Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 57



Lúc bọn Eric tới thì Phương Nho đang phơi nắng ngoài ban công.

Nguyên Triệt đón ba người vào nhà, Phương Nho đưa đồ uống và điểm tâm, sau đó xoay người tránh đi. Nguyên Triệt lại kéo cậu ngồi bên người mình, tuyên bố: “Ba tháng sau tôi và Phương Nho sẽ kết hôn!”

“Khụ!” Nước trong miệng Eric suýt chút nữa thì phun ra, anh kinh ngạc thốt lên: “Thật?!”

“Cậu nghĩ là tôi nói giỡn?”

“Không! Không!” Anh vội vàng xua tay.

Thẩm Mộ đẩy mắt kính, liếc mắt nhìn Phương Nho, thản nhiên hỏi: “Are you sure? (Cậu chắn chắn?)”

Hắn nghiêm túc gật đầu.

“Chúc mừng!” Thần sắc của Nghiêm Tử Thác rất bình tĩnh nói.

“Thank you. (Cảm ơn.)”

Nguyên Triệt nhìn ba người, tiếp tục nói: “Tôi còn có một vấn đề, đó là tôi đang tính mở một chi nhánh ở Z quốc, trung tâm thứ hai của STEV chúng ta. Tổng công ty chủ yếu đánh vào vào thị trường Châu Âu, mà chúng ta còn chưa đặt chân vào quốc nội. Hiện tại tôi đã rời Nguyên thị, kế hoạch này đã có thể khởi động.”

“Cool! (Tuyệt vời!)” Eric huýt sáo, hưng phấn: “Tôi đã chờ ngày này nhiều năm rồi! Nếu không phải cậu kiên trì về Nguyên thị thì chúng ta đã có thể xâm nhập Z quốc từ lâu!”

“Chỉ cần cậu chuẩn bị tốt thì chúng tôi không có vấn đề.” Khoé miệng Thẩm Mộ lộ ra mỉm cười.

“My partners! (Các đồng sự của tôi!)” Ánh mắt của Nguyên Triệt trở nên uy mãnh hơn, trong giọng nói mang tự tin: “Chúng ta sẽ làm lớn, đây là lúc để STEV nhảy vọt!”

Phương Nho nhìn thần thái phi dương của hắn, cảm nhận được niềm vui của hắn, dường như hắn đã gạt bỏ hết trói buộc, không còn sợ gì nữa. Hành trình sự nghiệp của hắn đang đi lên, cậu không thể giúp được hắn, nhưng cậu tin rằng mình có thể cho Nguyên Triệt được một gia đình đầy đủ, để khi hắn trở về thì mọi buồn phiền sẽ bay biến.

Bốn người khí thế ngất trời thảo luận kế hoạch phát triển. Phương Nho không làm phiền, một mình vào bếp bận rộn.

Nguyên Triệt có sự nghiệp riêng, cậu cũng có con đường của chính mình. Vấn đề công việc hai người sẽ không can dự vào việc của đối phương, tận lực cho nhau thời gian tự do, đây cũng là nhân tố tạo sự hài hoà trong sinh hoạt. Chỉ khi hai người cùng ngang hàng, ngang vế thì mới có thể nắm tay nhau cả đời.

Mùi thơm của thức ăn thơm thoang thoảng, Nguyên Triệt thoáng nhìn vào bếp, xin phép đồng sự rồi đứng dậy vào trong.

Hắn thực tự nhiên cầm lấy bát trên bàn bếp, giúp cậu bày thức ăn.

“Ngoan quá! Thưởng cho anh một miếng thịt kho tàu!” Phương Nho dùng dĩa xiên một miếng thịt kho thơm ngon đưa đến miệng hắn. Nguyên Triệt há mồm cắn, vừa lòng nhai nuốt.

Eric vừa vặn đi tới, muốn hỏi hắn có rượu ngon hay không. Kết quả nhìn thấy một màn như vậy thì thiếu chút nữa đui mắt. Sao cứ phải mặn nồng tình cảm trước mặt đàn ông độc thân vậy? Rất cm nó bất nhân!

Nguyên Triệt không thèm nhìn anh, nhẹ nhàng bưng đồ ăn đặt lên bàn ăn.

