì làm, nhàm chán thôi, không thể đảm đương chức trợ lý được đâu.”

Triệu Lí: “…… biết là vậy.” Nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng: “Lỡ như cậu không thể lo một lúc quá nhiều việc, lúc đó làm sao bây giờ?”

Lâm Đế: “Sẽ không, chiếu cố cô ấy như thế này sẽ không quá nhiều việc đâu.”

Triệu Lí: “Tôi không hỏi nữa.”

Một lát sau, anh ta lại nói: “Tôi ngày mai về lại thành phố S, cậu quay xong bộ phim này cũng gần tới Tết rồi, lúc đó chương trình xuân vãn của Kim Đài cậu có tham gia không?”

Kim Đài chính là đài truyền hình của Kim Thành.

Lâm Đế ngã ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi tay kéo lại tấm chăn ngay cằm Lưu Tử Đồng, nói: “Được, vậy tham gia đi.”

Triệu Lí: “Thật không nghĩ gần đây cậu lại dễ nói chuyện như vậy.”

Lâm Đế không trả lời, anh sửa lại cho Lưu Tử Đồng tấm chăn đắp trên người, lại vén sợi tóc của cô làm lộ ra nửa khuôn mặt. Anh cảm thấy thật ủy khuất cho cô, chạy tới làm trợ lý cho anh, vất vả không nói, còn phải chịu đựng những lời vô nghĩa từ những người trong đoàn phim, Lâm Đế nói với Triệu Lí: “Anh hẹn gặp người đại diện Tiêu Tích một chút đi.”

Triệu Lí sửng sốt, nhìn qua Lưu Tử Đồng còn đang ngủ, hỏi: “Cậu muốn làm gì đấy?”

“Muốn hỏi cô ấy một chút làm sao để tuyển trợ lý.”

Triệu Lí: “……” Đế ca của tôi thật lợi hại, càng ngày càng có chỗ đứng. Mấy năm nay Lâm Đế đã lột xác, không bao giờ còn là đầu ngỗng ngơ ngốc lúc mới tiến vào giới giải trí nữa.

Anh ta nói: “Việc này cứ để tôi đi nói, cậu cũng đừng phí tâm vào chuyện này.”

Lâm Đế: “Ừ.”

……

Lúc Lưu Tử Đồng tỉnh dậy vừa lúc Lâm Đế đang tiến hành chỉnh tranh, Lưu Tử Đồng cầm lấy bình thủy, đứng dậy đi lấy cho anh một bình nước ấm, sau khi trở về thì nhìn thấy phía bên trong đang có nhân viên trang điểm cầm một đôi giày ra tới, đặt ở bên chân Lâm Đế, tất nhiên là để anh mang, Lưu Tử Đồng cười đi qua, nói với chuyên viên trang điểm nói, “Để tôi mang cho.”

Chuyên viên trang điểm dừng một chút, có chút chần chờ, nhưng bên kia lại có người kêu cô ấy, cô ấy gật đầu nói: “Vậy phiền cô rồi.”

Hai người nói chuyện không lớn, Lâm Đế lại đang mắt nhắm mắt hờ, mở mắt ra thì đã nhìn thấy Lưu Tử Đồng ngồi xổm xuống dưới, anh duỗi tay giữ chặt cánh tay của cô, “Để anh tự mang được rồi.”

Lưu Tử Đồng đẩy tay anh ra, cười nói: “Em giúp anh, anh mặc đồ như thế này khó cúi xuống lắm.”

Sau đó còn nói thêm: “Còn nữa……” Cô kề sát vào anh, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói: “Em giúp anh mang giày cảm giác không tốt sao?”

Lâm Đế cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy bên tai bị hơi thở của cô quấn quanh, cực nóng bỏng, anh híp mắt nhìn cô, hầu kết giật giật, Lưu Tử Đồng ngồi xổm xuống, thành thành thật thật giống hệt như cô trợ lý nhỏ, nâng chân anh lên mang giày vào cho anh, tay anh đặt trên tay vịn của ghế, cúi đầu nhìn xuống, cứ như vậy yên lặng mà nhìn cô.

