Ân Thứ sau khi tan tầm thì lái xe tới Thất Tinh Lan Đình, đậu xe cách cổng vào không xa. Cầm lấy di động, nhấn mở một trình tự đặc biệt, lập tức hiển thị một bản đồ điện tử, trên bản đồ có một chấm sáng đang di động. Này là anh bảo Hàn Thanh cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại mình, có thể truy tìm vị trí của Tề Dịch bất cứ lúc nào.
Nếu đã tìm được, Ân Thứ ngược lại không vội vàng mang cậu về. Anh hi vọng Tề Dịch có thể yêu mình chứ không phải bị bắt ép khuất phục. Vì thế, anh nguyện ý phí hết tâm tư, dùng hết thảy phương pháp để theo đuổi cậu.
Ân Thứ ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ xe yên lặng nhìn bóng dáng xuất hiện ở ngã rẽ. Vẫn cưỡi bé tiểu cừu như cũ, thần thái thoải mái vui vẻ, chỉ thoạt nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy sung sướng.
Tề Dịch lúc chạy tới cổng Thất Tinh Lan Đình thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Theo tầm mắt cậu nhìn qua, Ân Thứ chỉ thấy một người đàn ông bước nhanh tới chỗ Tề Dịch, hai người nói nói cười cười sau đó cùng vào Thất Tinh Lan Đình.
“Kha Thiếu Úc!” Ân Thứ thấp giọng gọi ra cái tên của người kia, ánh mắt tối tăm, quỷ khí lưu động.
Cùng lúc đó, Kha Thiếu Úc đang cùng Tề Dịch chờ thang máy không hiểu sao cảm thấy lưng phát lạnh, bất quá anh cũng không để ý, nhưng Tề Dịch lại nhìn rõ, trên người Kha Thiếu Úc vốn mang theo quỷ khí điềm xấu, hiện giờ đã có biến hóa mới, trong màu đen nhạt ẩn ẩn lộ ra vài sắc tím, vận rủi gia tăng, mọi việc không thuận.
Tề Dịch vô ngữ, cái người kia hẳn đã tra được chỗ ở của cậu, hơn nữa còn rất khó chịu khi Kha Thiếu Úc xuất hiện bên cạnh cậu. Nếu trên người Kha Thiếu Úc không có quỷ khí thì tốt, cố tình lại đang là số con rệp, hiện giờ bị Ân Thứ nhắm trúng, này còn không phải là xui tận mạng sao.
Bước vào nhà, Kha Thiếu Úc ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Làm sao vậy? Gặp chuyện gì phiền não sao?” Tề Dịch vừa rót trà vừa hỏi.
“Không có gì.” Kha Thiếu Úc bưng tách trà nóng Tề Dịch đưa qua hớp một ngụm, chân mày nhíu chặt thoáng giãn ra.
Tề Dịch đưa tay qua vỗ vỗ vai anh: “Tôi nói rồi, nếu có gì phiền lòng cứ nói, không chừng tôi có thể hỗ trợ.
Kha Thiếu Úc mấp mé miệng: “Tề Dịch, cậu nói xem, có những người rõ ràng đã có được gia đình tốt đẹp cùng cuộc sống giàu sang, vì sao họ vẫn không thấy thỏa mãn?”
“Tôi cũng không biết.” Tề Dịch trả lời: “Là một con cá nhỏ bé, tôi không thể hiểu được tâm lý của nhóm động vật họ mèo.”
“Phốc.” Kha Thiếu Úc nhịn không được phì cười: “Cậu không thích động vật họ mèo à?”
“Đúng vậy, động vật họ mèo có hết thảy những đặc tính mà thôi không thích, hoa lệ, kiêu ngạo, ích kỷ, trăng hoa, lạnh lùng hà khắc, theo đuổi chủ nghĩa cá nhân, không có quan niệm gia đình.”