Eric miệt thị bóng lưng hắn, lon ton chạy vào bếp, tiến đến bên người Phương Nho, nịnh nọt: “Nho! Tôi cũng muốn ăn!”

Nóng xong, hé miệng bày ra bộ dáng cún đòi ăn.

Phương Nho cười vài tiếng, gắp một viên thịt bỏ vào miệng anh.

Eric hớn hở ngậm miệng lại, dùng sức cắn xuống, chỉ xì một tiếng, anh lập tức thê lương thét lên: “Nóng quá!!!”

Viên thịt cùng nước miếng bay ra khỏi miệng anh, nóng đến le lưỡi. Mấy người trong phòng khách đã chạy tới hóng chuyện, liền nhìn thấy bộ dáng chật vật của ông bạn.

Phương Nho một bên đưa nước, một bên áy náy xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi không ngờ cậu ăn vội như vậy.”

“Đây rốt cuộc là cái gì? Thật sự rất… rất… kinh khủng!” Biểu tình Eric vặn vẹo, vẻ mặt thống khổ.

“Đây là món ăn được Thần bếp sáng tạo ra, gọi là ‘Thịt viên cống vua’!” À, còn có một cái tên khác, phổ thông hơn, là… bò viên!

Nguyên Triệt cười như không cười, liếc mắt nhìn Phương Nho, giúp cậu đem “mỹ thực trong truyền thuyết” bày lên bàn, tiếc nhất là bị Eric phá trò, sợ là món này sẽ không được ai cổ vũ nữa.

Phương Nho không rõ khẩu vị của những người khác nên vừa làm cơm Tàu vừa nấu cơm Tây. Hương vị tuy kém đầu bếp, nhưng cẩn thận lại dụng tâm nên mọi người ăn đến ngon lành.

Duy chỉ có đầu lưỡi của Eric là đáng thương, từ đó cách xa với mấy món thịt được viên thành hình cầu.

Một tuần sau đó, ba người thường tìm đến chỗ Nguyên Triệt để thảo luận công việc, thuận tiện ăn chùa. Những người khác không để ý, nhưng Thẩm Mộ lại cẩn thận phát hiện, những món Phương Nho làm ngày càng hợp khẩu vị của bọn họ hơn, mỗi lần họ đến ăn thì sẽ có món từng người thích. So với hôm đầu nấu bừa, thì càng ngày càng tinh tế hơn.

Khó trách người lãnh ngạnh như Nguyên Triệt cũng bị thu phục, Phương Nho có sự kiên nhẫn, săn sóc hơn hẳn người thường, không cần nói rõ nhưng từ chi tiết nhỏ nhất cũng được cậu dụng tâm. Thẩm Mộ nghĩ, người như Phương Nho thì mấy ai có thể cự tuyệt?

Trải qua hơn mười ngày ở chung, đám Eric bắt đầu chân chính công nhận Phương Nho. Có một loại người, lúc đầu tưởng không thể nhận thức được, nhưng lại chẳng biết tiếp thu tự lúc nào không hay.

Nhưng không qua bao lâu, Nguyên Triệt và Phương Nho phải về Z quốc để cùng viện phúc lợi hoàn thành thủ tục nhận nuôi. Hai người đón Vân Đoá và Tiểu Hàm về nhà, cũng đổi tên hai đứa thành “Nguyên Lưu Vân” và “Phương Dược Hàm”.

“Hai đứa tạm thời ở chung phòng này.” Nguyên Triệt chỉ vào phòng cho khách, nói: “Đợi sau này ba mua nhà to hơn thì cho mỗi đứa một phòng.”

“Con cảm ơn baba!” Tiểu Hàm hoan hô, nhào lên giường.

Vân Đoá thì hơi câu nệ, hé miệng, nhỏ giọng lí nhí: “Con cảm ơn…”

“Ừ.” Nguyên Triệt âm trầm gật đầu.

“Đừng doạ con!” Phương Nho đá văng hắn đi, kéo Vân Đoá vào phòng.

Tiểu Hàm xoay người ngồi dậy, đột nhiên hỏi: “Thầy Phương ơi! Con gọi chú Nguyên là “baba” thì phải gọi thầy là gì ạ?”

