Cung Thiên Di ngáp ngắn, ngáp dài bước xuống cầu thang. Cô không hề để ý xem dưới nhà đang có ai. Nhất thời mơ mơ màng màng đi đến trước mặt ba mẹ mình, cầm lấy ly trà trên bàn uống một mạch. Sau đó cô nhìn ba mẹ với bộ dạng khó hiểu, sao họ nhìn cô với ánh mắt kì lạ đến vậy? Trên mặt cô dính gì sao?
"Ba mẹ, mặt con dính gì sao? Sao hai người lại nhìn con."
Cung Thiên Di vẫn chưa nhận ra trong nhà cô hiện tại đang có nhiều hơn một người. Cô vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ba mẹ mình, nhìn một cách ngây ngốc. Khiến Dạ Tiêu Phàm bên cạnh cũng phải cảm thấy buồn cười. Đúng là cô ngốc. Nhưng bộ dạng này của cô lại rất đáng yêu.
"Không có. Chỉ là...con ăn mặc hơi có chút... ừm...không lịch sự lắm. Tiểu Phàm đang ở đây đó."
Giọng mẹ cô vang lên khiến cô bừng tỉnh. Vội vàng quay mặt sang nhìn người bên cạnh cô, nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng. Nhất thời hai mắt mở to hết cỡ, sự ngạc nhiên tràn ngập trong người. Anh...sao anh lại ở đây? Trời ơi! Phải làm sao đây? Bộ dạng cô bây giờ thật sự là quá thê thảm rồi. Trên người cô là bộ quần áo ngủ rất trẻ con. Trông cô chẳng khác nào một cô bé ngốc nghếch cả. Ôi thật là mất mặt quá đi!
"A...trời ơi!"
Cung Thiên Di để lại một tiếng hét, cùng một câu cảm thán. Rồi nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng. Thảm rồi! Lần này thảm thật rồi! Cư nhiên lại để cho anh nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của cô. Cô làm sao dám gặp anh nữa đây?
Nhìn bộ dạng chạy mất hút của cô, khóe môi anh không khỏi nở một nụ cười. Cung lão gia và Cung phu nhân khẽ cười trừ nhìn Dạ Tiêu Phàm, nói.
"Haizz... Con bé này ở nhà lúc nào nó cũng luộm thuộm như vậy. Con đừng để bụng."
Cung phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng, phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng. Con gái nhà bà cũng thật là...hết nói nổi mà. Lần này chắc lại mắc cỡ đến nỗi không dám gặp mặt người ta đây mà.
"Khụ khụ... Không sao đâu bác gái. Cháu thấy bộ dạng cô ấy như vậy cũng rất đáng yêu." Dạ Tiêu Phàm khẽ hắng giọng, nói.
Nghe những lời nói của anh, Cung lão gia và Cung phu nhân đều thầm mỉm cười. Cậu con rể tương lai đúng là dẻo miệng. Họ chắc chắn sẽ không nhìn nhầm người đâu. Nếu để con gái họ lấy anh, chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn.
Cung Thiên Di mang bộ mặt ỉu xìu chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại. Ngồi xuống bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt cô trong gương. Ôi mẹ ơi! Là người hay ma vậy? Cô cũng phải giật mình trước bộ dạng khi nãy của mình. Trong gương là hình ảnh phản chiếu một cô gái với khuôn mặt...ừm...phải nói là có chút đáng sợ. Hai mắt có chút sưng do hôm qua khóc, còn có chút quầng thâm. Môi nhợt nhạt, đầu tóc bù xù. Nói chung là quá thê thảm.
Cung Thiên Di thầm khóc trong lòng. Mất hết cả hình tượng rồi...huhu...cuối cùng thì cái hình tượng hoàn mỹ cô xây dựng bấy lâu nay trong lòng anh cũng hoàn toàn sụp đổ rồi. Quá thê thảm!
Cô vò đầu bứt tai một lúc, thì có tiếng gõ cửa. Làm cô giật cả mình. Vội vã nhảy lên giường, chui vào trong chăn, không dám hé ra. Bên ngoài Dạ Tiêu Phàm gõ cửa hồi lâu, vẫn không nghe ai trả lời. Đành mượn chìa khóa dự phòng từ tay Cung phu nhân vậy. Anh có chuyện muốn nói với cô a. Bây giờ cô không chịu ra gặp anh thì anh đành phải dùng tới chiêu này thôi.