Kha Thiếu Úc thu lại ý cười, trầm mặc một lát nói: “Như vậy xem ra, tôi có lẽ cũng là một động vật họ mèo nào đó.”
“Anh không cần tự ti, sẽ có động vật họ chó yêu thương anh thôi.”
Kha Thiếu Úc: “…”
Bầu không khí đều bị phá hủy, còn có thể hảo hảo tâm sự sao? Kha Thiếu Úc vừa bực mình lại buồn cười, rốt cuộc vẫn không thể bảo trụ cảm xúc u buồn, trầm tĩnh lại.
Buổi tối, Tề Dịch làm một bữa tiệc lớn mỹ vị làm Kha Thiếu Úc ăn đến no căng, sau đó mới thả người về nhà.
Lúc rời đi, quỷ khí trên người Kha Thiếu Úc đã nhạt đi vài phần, vận rủi mà Ân Thứ mang tới cũng biến mất. Kha Thiếu Úc cảm thấy mỗi lần ở cùng Tề Dịch, tâm tình mình liền trở nên tốt lắm.
Vốn tưởng sẽ không có chuyện gì, nhưng hôm sau khi gặp lại Kha Thiếu Úc thì lại phát hiện quỷ khí màu tím đen, ‘cừu hận’ của Ân Thứ tựa hồ lại một lần nữa tích tụ.
Tề Dịch âm thầm buồn bực, người kia thực sự là không ‘phóng xui rủi’ thì không thoải mái. Anh nghĩ cứ làm vậy thì cậu sẽ khuất phục sao? Vậy cứ thử xem, là vận xui của anh hay vận may của cậu mạnh hơn!
Tề Dịch quyết định phải giúp Kha Thiếu Úc hóa giải vận rủi, chỉ cần quỷ khí trên người anh biến mất, sức ảnh hưởng của Ân Thứ sẽ không còn lớn nữa.
Vì thế, Ân Thứ rất nhanh phát hiện, Tề Dịch cùng Kha Thiếu Úc lui tới càng lúc càng thường xuyên hơn, trừ bỏ mỗi ngày cùng ăn cơm, lúc rãnh còn hẹn đi chơi bóng, dạo phố, tập gym, xem phim, quả thực hệt như người yêu.
Ân Thứ giận tới không thể át, rốt cuộc không thể bảo trì im lặng, bắt đầu chuẩn bị xuất trận.
Hôm nay, Tề Dịch đề nghị đi bơi, Kha Thiếu Úc nói: “Bên ngoài không sạch sẽ lắm, không bằng tới biệt thự của tôi đi?”
Tề Dịch không có ý kiến, theo Kha Thiếu Úc tới biệt thự.
“Xem, ngay ở phía trước.” Kha Thiếu Úc vừa lái xe vừa chỉ tòa kiến trúc được cây xanh vây quanh ở phía trước.
Tề Dịch giương mắt nhìn tới, chú ý trước hết không phải cảnh trí, mà là luồng quỷ khí ẩn ẩn lộ ra ở cửa sổ lầu hai…
Kha Thiếu Úc đậu xe ở sân biệt thự, sau đó gọi Tề Dịch xuống xe. Lúc chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy bên kia còn một chiếc xe khác, sắc mặt Kha Thiếu Úc khẽ biến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đi nhanh vào trong, nhìn nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, trên lầu truyền tới tiếng cười của phụ nữ, Kha Thiếu Úc lập tức chạy lên.
Tề Dịch không nhanh không chậm theo sau, mới vừa lên tới lầu hai thì nghe thấy âm thanh phá cửa, tiếp đó là tiếng kinh hô bối rối.
“Ông cư nhiên dám dẫn ả đàn bà này tới biệt thự của tôi càn quấy?” Kha Thiếu Úc phẫn nộ nói: “Ba, ông làm vậy không thấy có lỗi với mẹ tôi sao?”