“À…”

“Gọi mẹ.” Hắn tiếp lời.

“Đàn ông cũng có thể làm mẹ sao?” Tiểu Hàm ngốc ngếch hỏi.

“Đương nhiên.”

Phương Nho trừng mắt lườm hắn: “Tiểu Hàm, Vân Đoá! Đừng nghe anh ấy! Về sau gọi thầy là… cha!”

“Cha.” Vân Đoá ngẩng đầu, mềm mại gọi

“Ngoan lắm!” Cậu hôn chụt một cái lên mặt bé.

“Cha! Con cũng muốn!” Tiểu Hàm nhảy xuống giường, chuẩn xác ôm lấy Phương Nho, cọ cọ làm nũng. Điều lạ kỳ chính là cậu không hiểu vì sao bé lại có thể phân biệt vị trí chuẩn xác đến vậy.

Nguyên Triệt nhìn mà khó chịu, búng hai đứa nhỏ ra, ra lệnh: “Buổi tối là thời gian riêng của ba và cha, không được đến quấy rầy. Tái phạm lần nào thì phạt lần đó!”

“Tuân mệnh baba!” Tiểu Hàm đùa đùa, chào theo nghi thức quân đội, Vân Đoá cũng học theo bé, chầm chậm đưa tay lên.

“Được rồi! Cha đưa hai đứa đi tắm rửa rồi còn phải đi ngủ!” Phương Nho lùa hai đứa vào phòng tắm.

Nguyên Triệt âm thầm căm giận, chủ động đưa tiểu quỷ đi tắm mà lại không giúp hắn? Đãi ngộ sao lại khác biệt như thế? Hắn muốn kháng nghị!

Đêm đó, hắn vẫn luôn chờ cậu dỗ các con ngủ rồi mới tha người đi tắm.

Vài đường cơ bản đem toàn bộ quần áo lột sạch, Nguyên Triệt thẳng lưng chờ Phương Nho phục vụ. Trước đây Phương Nho cũng hay cùng hắn tắm, nhưng mỗi lần đều bị ăn đến xương chẳng còn. Trong phòng tắm chỉ có vách tường cứng, bồn tắm lớn cùng bệ rửa mặt, cậu thực sự chịu không nổi. Cho nên khi còn tỉnh táo thì Phương Nho sẽ tránh cùng hắn tắm rửa, mà hôm nay người kia thế nào cũng không chịu thoả hiệp, một bộ nhất quyết kéo cậu đứng dưới vòi sen.

Phương Nho không còn biện pháp, đành chụp lấy lọ sữa tắm, xịt ra một ít rồi bắt đầu phục vụ.

Xoa xoa vài cái thì Nguyên Triệt bắt đầu rục rịch, Phương Nho thoáng nhìn đại gia hoả cứng rắn phía dưới của người nào đó, thân thể bắt đầu cảnh giác.

“Phương Nho, chúng ta vài ngày chưa có làm!” Thanh âm Nguyên Triệt khàn khàn, vây cậu trong ***g ngực mình.

“Về giường hãng nói.”

“Anh không đợi được!” Nguyên Triệt cường ngạnh chen vào giữa hai chân cậu, nâng một chân cậu lên, trực tiếp xâm nhập.

Phương Nho bị làm ngay trên vách tường, sắc mặt thống khổ.

“Buông ra, em khó chịu!” Cậu cau mày giãy dụa.

Nguyên Triệt không lùi, cứ thế tiến tới, gốc không vào được hết mà cứ ngắc ngứ nửa trong nửa ngoài, kẹp tới phát đau.

“Phương Nho, thả lỏng.” Nguyên Triệt nhẹ giọng an ủi.

Cậu thấp giọng mắng: “Đi ra ngoài cho em!”

“Đều đã vào rồi…” Hắn xấu xa động đậy.

“Đừng động… rất miễn cưỡng!” Phương Nho căng cứng thân thể, trừng cái tên dã thú phủ trên người mình.

“Được rồi…” Nguyên Triệt quả thực không động, ánh mắt như lửa nóng có thể làm bỏng da người đối diện.

Tóc Phương Nho rủ xuống sườn mặt, trong mắt mang theo hơi nước, hai gò mà ửng đỏ, đôi môi sưng đỏ thở dốc nhè nhẹ, tràn ngập dụ hoặc.