Đôi mắt có rất nhiều cảm xúc thoáng qua.

Chuyên viên trang điểm của anh thấy thế, đang cầm cây bút vẽ cũng không dám cử động. Giúp anh mang giày vào xong, Lưu Tử Đồng nâng tay lên đặt trên đầu gối anh, cười hỏi: “Hoàng Thượng, có vừa lòng không?”

Lâm Đế nhìn cô, nắm cằm cô, hơi cong môi, nói: “Vừa lòng.”

Sau đó anh nhắc nửa người cô lên, hạ đôi môi lên làn môi đỏ của cô, nói: “Cảm ơn.”

Lưu Tử Đồng liếm khóe môi, cười nói: “Không cần khách khí.”

Xung quanh có chuyên viên trang điểm, trợ lý và vài diễn viên linh tinh khác đều đang tập trung hóa trang nên không thấy được, Tiêu Tích nâng váy tiến vào, vừa lúc nhìn thấy một màn hôn môi của hai người, bước chân của cô ta dừng lại, hai giây sau, cô ta xoay người đi ra ngoài, trong lòng giống như đang có gió to biển lớn làm cô ta lung lay sắp đổ.

Các cảnh quay buổi chiều đa số đều là do Lâm Đế và Tiêu Tích diễn, Tiêu Tích đối mặt với anh có vài phần hổ thẹn, giữa trưa nhờ những lời nói của trợ lý, một mặt cô ta thu được sự đồng tình, mặt khác cũng thu lại một số lời nói không tốt lắm, ví dụ như nói cô ta xen vào việc của người khác, hoặc là nói cô ta mới chỉ có một chút nhân khí liền không biết xuất thân của bản thân mình, cô ta nghe được có chút khó chịu, để ngủ trưa cũng không được ngon, vì thế bây giờ ảnh hưởng đến cảm xúc.

Trạng thái đóng phim cũng không được tốt lắm.

Nhưng đạo diễn ngoài ý muốn lại không tức giận lắm, chỉ đưa những cảnh của Lâm Đế lên quay trước.

Tiêu Tích khom lưng xin lỗi, kéo làn váy trở lại khu nghỉ ngơi của chính mình, vừa lúc gặp Lưu Tử Đồng đang ngậm que kẹo đi qua bên người, Tiêu Tích cắn môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Thật ra lúc Lưu Tử Đồng đi ngang qua bên cạnh cô ta, một vài nhân viên công tác ở đằng sau lưng đã nghị luận.

“Trợ lý của Lâm lão sư có phải có địa vị rất cao hay không đây?”

“Cũng không biết rõ nữa, nhưng nghe nói là họa sĩ, nhìn cô ta mặc đồ thật không giống một trợ lý bình thường.”

“Không nghĩ tới thật ra Lâm lão sư sẽ không phân biệt giữa công và tư, rõ ràng là chính cô ta làm trợ lý, nhưng còn vì cô ta…. đến cả Lâm lão sư cũng điên rồi.”

“Không được nói lung tung, đừng giống như Tiêu Tích, nhiều lời hai câu đã bị Lâm lão sư làm giận dỗi.”

“Cũng đúng ha, người của Lâm lão sư có thể do người khác quản được sao? Thêm nữa, các cô có thấy không, Lâm lão sư đối với người trợ lý này rõ ràng có tình cảm, nói không chừng hai người……” 

“Aiiiii, các cô nói xem có phải Lâm lão sư…. là đang coi trọng gia thế của cô ta hay không?”

Tiêu Tích nghe đến đó, nắm chặt tay lại, lại nhìn thoáng qua Lưu Tử Đồng ở bên kia đang bận việc, một lát sau, Lưu Tử Đồng đi về phía bên này, Tiêu Tích đột nhiên gọi cô lại.

