Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 118: Quỷ Độ Huyền Hà



Trên máy bay, Chủ Thần liếm đầu răng, rời tầm mát. Hắn thản nhiên liếc nhìn xuống cố thanh niên đối diện, ánh mắt đó hệt như ma cà rồng đang cân nhắc xem nên xơi ở đâu. Hắn nhìn trong chốc lát, tập tài liệu trong tay thanh niên liền đập vào mặt hắn.

Chủ Thần nắm lấy tập tài liệu, đặt nó xuống.

Vệ Ách đối diện đã kéo cổ áo mình lên, kéo đến tận cằm.

Chủ Thần xoay tập tài liệu, không hiểu sao lại cười một tiếng.

Dường như tâm trạng của hắn rất tốt, dọc đường đi không gây rối nữa.

*

Vệ Ách đã sớm trở về căn cứ, một nửa là vì Điền Nam không có manh mối gì, một nửa là căn cứ bên này có việc.

Căn cứ bên này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ tọa lạc ở Hà Nam, cách đây không lâu gần Long Môn xuất hiện rất nhiều châu chấu. Trời khô đất khô, châu chấu từ ngoại thành tràn vào thành phố như nước chảy, đến nỗi khi lái xe ra ngoài vẫn có châu chấu tông vào cửa kính ô tô.

Thảm họa thiên nhiên như dịch châu chấu khó giải quyết hơn nhiều so với quỷ quái bình thường.

Quỷ quái có thể đánh có thể trốn.

Còn châu chấu cứ vo ve vù vù, kéo tới choáng ngợp.

Tuy vừa giẫm liền chết, vừa đập liền rớt nhưng số lượng vô cùng nhiều, nếu nhét chúng xuống đất, đảo mắt đã có hàng ngàn quả trứng châu chấu. Chưa kể đến nó còn sống dai thấy mà ghê.

Cục nông nghiệp đã ngay lập tức điều động nhân lực đến, gà vịt từ khắp nơi trên cả nước (gia cầm hữu ích hơn người rất nhiều trong việc trấn áp nạn châu chấu) cũng đang gấp rút trên đường đến giúp đỡ. Ban đầu còn định nhìn xem chuyên viên bên này có đạo cụ của người chơi nào đối phó được nạn châu chấu không. Các tiểu đội nghe được tin này đều văng tục...

Người chơi đánh quỷ quái, chứ không phải côn trùng.

Việc này mà tìm người chơi thì có cọng lông để dùng.

Có thể khiến cục nông nghiệp chạy chữa bừa bãi thế này, có thể thấy sự hung hãn của nạn dịch châu chấu.

Châu chấu hung hãn như vậy khiến căn cứ có chút lo lắng, sợ phía sau có quỷ quái nào đó quấy phá. Nhân viên được phái đi nhiều lần điều tra, thậm chí ngay cả đạo sĩ của phủ Thiên Sư cũng bay tới một chuyến. Kết quả chuyên viên đi điều tra bị nắng phơi bong tróc cả một lớp da, cho ra kết luận vẫn là "năm nay nhiệt độ cao, địa phương hạn hán, tất nhiên nạn châu chấu sẽ xảy ra", không liên quan gì đến quỷ quái khôi phục.

Nếu phải nói... thì do do sự nóng lên toàn cầu thời hiện đại.

Căn cứ Long Môn gần nơi xảy ra dịch châu chấu.

Các cơ sở vật chất khác nhau trong căn cứ được thiết kế để phòng người chứ không phòng côn trùng. Ngay khi dịch châu chấu lan rộng, những con bọ màu vàng lục này bay loạn khắp cả căn cứ mỗi ngày.

Khi Vệ Ách trở về căn cứ, cũng bị trận thế này làm cho kinh ngạc. Khi cậu vừa đến phòng sinh hoạt chung, Trần Trình liền nhào tới.

Cậu ta rưng nước mắt khóc lóc thảm thiết: "Đại ca cuối cùng anh cũng trở về rồi! Nếu đại ca không trở lại, tiểu đệ cũng toi cơm."

Vệ Ách: "???"



Đường Tần đứng bên cạnh đang cầm một tấm bảng diệt côn trùng, vẻ mặt hốc hác, chỉ vào chỗ nước côn trùng lộn xộn trên cửa sổ nói: "Thằng cu này đang ngóng cậu trở về dùng thuốc độc diệt trùng, trị mấy con này."