Nguyên Triệt mở vòi nước, dòng nước trút xuống, tẩy sạch xà phòng trên người hai người.

Nước ấm chảy xuôi theo thân thể, hoà nhập vào nơi mập hợp chặt chẽ. Nguyên Triệt nương theo dòng nước ấm, bắt đầu thong thả đỉnh lên.

Phương Nho tận lực thả lỏng, tiếp nhận sự xâm lấn của hắn. Nhưng cậu càng bao dung bao nhiêu, Nguyên Triệt lại càng không kiêng nể gì không ngừng công thành chiếm đất, tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Phương Nho ý thức hôn mê, thân thể hoàn toàn bị Nguyên Triệt nắm giữ, những tiếng rên rỉ đứt quãng đều bị tiếng nước nuốt hết…

“Nguyên Triệt! Chúng ta phải thương lượng!” Phương Nho vô lực ghé vào giường, nói với hắn: “Lần sau đừng làm trong nhà tắm nữa được không?”

“Vì sao?” Nguyên Triệt híp mắt thoả mãn, thuận miệng hỏi.

“Em không thoải mái.” Phương Nho chỉ chỉ lưng: “Anh nhìn em có như bị ngược đãi không?”

Nguyên Triệt nghiêng người nhìn, quả nhiên mặt lưng mềm mại xuất hiện một mảnh xanh tím, còn kèm theo mấy dấu hôn.

Hắn vươn tay xoa xoa: “Đau không?”

“Đau.”

“Anh biết rồi, lần sau sẽ chú ý không làm quá kịch liệt nữa.”

Kể cả đau, hắn vẫn muốn giữ nguyên hạng mục làm trong phòng tắm.

Phương Nho căm tức lườm hắn, sau đó đem mặt chôn vào gối.

“Phương Nho, có hai tiểu quỷ kia thì chúng ta không thể làm ở bên ngoài.” Vẻ mặt hắn âm trầm: “Lạc thú của anh đã bị tước đoạt hơn phân nửa, chẳng lẽ phòng riêng cũng không được tự do?”

“Anh không thể chỉ làm trên giường thôi sao?” Cậu hỏi đến nghiến răng nghiến lợi.

“Không được!” Hắn không chút do dự phủ định: “Em thời thời khắc khắc đều mê hoặc anh, còn anh là người đàn ông không chịu nổi mê hoặc.”

Anh mau cút đi!! Phương Nho cầm gối đầu đập vào mặt hắn.

Nguyên Triệt mặc kệ cậu đập cho thoả.

Chờ cậu xả đủ, hắn liền nói: “Đây là phúc lợi cho người đàn ông của em, thế nên nhận mệnh đi!”

Phương Nho bi ai phát hiện, tại phương diện trên giường, cậu không hề có nhân quyền…

Phòng bên kia, hai đứa nhỏ Vân Đoá và Tiểu Hàm cuối cùng cũng có gia đình nên hưng phấn đến không ngủ được, ríu ra ríu rít rồi thành đôi bạn tốt từ lúc nào không hay.

Tiểu Hàm nói: “Vân Đoá! Về sau anh sẽ là anh trai của em, nhất định phải chăm sóc em thật tốt đấy!”

“Ừ! Nhất định rồi!” Vân Đoá cam đoan.

“Có đồ ăn ngon thì em phải được ăn trước!”

“Được!”

“Em bị bắt nạt thì anh phải bảo vệ em!”

“Được!”

“Em gặp rắc rối thì anh phải thay em gánh tội!”

“Được!”

“Hì hì! Một lời đã định! Anh Vân Đoá!”

“Ừ, em trai Tiểu Hàm!”

Kết quả ngày hôm sau, Vân Đoá đã quên những gì hai đứa nói với nhau không sót một mảnh.

Kể từ đó, có đồ ăn ngon thì Vân Đoá ăn trước Vân Đoá gây hoạ, Tiểu Hàm gánh tội thay Vân Đoá bị mắng thì Tiểu Hàm tới cứu giá…

Tiểu Hàm choáng! Thế giới này biến đổi quá nhanh, bé không hold kịp!!

—-

Bò viên chiên:
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.