Bóng Ma

Chương 17



Đến lớp chín, Lý Tử Nhiên và Lý Soái chia tay. Lúc biết tin tức này, Tống Thường Thường còn rất vui mừng. Qua chuyện lá thư giả này, trong mắt cô, Lý Soái vẫn luôn là một người cặn bã. Mặc dù thỉnh thoảng Lý Tử Nhiên đối xử với cô không tốt lắm, cô vẫn luôn đóng vai người chầu rìa trong đám bạn của Lý Tử Nhiên, nhưng trong chuyện kia coi như Lý Tử Nhiên từng giúp cô, vậy nên cô vẫn đứng về phía Lý Tử Nhiên.

Chuyện của Lý Tử Nhiên và Trịnh Na Na náo loạn mấy tháng trời dưới sự chứng kiến của giáo viên, sau đó dần dần lắng xuống, các cô cũng chính thức tiến vào thời gian đếm ngược tới kỳ thi vào cấp ba.

Trong chớp mắt, kỳ thi vào cấp ba kết thúc. Thời gian Tống Thường Thường phạm sai lầm đó, mẹ Tống trông chừng cô còn khá nghiêm ngặt, sau đó thấy Tống Thường Thường không có hành động gì khác thường thì lại khôi phục cuộc sống thường ngày ra ngoài chơi mạt chược.

Ngày bốn tháng bảy, có thành tích kỳ thi vào cấp ba, trường học thông báo học sinh và phụ huynh cùng tới trường làm công tác điền nguyện vọng và hướng dẫn.

Lần này thành tích thi cấp ba của Tống Thường Thường cao hơn trước đó chừng mười điểm nhưng không biết tình hình xếp hạng trong thành phố thế nào. Trường học tập hợp thành tích của tất cả các học sinh lớp chín làm bảng xếp hạng trường, còn dò la tình hình điểm số của các trường khác cũng đã có dự đoán đại khái về điểm tổng thể.

Thành tích của Tống Thường Thường khá ổn, có thể vào trường cấp ba bình thường trong huyện. Cô chưa từng trông mong có thể vào trường cấp ba trọng điểm gì, có thể thuận lợi thi đỗ cấp ba, cô đã đủ hài lòng rồi.

Ở trong phòng họp nghe giáo viên giảng giải xong, nhận một vài cuốn sách hướng dẫn đăng ký tham khảo, Tống Thường Thường chuẩn bị cùng mẹ Tống về nhà.

Mẹ Tống ở bên cạnh cô lại thì thầm vài câu: "Điểm này của con có thể vào cấp ba không? Hay là mẹ gọi điện thoại cho anh trai con bảo nó hỗ trợ xem thử xem."

Tống Thường Thường đáp vâng, thấy Lý Soái ở cách đó không xa, cô đột nhiên nghĩ đến mình còn chưa cầm về những lá thư kia, điểm của Lý Soái chắc chắn không vào được cấp ba, sau này hai người cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa bèn nói với mẹ Tống: "Mẹ, mẹ về nhà trước đi. Con nói chuyện với bạn học vài câu rồi sẽ về."

"Được, về nhà sớm chút, đừng đi lang thang khắp nơi."

"Vâng vâng." Tống Thường Thường vẫy tay rồi đi về phía Lý Soái.

"Lý Soái."

"Wow, tốt nghiệp còn có con gái tìm cậu kìa!" Đám con trai bên cạnh thường xuyên chơi bời với cậu ta ở đó ầm ĩ.

Lý Soái nhìn cô gái trước mặt, cau mày hỏi: "Tống Thường Thường? Cậu tìm tôi làm gì?"

Tống Thường Thường nhìn một đám người bên cạnh: "Chỗ này không tiện, cậu có thể tới đây chút không?"

"Chà chà chà, chưa biết chừng là sắp tỏ tình cũng nên." Đám con trai này cứ ồn ào mãi, không hề có chút phiền não nào về việc đăng ký nguyện vọng.

Lý Soái đẩy đứa con trai ầm ĩ nhất một cái: "Cậu xéo đi." Rồi đi cùng Tống Thường Thường, hai người qua dưới tàng cây bên cạnh.

Tống Thường Thường lập tức mở miệng hỏi: "Có thể trả những lá thư kia lại cho tôi không."

"Thư gì?"

Tống Thường Thường nhìn dáng vẻ Lý Soái không để trong lòng, nhớ tới quãng thời gian đó cô chịu khổ: "Trước kia ấy, không phải cậu nói tốt nghiệp sẽ trả thư tôi viết cho Ôn Huyền lại cho tôi sao?"

"Đùa à! Tôi nói lời đó lúc nào, hơn nữa những lá thư đó lại không ở chỗ tôi, cậu phải tìm Lý Tử Nhiên mới đúng!"

Tống Thường Thường cau mày tiến lên kéo ống tay áo Lý Soái: "Là sao, cậu muốn quỵt nợ có phải không?"

Lý Soái không nhịn được hất tay ra: "Chị gái à, phiền chị hiểu cho rõ, những lá thư kia là do Lý Tử Nhiên viết, từ đầu tới cuối chưa từng ở trong tay tôi."