Trần Trình gật đầu lia lịa: "Không phải trong tiểu thuyết đều nói cổ trùng là vua của vạn trùng sao? Gì mà cổ trùng vương vừa ra, vạn trùng thần phục."

Mấy ngày nay, có lẽ chuyên viên trong căn cứ cũng bị châu chấu tra tấn hết sức. Ngay cả một người trưởng thành chững chạc như Giải Nguyên Chân cũng nhìn Vệ Ách với ánh mắt mong đợi.

Vệ Ách: "..."

** ** ***

Sự thật chứng minh, thuật cổ độc của Điền Miêu có chút tác dụng, nhưng cũng không nhiều lắm.

Cổ độc được phát triển thông qua nghiên cứu, lấy côn trùng độc để đối kháng với côn trùng độc, đối phó được người lẫn một số quỷ. Còn đối phó với châu chấu tầm thường mà tràn lan thành dịch châu chấu này, chỉ có thể xua tan một vùng nhỏ, không thể xua tan cả khu vực. Nếu muốn làm ra "cổ" có thể chống lại toàn bộ châu chấu thì mơ mộng còn tốt hơn thực tế nghiệt ngã này.

Song tốt xấu gì vẫn có thể chế tạo một ít dịch cổ trùng, có thể dùng thứ này để kiểm soát một số khu vực quan trọng của căn cứ.

Còn các chuyên viên, mỗi ngày cũng chỉ có thể xanh xao, đập đám châu chấu rồi quét sạch chúng.

Còn phải đóng cửa sổ ký túc xá thật chặt, tránh châu chấu bay vào.

Ngày nào Trần Trình cũng chửi đổng mấy tên ngu ngốc tại sao lại chọn cái nơi chim không thèm ị này làm căn cứ, ngay cả một con châu chấu cũng không đối phó được.

Vệ Ách có mạnh hơn nữa, có toàn năng hơn nữa thì vẫn là người, đối mặt với dịch châu chấu kéo đến không liên gì đến quỷ quái thì cậu cũng bó tay. Trên đường đi tới phòng ăn, nghe Trần Trình lải nhải oán giận nạn châu chấu liền thuận tay đổi huấn luyện hằng ngày của đội thành [đánh châu chấu], [vả châu chấu], [quét châu chấu]... Còn mình thì ở ký túc xá, nghiên cứu "Thiên Quỷ Tự Lục Điển" lấy được từ Điền Nam.

Lục điển này là một cuốn từ điển thần bí hàng thật giá thật.

Tương ứng, chữ không phải chữ viết của con người, mà là "chữ quỷ".

"Chữ quỷ", tên như ý nghĩa chính là nhằm vào văn tự của quỷ. "Sách phán xét sinh tử của Thẩm Tử quan" của Địa Quan Ấn từng bắt giữ "Thần Lang Quan", ba chữ méo mó xuất hiện trên sách phán xét sinh tử đã xuất hiện trong "Thiên Quỷ Tự Lục Điển".

Mà điều thực sự làm Vệ Ách kinh ngạc chính là, bản công pháp mà thuyền vương Đường La mang đến lúc đó, sau này "khẩu quyết" nhà họ Mai không ai có thể học được chính là viết từ chữ quỷ.

Mở đầu giống giọng điệu của cao nhân giang hồ:

"Quỷ vật hoành hành, dân chúng lầm than, triều đại sa vào con đường bất tử, mặc cho Dự Châu loạn lạc, ta hận..."

"Còn cha mẹ ta trấn quỷ không thành, chết trong tay quỷ quái! Ba năm nữa, con cả chết trong miệng Hoàng Hà đại vương, còn con gái thứ của ta chết trong tay kẻ thao túng quỷ. Đau đớn làm sao, đau đớn làm sao! Hận này khó phai! Cách duy nhất làm ta nguôi hận là đi lên con đường trấn quỷ."

"Ta vượt sông lớn, thăm hỏi cao nhân, học được 'chữ quỷ', lại vượt qua Trường Giang, cuối cùng phát minh ra một phương pháp lấy chữ quỷ làm khẩu quyết, lấy bảy kinh mạch của người làm chủ. Ta tự xưng là [Mai Hiên Bỉnh Quỷ Quyết]"

"Ta biên soạn bằng chữ quỷ, hy vọng sau này có cái tâm đắc."

"Chữ quỷ hung hiểm, thuật quỷ đáng sợ, biết càng nhiều càng dễ bị hại."