Lưu Tử Đồng lấy cây kẹo trong miệng ra, tay ôm áo khoác của Lâm Đế, hỏi: “Chuyện gì?”

Tiêu Tích chần chờ một lúc mới nói: “Cô… cô không nghe được một vài lời đồn đãi vớ vẩn trong đoàn phim sao?”

“Có chứ.” Lưu Tử Đồng trực tiếp trả lời, Tiêu Tích: “… Vậy cô nghe được nhưng tại sao…. Tại sao lại không phản ứng?”

Lưu Tử Đồng nở nụ cười, cô lớn lên không thua gì Tiêu Tích, cười lên cả mắt đều cong cong, đẹp cực kỳ, cô nói: “Tôi phản ứng lại thì có tác dụng sao? Phản ứng lại bọn họ không nói nữa ư?”

Tiêu Tích vẫn là lần đầu tiên cùng Lưu Tử Đồng nói chuyện, Lưu Tử Đồng tự nhiên không cảm thấy gì, cô ta thấp giọng nói: “Nhưng cô như thế, anh ấy cảm thấy rất mệt.”

Một câu ‘anh ấy rất mệt kia’, ẩn chứa một loại tình cảm không cần nói cũng biết, Lưu Tử Đồng nghe ra được, khóe môi cô cong lên: “Nhưng anh ấy rất vui.”

Mặt Tiêu Tích lại trắng bệnh, ánh mắt có chút hoang mang.

Lưu Tử Đồng lại lần nữa đưa cây kẹo ngậm vào miệng, trước khi rời đi còn nói: “Tự quản bản thân mình cho tốt đi đã.”

Tiêu Tích cứng đờ.

Kế tiếp, cảm xúc của Tiêu Tích vẫn không tốt lên, đạo diễn cũng không miễn cưỡng, kêu cô ta trở về nghỉ ngơi, tiếp tục quay một số cảnh của Lâm Đế, tốc độ của Lâm Đế rất nhanh, quay đến 7 giờ đã kết thúc công việc. Buổi trưa Triệu Lí nhận một vài cuộc điện thoại, đa số đều muốn hợp tác cũng Lâm Đế, ví như một tờ tạp chí muốn tìm anh chụp ảnh bìa, còn có hai kịch bản đưa tới cửa, Triệu Lí nói chuyện rất lâu, lâu đến nỗi cơ miệng đều đau.

Ba người trở về khách sạn ăn cơm.

Dì giúp việc đã làm xong cơm, dọn hết lên phòng của Lâm Đế, Triệu Lí vừa ăn cơm vừa lưu ý với Lưu Tử Đồng một vài điều, khoảng một tháng nữa thành phố điện ảnh sẽ có tuyết rơi, khi đó cần có những việc phải chú ý, còn có lễ Giáng Sinh có thể sẽ có vài fans tới đây tham ban, muốn Lưu Tử Đồng tiếp đón tốt, đồng thời mời một ít truyền thông lại đây. 

Có rất nhiều chuyện, Lưu Tử Đồng vừa ăn cơm vừa dùng di động ghi nhớ.

Lâm Đế gắp đồ ăn đặt vào trong chén của cô, thấy cô cũng chỉ ăn một vài muỗng cơm, trực tiếp gắp đưa đến trước miệng cô, nói: “Ăn thịt.”

Lưu Tử Đồng giương mắt, cười với anh, sau ngậm lấy miếng thịt, ngậm đến mức hai bên má phồng lên, Lâm Đế nhịn không được duỗi tay chọc chọc, Triệu Lí thấy thế, thiếu chút nữa sặc cơm.

Ăn cơm xong, chén cũng rửa sạch, Triệu Lí liền đi trước.

Trong phòng chỉ còn lại Lưu Tử Đồng và Lâm Đế, Lưu Tử Đồng vừa lau tay, vừa nói: “Tí nữa em muốn vẽ tranh.”

Lâm Đế dựa vào tay vịn trên sô pha nhìn cô: “Được, anh giúp em nhé?”