"Cạch!" Tiếng cửa phòng bật mở, khiến Cung Thiên Di trong chăn càng hồi hộp hơn. Tay cô nắm chặt góc chăn, một mực không dám mở mắt ra nhìn. Nhưng vẫn vểnh tai lên nghe tiếng bước chân từ từ bước vào. Đây là lần thứ hai anh bước vào phòng cô, lần đầu tiên anh nhớ không nhầm là lúc anh 10 tuổi. Hôm đó là sinh nhật anh, bởi vì cô nói có quà muốn tặng cho anh. Nhưng bản thân lại quên ở phòng, nên đã kéo anh đi theo. Lần đó thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng hiện tại là anh tự nguyện.
Anh quan sát căn phòng một lượt, cách bày trí vẫn y như xưa. Màu chủ đạo là hai màu trắng và xanh dương nhạt. Chắc hẳn cô thích xanh dương nhạt đi. Trong căn phòng này hầu như thứ gì cũng có màu đó.
Anh từ từ di chuyển ánh mắt về phía chiếc giường, nơi có một cái chăn đang vo thành một đống. Khóe môi bất giác mỉm cười. Sao cô lại trẻ con quá vậy. Anh tiến lại gần, ngồi xuống giường. Khi cảm nhận được sự lún xuống, tim Cung Thiên Di như muốn ngừng đập. Thầm cầu mong là không phải anh. Nhưng sự thật chứng minh, lời cầu nguyện của cô không có hiệu nghiệm.
"Tiểu Di, mở chăn ra. Nhìn anh, anh có chuyện muốn nói."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên của cô một cách thân mật như vậy. Vì trước giờ anh toàn gọi cô là 'cô nhóc, nhóc con hoặc nhóc phiền phức' mà thôi. Dù là lần đầu tiên gọi, nhưng anh không hề cảm thấy ngượng.
Cung Thiên Di ở trong chăn như không còn sức lực. Lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách thân mật như vậy. Trái tim cô đập rộn ràng lên, lòng cực kì hạnh phúc. Nhưng vẫn không dám hé chăn ra, bởi vì bộ dạng cô bây giờ làm sao mà gặp anh được đây.
"Không được. Anh...anh có gì thì cứ nói đi..."
Cô từ trong chăn nói vọng ra. Bàn tay vẫn siết chặt như cũ. Cô đâu còn mặt mũi gặp anh nữa.
"Nếu em không nghe lời thì...sau này đừng hối hận."
Anh cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Khiến tâm trạng cô trùng xuống, như sợ mất đi điều gì đó. Thân thể cô khẽ run run, từ từ vén chăn ra, ngồi dậy. Mặt đối mặt với anh.
"Tốt. Thật biết nghe lời."
Vừa nói anh vừa vuốt ve tóc cô, khiến cô u mê đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được anh đối xử ấm áp với cô. Thật sự rất hạnh phúc, liệu không phải là mơ chứ? Cô rất sợ đây là một giấc mơ. Nên đã tự lấy tay véo mình một cái, sự đau đớn lan truyền khắp cơ thể. Cô mới tỉnh táo, khẽ rên rỉ.
"Uiza...đau quá!"
Nhìn động tác của cô, anh khẽ cốc đầu cô một cái. Cô khẽ trừng mắt nhìn anh, sao suốt ngày động tay động chân vậy. Đáng ghét!
"Em thật ngốc, tự véo mình làm gì. Không biết đau sao?"
Cô ngước đầu nhìn Dạ Tiêu Phàm với ánh mắt long lanh. Khiến trái tim của chàng thiếu niên 18 tuổi khẽ lệch nhịp. Đây có lẽ là sự rung động trong truyền thuyết. Sao anh lại động lòng với một cô nhóc 16 tuổi cơ chứ? Haizz...
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì đó. Anh khẽ sờ chán cô, rồi ân cần hỏi han.
"Em khỏe chứ? Anh nghe quản gia nói tối qua thấy sắc mặt em không tốt lắm?"
Thấy anh quan tâm mình như vậy. Cô càng động lòng. Khẽ lắc đầu.
"Em không sao."
Nhận được câu trả lời của cô, lòng anh như được trút hết gánh nặng. Nhẹ nhõm đi rất nhiều. Vừa rồi anh còn tưởng cô không khỏe, mặt cô đỏ vậy mà. Hóa ra là ngượng ngùng sao.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Nên cứ cúi mặt xuống, hai gò má thì đỏ ửng vì ngại ngùng. Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó ánh mắt dừng lại trước đôi môi căng mọng kia. Thầm nuốt nước bọt. Thật muốn cắn một cái cho hả dạ mà. Nghĩ gì làm vậy, anh khẽ cúi đầu xuống. Nâng mặt cô lên, đôi môi anh khẽ áp vào môi cô.