"Phương pháp này lại càng dễ làm tổn hại cơ thể, hao tổn phước đức."

"Người muốn hiểu được nó phải có phước đức che chở và một tâm trí vững vàng..."

Lúc trước, thuyền vương Đường La mang theo công pháp chưa giải được của sư môn đến tìm Vệ Ách, ông còn nói người có thể xem hiểu công pháp này là người có cơ duyên và liên quan tới phó bản "Sơn Vương Điền Nam". Sau khi Vệ Ách kết thúc phó bản "Sơn Vương Điền Nam", cũng đặc biệt lật lại bản công pháp truyền thừa của nhà họ Mai này một lần nữa, nhưng cậu vẫn đọc không hiểu chữ trên đó.

Cứ tưởng thuyền trưởng Đường La bị lừa.

Không ngờ, sau một chuyến đi đến Vân Nam, vậy mà lại có được manh mối liên quan tới bản công pháp gia truyền do tổ tiên nhà họ Mai truyền lại.

Manh mối mà cao nhân đã chỉ điểm cho Đường La, thì chỗ ứng nghiệm rơi vào "phủ thổ ty La Vụ".

Trong bút ký nhắc tới, "chữ quỷ hung hiểm", khi cậu lấy thanh đồng trấn áp và lấy được [Thiên Quỷ Tự Lục Điển], thì hai ký hiệu chúc phúc lóe lên, có lẽ phải có hai thần bảo hộ che chở mới có được thứ này —— hay nói cách khác, có che chở mới có thể học chữ quỷ mà không chết vì nó.

Sau khi lật một trang khẩu quyết, Vệ Ách ngửa đầu ra sau, tựa vào gối sofa để giảm bớt cơn đau nhói trong đầu.

Trong khoảng thời gian này ở lại căn cứ cũng không có việc gì làm, thi thể không rõ danh tính của nhà họ Liễu cũng không tra ra được là ai, chỉ có thể chôn cất theo nghi thức chiến sĩ vô danh. Vệ Ách muốn tìm người đã chỉ điểm thuyền vương Đường La, để đối phương bói manh mối của thầy Liễu, nhưng không lâu sau khi phó bản Sơn Vương Điền Nam mở ra thuyền vương Đường La đã trở về Nam Dương do Đông Nam xảy ra chuyện. Tạm thời không liên lạc với ông được.

Vì thế thời gian còn lại, Vệ Ách liền chuyên tâm nghiên cứu [Thiên Quỷ Tự Lục Điển] và [Mai Hiên Bỉnh Quỷ Quyết].

Chủ nhân của bút ký ghi rằng "pháp quyết hung hiểm, chữ quỷ đáng sợ", không phải cường điệu.

[Thiên Quỷ Tự Lục Điển] tiến vào ý thức của Vệ Ách, bình thường không tập trung đọc thì chẳng hề hấn gì, nhưng nếu dựa vào [Thiên Quỷ Tự Lục Điển] đọc từng bút viết bằng chữ quỷ kia, thì mỗi từ đã đọc sẽ có tác động mạnh vào tinh thần. Trong những chữ quỷ kia ẩn chứa sát khí và âm khí khủng bố đó, có thể quỷ hóa thông qua các hình dạng chữ trực tiếp lây nhiễm thần kinh con người. Mỗi lần đọc chữ quỷ đều giống như khổ luyện một lần.

Nếu không phải Vệ Ách có hai "vùng đất phước lành" trong người, vậy thì khi cậu đang nhìn vào bút tích bằng chữ quỷ đến khi hiểu được ý nghĩa trong đó, chắc chắn đã bị chữ quỷ có nguy hiểm tiềm tàng làm ô nhiễm thành quỷ rồi.

Cũng không biết, nhà họ Mai thù cỡ nào mới nghĩ ra phương pháp biên soạn khẩu quyết bằng chữ quỷ thành bút ký, lấy thứ này thành pháp môn diệt quỷ.

Với nghị lực của Vệ Ách cũng phải mất một thời gian mới viết ra được công pháp chung của pháp quyết, nhưng xung quanh pháp quyết có chi chít ghi chú nhỏ, giúp đi vào kiến thức sâu hơn của người viết, vậy nên vẫn phải nghiên cứu nhiều lần.



Vừa đóng sách hướng dẫn lại đã có tiếng bước chân vang lên.

Vệ Ách nghiêng đầu, hé mắt ra nhìn về phía cửa ra vào —— quỷ thần khoanh tay, không vui nhìn chằm chằm châu chấu đập ầm ầm vào cửa sổ.