“Chuyện của tôi không tới phiên anh quản.” Âm thanh tức giận của ba Kha từ trong phòng truyền ra: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”
“Muốn cút thì cũng là ả ta cút.” Kha Thiếu Úc bước qua túm lấy cánh tay người phụ nữ kia, dùng sức kéo ra ngoài.
“A, Đông Triết.” Người kia sợ hãi kêu một tiếng, túm chặt lấy ba Kha.
Ba Kha cản lại, tức giận quát: “Anh dám làm càn trước mặt tôi à?”
“Làm càn thì sao? Một người đàn ông phản bội gia đình cùng vợ mình, đáng giá để tôi tôn trọng sao?”
“Tôi chính là ba anh.”
“Cũng chính vì ông là ba tôi, tôi mới càng không dễ dàng tha thứ cho ông.” Kha Thiếu Úc lạnh lùng nhìn ba Kha: “Loại đàn bà vì tiền có thể tùy tiện lên giường với đàn ông đã kết hôn thế này, ông không ngại bẩn à?”
“Trước lúc theo tôi, Tất Giai chưa từng xằng bậy với bất kỳ người đàn ông nào khác, em ấy là một người phụ nữ rất tốt.”
Kha Thiếu Úc cười lạnh: “Chỉ có lũ đàn ông ngu xuẩn mới có thể tin tưởng loại đàn bà này là người tốt.”
“Chú ý thái độ nói chuyện của anh!” Ba Kha tức giận nói: “Cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhiều lời với anh.”
“Đây là biệt thự của tôi, nên cút chính là các người!”
“Giỏi, giỏi, cánh mọc dài rồi, cư nhiên dám lên mặt với tôi?” Ba Kha ngoan độc nói: “Anh đừng quên, hết thảy những gì của anh có bây giờ đều là tôi cho, tôi có thể đuổi anh ra khỏi cái nhà này bất cứ lúc nào!”
“Tùy ông.” Kha Thiếu Úc là một người cao ngạo, đối với uy hiếp của ba Kha, anh chỉ cười nhạt.
Ba Kha nhanh chóng mặc quần áo, mang theo người phụ nữ kia căm giận rời đi, ở cửa thấy Tề Dịch thì có chút sửng sốt, nhanh chóng nện bước rời khỏi biệt thự.
Kha Thiếu Úc đứng bên cửa sổ, nhìn ba Kha lái xe ra khỏi biệt tự, phóng gió mà đi, biến mất trong đám cây cối.
Tề Dịch không nói gì, chỉ lẳng lặng bồi bên cạnh anh.
Một lúc lâu sau, Kha Thiếu Úc đánh vỡ trầm mặc: “Thật xin lỗi, để cậu chê cười rồi.”
Tề Dịch thở một hơi: “Rốt cuộc anh cũng nói chuyện, tôi còn tưởng anh tính toán đứng tới tối a?”
Kha Thiếu Úc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn qua, người này cứ luôn phá không khí, không thấy anh đang phẫn nộ bừng bừng sao? Cư nhiên không an ủi tẹo nào.
Tề Dịch ngồi xuống sô pha, thả lỏng thân thể nói: “Tuy đây là chuyện nhà của anh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, anh có muốn cho ba mình chịu chút giáo huấn không?”
Kha Thiếu Úc sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Giáo huấn thế nào?”
“Anh có thể tra chi tiết về người phụ nữ kia: “Tề Dịch chỉ chỉ hướng ngoài cửa sổ: “Tôi dám khẳng định, cô ta có rất nhiều ‘tiền án’.”
Kha Thiếu Úc nhướng mi: “Trước kia cậu từng gặp cô ta à?”
“Cho dù chưa thấy qua, tôi vẫn biết.” Quỷ khí trên người người phụ nữ này nồng đậm như mực nước.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì tôi tiên tri được.” Tề Dịch nháy nháy mắt.
Kha Thiếu Úc nhìn cậu nháy mắt mà cả người cứng còng, tim cũng đập nhanh hơn.