Lưu Tử Đồng cười: “Tắm xong lại đây, thuận tiện giúp em sấy tóc.”

“Ừ.”

Lưu Tử Đồng nói xong, trở về phòng của mình.

Một giờ sau, cô xếp bằng ngồi trên sàn nhà, trước mặt là giá vẽ, cô cắn bút, tay cầm khay màu, khuấy khuấy để tạo màu.

Khi Lâm Đế bước vào thì thấy tóc cô rối tung, vẫn còn đang nhỏ nước, cô chăm chú nhìn vào bản thảo, anh đi qua đứng sau lưng cô, hơi cúi người, nhìn một lúc, sau đó cắm dây vào ổ điện, cầm tóc cô lên giúp cô sấy tóc, gió từ máy sấy ấm nóng cùng với âm thanh phát ra khiến Lưu Tử Đồng quay lại nhìn anh một cái, cười cười, sau đó quay đầu đi, tay đặt lên giá vẽ.

Lâm Đế đưa đầu lại gần, hỏi: “Giúp em sấy tóc thì được thưởng gì đây?”

Lưu Tử Đồng không quay đầu, cười hỏi lại: “Vậy anh muốn khen thưởng gì nào?”

“Em nói đi?” Lâm Đế nhìn tóc cô rớt từ trên ngón tay xuống, nhẹ nhàng hỏi, Lưu Tử Đồng ‘a’ một tiếng, nói: “Hỏi em sao? Đương nhiên em cảm thấy khen thưởng không cần đưa cái tốt nhất rồi.”

Lâm Đế: “……” Đầu ngón tay anh hơi nắm lại một chút, Lưu Tử Đồng bị tê, cười mắng: “Muốn chết hả.”

“Không muốn chết.” Ngữ khí của anh rất nhẹ, đầu ngón tay còn quấn lấy sợi tóc cô, Lưu Tử Đồng cười nói: “Chờ em vẽ xong đi, anh đừng lên tiếng quấy rầy em.”

“Ừ.” Lâm Đế tiếp tục sấy tóc cho cô, ánh mắt nhìn chằm chằm giá vẽ của cô, ngẫu nhiên cũng nhìn sườn mặt cô, ngón tay ở tóc cô quấn quanh, rất nhanh sau đó tiếng máy sấy ngừng lại, Lâm Đế xoa xoa đầu tóc của Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Cằm bị anh đột nhiên nắm lấy, gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, trực tiếp lấp kín cô môi.

Trên tay cô còn cầm vỉ pha màu, ngẩng cổ, đôi mắt cong cong, tùy ý anh trằn trọc hôn môi, để đầu lưỡi của anh tiến vào xâm lược, cuối cùng trước khi rời hẳn, anh còn liếm môi cô, tiếng nói khàn khàn: “Chúng ta là một đôi sao?”

Lưu Tử Đồng híp mắt: “Như thế nào? Chỉ là chơi thôi sao?”

Lâm Đế khóe môi cong lên, đôi tai hồng hồng: “Đương nhiên không phải, chúng ta là một đôi.”

Lưu Tử Đồng cười khẽ: “Dạ, chào anh, bạn trai.”

Anh yên lặng nhìn cô, ngón tay tiếp tục vuốt tóc cô, đáp: “Chào em, bạn gái.”

“Lại tiếp tục phúc lợi của bạn gái nhé.” Lâm Đế buông tóc cô ra, cúi đầu, lại lần nữa hôn cô, Lưu Tử Đồng cười, kề sát vào trong lồng ngực của anh, anh danh chính ngôn thuận ôm eo cô, nhốt cô vào trong ngực, vỉ pha màu tùy đặt lên bàn trà gần đó, màu đỏ chu sa dính ra cô tay của Lưu Tử Đồng một chút, giống như một cái ấn ký.

Lâm Đế cắn môi cô, hung hăng nói: “Em trêu chọc anh, không thể buông tay đâu.”

“Được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.