Căn cứ Long Môn có rất nhiều lực lượng giám sát, nhưng Chủ Thần không biết dùng cách gì đánh lừa giám sát đó.

Không ai nhận ra hắn có gì không đúng.

Tương ứng...

Con châu chấu gây tai họa cho toàn bộ căn cứ, sẽ không vì hắn ở trong ký túc xá của Vệ Ách mà không nhào tới đây. Vệ Ách không có cảm giác với thứ này, nhưng số lượng nhiều cũng thấy hơi ghê. Song khi cậu phát hiện Chủ Thần cũng ghét đám công trùng lúc nhúc này, cậu lập tức kéo rèm trong ký túc xá lên.

Một người một quỷ thần thầm so kè với đàn châu chấu bên ngoài căn cứ.

Xem ai thấy ghê đến nỗi chịu không nổi trước.

Châu chấu bên ngoài đang tông rầm rầm vào cửa sổ bên ngoài, một người một quỷ thần thầm giằng co một hồi, sau đó mỗi người đều quay mặt đi, vô cảm nhìn đăm đăm vào đàn châu chấu trên cửa sổ.

Đúng lúc này, điện thoại của Giải Nguyên Chân vang lên.

"Vệ Ách, mấy con con châu chấu này có vấn đề. Một chuyên viên của chúng ta đã chết rồi."

***

Thi thể của chuyên viên đưa về căn cứ Long Môn được đặt trong phòng lạnh của căn cứ, phần bụng của thi thể đã bị pháp y mổ ra. Cơ bụng lật ra ngoài, bên trong đầy trứng châu chấu. Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng khiến người ta muốn nôn sạch bữa tối hôm qua. Trần Trình xanh mặt, còn Vệ Ách vẫn như thường, bước tới nhìn xem.

Trứng châu chấu không chỉ có trong cơ bắp, mà còn có trong cơ quan nội tạng.

Chúng khít rịt với nhau như trứng cá.

Đường Tần không sợ côn trùng, chỉ sợ trứng côn trùng, sắc mặt tái nhợt ấn vào khung cửa nói: "Tôi không dám nhìn, nhìn hồi mắc ói."

Cao Hạc nhìn sang Giải Nguyên Chân: "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Châu chấu là loài côn trùng thường xuất hiện vào mùa khô, khi độ ẩm trong đất thấp là thời điểm chúng đẻ trứng trên diện rộng. Châu chấu bình thường sẽ chỉ đẻ trứng trong đất khô hạn mà độ cứng cao, dù châu chấu có tấn công con người thì cũng không nên đẻ trứng trong cơ thể người, mà còn nhiều trứng đến vậy.

"Đã kiểm tra, vẫn là châu chấu bình thường." Giải Nguyên Chân nói.

Vệ Ách cụp mắt nhìn thi thể một lúc, bỗng nhiên nói: "Bây giờ là ngày thứ mấy sau khi ba tháng kết thúc?"

Cậu đột nhiên hỏi, nhưng vẻ mặt của những người khác thoáng chốc đã thay đổi.

Ba tháng, chính là thời gian tạm dừng phó bản ba tháng có được sau khi "Sơn Vương Điền Nam" kết thúc. Mà thời gian giảm xóc này, mấy ngày trước vừa mới qua đi.

"Đội trưởng Vệ, ý cậu muốn nói là..." Sắc mặt Đường Tần không được tốt lắm: "Châu chấu xuất hiện là một loại dấu hiệu nào đó."

"Có thể."

Tâm trạng của những người có mặt đột nhiên trầm xuống.

Châu chấu. Châu chấu có thể liên quan đến phó bản? Mọi người đều không có manh mối gì, chỉ nặng nề đứng bên cạnh nhà xác đầy khí lạnh. Giải Nguyên Chân nâng nắp kính đóng lại cho thi thể, chờ đợi các chuyên gia tại căn cứ tiếp xúc giải phẫu và giám định. Đoàn người ngột ngạt ra khỏi phòng lạnh, đứng trước cánh cửa kính đóng chặt của căn cứ, nhìn đàn châu chấu bay qua không gian rộng mở của căn cứ.

Bầy châu chấu màu nâu vàng ùn ùn kéo đến như mây đen.

Những con gà vịt được vận chuyển từ miền Nam vừa đến.