Bắt đầu thưởng thức cánh môi mềm mại kia. Đầu lưỡi khẽ tách hàm răng ra, chui vào bên trong. Bắt đầu hành trình càn quét, khám phá khu vực mới. Cả hai hôn nhau một cách say đắm. Quên hết mọi thứ xung quanh. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô và anh. Thật sự rất ngọt ngào.
Nhiều năm sau đó, khi hồi tưởng lại. Tên mặt dày nào đó còn ghé sát vào tai cô thì thầm : 'Anh không biết đó là nụ hôn đầu của em. Nhưng thực sự là...rất ngọt!" Lúc đó cô rất ngượng a, chỉ muốn cho một trận tên mặt dày kia. Nhưng bất quá đó cũng là chuyện của nhiều năm sau.
Cả hai không ngừng dây dưa, cho đến khi thiếu dưỡng khí mới buông ra. Toàn thân cô xụi lơ trong lòng anh, thở hổn hển. Lần đầu tiên nếm thử mùi vị thân mật. Thật là say mê.
Sau đó, anh dẫn cô đi chơi. Họ đến rất nhiều nơi. Ngày hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất của cô. Vì mỗi khi nhớ lại, cô lại muốn khóc. Bởi vì nó khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy được an ủi, cảm thấy đáng để trân trọng từng khoảnh khắc đó.
Những ngày sau đó, cô vẫn hay thường xuyên gặp anh. Sau đó, anh đi du học Anh Quốc. Bốn năm, thật sự quãng thời gian đó rất dài đối với cô. Quãng thời gian không có anh bên cạnh, rất khó khăn.
Dù mỗi năm đều được gặp anh vài lần, nhưng cô cảm thấy dường như càng ngày họ càng xa cách. Khoảng cách không phải là địa lý xa xôi, mà là khoảng cách trong lòng. Lúc đó cô như nhận ra rằng, có lẽ anh đã thay đổi. Anh đã không còn là chàng trai 18 tuổi dịu dàng như cô đã từng biết. Và khoảng thời gian sau đó, hai người cũng ít khi gặp nhau. Cho đến lúc anh tốt nghiệp trở về. Họ đã trưởng thành rồi, cô 20 tuổi, anh 22 tuổi.
Và cũng từ lúc đó, rất nhiều chuyện buồn xảy ra. Những chuyện khiến cô vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ lại. Vì khi nhớ lại chỉ khiến cô đau thấu tâm can mà thôi. Đau đến mức cô không thở nổi, dường như muốn chết đi để được giải thoát.
_______
Câu chuyện phỏng vẫn nhỏ :
Lần đầu hôn có cảm giác gì?
Phàm Phàm (mặt dày) : Ừm... Rất ngọt! Rất muốn hôn nữa...
Tiểu Di (đỏ mặt, ngượng ngùng) : ...U mê...
Army : Aiza...Tiểu Di nhà ta đỏ mặt rồi kìa. (Cười hắc hắc...nham hiểm) Phàm Phàm à, con cũng quá manh động rồi? Tiểu Di mới 16 tuổi thôi đó.
Phàm Phàm (mặt dày) : Pháp luật quy định là không được hôn sao? (Ánh mắt sắc lẹm khẽ liếc)
Army : Ách...không có a...(Rơi vào hoảng loạn_ta thật là không có tiền đồ, đứng trước mặt đứa con nuôi này mà bày ra bộ mặt sợ hãi...quá mất mặt! >. Hai người có từng nghĩ đến mối quan hệ sẽ tiến triển thêm không?
Phàm Phàm (mặt dày) : Đương nhiên. (Thẳng thắn trả lời, rất tự tin)
Tiểu Di : Có... Đã từng. (Nhìn Phàm Phàm với ánh mắt long lanh)
Army : Ực...(Nuốt nước bọt) Không khí này thật ám muội.
Phàm Phàm (mặt dày) : Ám muội? Người cũng biết đến hai từ đó sao? (Nhếch khóe miệng cười khinh bỉ)
Army : ... (Nước mắt chảy ròng ròng) Ta chịu thua.
Khán giả (vỗ chán) : Quả đúng là bà mẹ kế không có tiền đồ! (Bất lực + khinh bỉ)
Hai người đã từng hâm mộ câu chuyện tình yêu của ai chưa?
Phàm Phàm (mặt dày) : Không có. Chỉ thấy trướng mắt! Diễm với Kỳ đều như nhau, toàn phát "cẩu lương". Rất đáng ghét! (Bộ mặt hận không thể cho hai tên vắng mặt kia một trận cho hả dạ)
Tiểu Di : Có.
Army : hehe... (Nhìn Phàm Phàm một cách nham hiểm)
Phàm Phàm ( mặt dày) : Thu cái ánh mắt háo sắc của người ra khỏi người con ngay!