“Đi thăm dò chút đi.” Tề Dịch nghiêm mặt nói: “Người phụ nữ kia không phải nhân vật đơn giản, cô ta có thể gây bất lợi cho ba anh, tốt nhất phải điều tra cô ta trong vòng ba ngày.”
Kha Thiếu Úc suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Được, tôi tin cậu.”
Gặp phải chuyện thế này, hai người tự nhiên cũng không còn tâm tình bơi lội, tùy ý dạo một vòng rồi lái xe quay về nội thành.
Sau khi đưa Tề Dịch về nhà, Kha Thiếu Úc cũng không ở lại mà lập tức chạy đi điều tra người phụ nữ ‘Tất Giai’ kia.
Tề Dịch đứng trong thang máy hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, dần dần hiểu ra phiền toái của Kha Thiếu Úc từ đâu mà ra, hết thảy đều tích tụ trên người người phụ nữ kia, quỷ khí ngưng kết nồng đậm, khẳng định cô ta đã hại rất nhiều người. Hiện giờ lui tới với ông Kha, hẳn phải có mưu đồ. Bằng không trên người ông Kha cũng không xuất hiện quỷ khí có mang theo huyết quang như vậy, này có nghĩa không bao lâu nữa ông ta sẽ gặp phải tai ương đổ máu.
Ting một tiếng, đã tới tầng mười lăm, Tề Dịch đi tới phòng 1502, mở cửa bước vào, vừa định đóng cửa lại thì bị một cánh tay từ bên ngoài cản lại, sau đó chỉ thấy một bóng người nhanh chóng chen vào, còn trở tay đóng cửa.
“Ân Thứ?” Tề Dịch lùi về sau từng bước, trừng cái người không mời mà tới này.
Ánh mắt anh thâm trầm tới đáng sợ, tựa hồ đang cuồn cuộn tình tự kịch liệt, Tề Dịch cơ hồ nghĩ ngay sau đó anh sẽ bổ nhào tới, cắn nuốt mình vào bụng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không phát sinh, cảm xúc giống như bị áp chế, dần dần trở thành vô hình.
Tề Dịch vô thức thở phào một hơi.
“Tôi mua đồ ăn, cùng ăn cơm đi.” Ân Thứ giơ túi nguyên liệu nấu ăn trong tay lên, đổi giày, bước vào trong phòng bếp.
Tề Dịch cũng qua theo, dựa vào khung cửa, nói với Ân Thứ: “Anh tới làm gì?”
“Ăn cơm.” Ân Thứ trả lời đương nhiên.
“Tôi ăn rồi.”
“Tôi vẫn chưa.” Ân Thứ lấy bóp tiền ra, đưa thẻ cho Tề Dịch, bình tĩnh nói: “Tiền cơm.”
“Tôi làm gì có máy quẹt thẻ.”
Ân Thứ lại lôi ra một xấp tiền mặt: “Toàn bộ cho em hết, tôi muốn ăn cơm thật no.”
Nói cứ như thường xuyên chịu đói ấy?
Tề Dịch không nhận, Ân Thứ cũng không buông tay, hai người giằng co, không khí cũng ngưng trọng.
‘Ọt ọt…’ Bụng người nào đó phát ra tiếng kêu rên đói khát.
Tề Dịch: “…”
Ân Thứ mặt không đổi sắc: “Em xem, tôi thật sự rất đói.” Sao có thể không đói? Vì muốn chế tạo ra loại ‘hiệu quả âm thanh’ này, anh đã nhịn ăn cả ngày nay. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, anh thành công chiếm được sự đồng tình của Tề Dịch.
Tề Dịch chỉ ra phòng khách: “Qua bên kia đợi đi, tôi nấu cơm cho anh.
Ân Thứ xem nhẹ phần không tình nguyện trong giọng nói đối phương, tâm tình sung sướng đi ra phòng khách, kiên nhẫn chờ uy cơm.