Rầm một tiếng, bầy gà từ trên xe chuyên dụng bay ra, vật lộn với bầy châu chấu đầy trời. Mọi người nhìn một lúc, xoay người định về ký túc xá.

"Mọi người trở về chuẩn bị sẵn sàng đi." Giải Nguyên Chân theo thói quen dặn dò một câu.

Vừa dứt lời, âm thanh nhắc nhở quen thuộc vang lên bên tai mọi người.

[Đinh —— đông! Phó bản đã được tạo ra.]

[Bắt đầu đếm ngược "Quỷ Độ Huyền Hà": 10, 9, 8, 7...]

Âm thanh điện tử âm u biến dạng vang lên, tầm nhìn trước mắt mọi người tối sầm lại, Trần Trình vừa "đậu mòe" một tiếng, "Giải Nguyên Chân anh là đồ miệng quạ ——" chữ đen còn chưa nói xong, tầm nhìn của mọi người cũng đã đen hoàn toàn!

Khu vực app "Quỷ Thoại" đột nhiên sáng lên.

Vệ Ách đã có cảm giác chân thực dưới chân, âm thanh réo rắt đó còn chưa hoàn toàn biến mất thì âm thanh nước chảy ào ào đã tràn vào tai mọi người. Khác với tiếng nước mở màn của Sơn Vương Điền Nam, tiếng nước ào ạt này vô cùng mạnh mẽ và to, hệt như đang chở cát bùn lao thẳng trên mặt đất.



Máu tươi trên bảng điều khiển nhạt đi, phòng livestream sáng lên.

Trong sắc trời tối tăm, một dòng sông cuồng nộ chảy qua địa hình nguy hiểm.

Vệ Ách mở mắt ra liền thấy mình đang đứng bên bờ sông, ánh sáng của vài ngọn đuốc bập bùng bên bờ sông.

Mấy người chen chúc trên một bãi đá hẹp thẳng đứng với vẻ mặt hoảng sợ.

"Không xong, đụng vào rồi! Đụng vào rồi!" Một giọng nói hoảng loạn vang lên.

Ánh lửa lay động, một chiếc thuyền bị nước cuốn vào, đâm thẳng vào bãi đá ngầm bên này. Người chèo thuyền trên thuyền gào lên hết sức để quay thuyền, khi đến gần bờ thì va phải vật gì đó không rõ ở dưới nước, "rầm", mũi thuyền va vào đá ngầm, cả thuyền bay lên lộn ngược. Trên thuyền chở đầy người, có người đập vào đá Hoàng Hà (*), có người bị văng xuống dòng nước bùn dữ dội.

(*) Hoàng Hà (sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km)

Nước sông Hoàng Hà chứa đầy bã óc nóng hổi rơi vào mặt Vệ Ách.

Vệ Ách nâng khuỷu tay lau canh Hoàng Hà và óc trên mặt, trước mặt cậu là ông lão ngăm đen quấn khăn lông cừu khóc than.

"Hoàng Hà đã bị lật ba lần liên tiếp, nếu thuyền lại bị lật nữa, đêm nay không còn người nào có thể đi qua vịnh Lão Ngưu này nữa. Xong, xong cả rồi..."

Trong tiếng khóc của ông lão, người phụ nữ cõng đứa bé bên phải hoảng sợ túm lấy tay áo Vệ Ách: "Cậu trai này, cậu là người ở đâu, đêm nay còn vượt lão vịnh Lão Ngưu này hay không?"

Vệ Ách còn chưa kịp lau bã óc trên mặt thì đã bị túm lấy tay áo.

Nhắc nhở của hệ thống vang lên vào lúc này: [Sông Huyền Hà có chín khúc quanh co, cửa âm phủ ở hai bên sông Huyền Hà. Thảm họa đất sét vàng, dân chúng rời quê hương. Phó bản này là phó bản sinh tồn tập thể quy mô lớn. Tổng cộng ghép đến một trăm người chơi, phân tán ngẫu nhiên ở các khu vực khác nhau của phó bản. Lần này phó bản sinh tồn không cấp thẻ thân phận, mời người chơi tự biên soạn thân phận cho mình.

[Nhắc nhở: Thân phận người chơi tự bịa không thể vi phạm thời đại hiện tại, không thể khiến người ta hoài nghi! Một khi thân phận người chơi bị nghi ngờ, ngay lập tức bị xóa sổ!]

[Xin người chơi bắt đầu biên soạn thân phận cho phó bản này.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.