"Cậu nói những lá thư đó là do Lý Tử Nhiên viết?" Tống Thường Thường không thể tin nổi lui về đằng sau một bước.

Lý Tử Nhiên phẩy tay làm vẻ xua đuổi: "Đúng đúng đúng, cậu phải đi tìm cậu ta ấy."

Có thế nào thì Tống Thường Thường cũng không ngờ tới những lá thư kia có thể do Lý Tử Nhiên viết. Tại sao Lý Tử Nhiên phải đối xử với cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà cậu ta lại muốn đối xử với cô như thế.

Thấy Lý Soái chuẩn bị đi, Tống Thường Thường lại kéo Lý Soái hỏi: "Tôi hỏi thêm cậu một câu."

"Chuyện gì, nói nhanh chút." Lý Soái tỏ vẻ khó chịu nhìn Tống Thường Thường kéo tay cậu ta.

"Trước kia cậu, không đúng, trước kia Lý Tử Nhiên nói cậu muốn mỗi tháng tôi phải đưa tiền cho cậu thì mới trả thư lại cho tôi, cậu biết chuyện này không?"

Lý Soái ra vẻ một lời khó nói hết nhìn Tống Thường Thường: "Chuyện của cậu với Lý Tử Nhiên thì cậu đi mà tìm Lý Tử Nhiên đi. Trước giờ tôi chưa từng đòi tiền con gái." Cậu ta nói lời này còn rất kiêu ngạo, như đòi tiền con trai không phải là chuyện gì mất mặt.

Thấy Tống Thường Thường không nói tiếp, Lý Soái xoay người đi.

Tống Thường Thường suy đoán có thể có khả năng Lý Soái lừa cô hay không nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại tin chắc lời Lý Soái nói đều là thật. Toàn bộ đều do Lý Tử Nhiên giở trò.

Cô nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng Lý Tử Nhiên, đối chất trực tiếp với cậu ta, muốn hỏi cậu ta tại sao phải làm như vậy. Nhưng nhìn một vòng, Tống Thường Thường cũng không tìm được bóng dáng của Lý Tử Nhiên, nghĩ là có thể cậu ta đã về nhà, cô bèn ôm sách hướng dẫn đăng ký về nhà.

Đến cả đồ còn chưa kịp thả xuống, Tống Thường Thường đã đi thẳng sang gõ cửa nhà Lý Tử Nhiên.

Tống Thường Thường thở hổn hển: "Dì ơi, Lý Tử Nhiên có nhà không ạ?"

"Nó vẫn chưa về đâu, cháu tìm nó có chuyện gì không?"

"Dạ, vậy lát nữa cháu lại tới tìm cậu ấy."

Hôm đó Tống Thường Thường đợi cả ngày cũng không thấy phòng Lý Tử Nhiên sáng đèn, sáng hôm sau thức dậy, bọn họ nhận được cảnh báo trước bão.

Đối với cuộc sống cư dân vùng duyên hải, bão không hề hiếm thấy. Đối với Tống Thường Thường, bão là thứ đều sẽ tới vào mỗi mùa hè, đối với bọn họ, tuyết rơi mới lạ và hiếm có hơn.

Trước khi bão tới, gió thổi rất lớn nhưng trên đường vẫn còn người đi. Lúc mưa rơi nhiều, nước mưa sẽ xối đất bazan sau núi xuống, cộng thêm tắc cống thoát nước, sau khi hết mưa gió, đứng trên bậc thềm trước cửa, có thể thấy nước mưa xung quanh mang theo màu vàng của đất từ từ rút đi.

Đã hơn mười mấy năm, hàng năm gió thổi bão quét đều chưa từng có vấn đề gì xảy ra với bọn họ, nên đối với Tống Thường Thường, bão không quá đáng sợ.

Ban tổ dân phố còn thông báo khả năng tối nay sẽ bị cắt điện, bảo mỗi nhà chuẩn bị dụng cụ chiếu sáng, đóng kỹ các cửa, không nên đi ra ngoài, mẹ Tống cho Tống Thường Thường một chiếc đèn pin.

Hơn bốn giờ chiều, trời đã tối xuống hoàn toàn, mây đen giăng đầy trên không trung tạo thành một mảng đen ngòm. Nhân lúc chưa cắt điện, nhà Tống Thường Thường đã nhanh chóng ăn xong cơm tối rồi trở về phòng mình nằm. Không bao lâu trời bắt đầu nổi gió lớn, hạt mưa lớn như hạt đậu đập lên cửa sổ. Đột nhiên, xung quanh có tiếng than, thế giới chìm vào bóng tối, đã cúp điện.

Tống Thường Thường không có chuyện gì làm bèn bật đèn pin lên lục lọi đám thư giấu trong đống sách trước kia ra, cô muốn đọc lại nội dung những lá thư kia để còn lấy sức khi cô và Lý Tử Nhiên đối chất. Từ sau khi biết được những lá thư này không phải do Ôn Huyền viết, cô đã giấu chúng sâu trong chồng sách.

Nhưng khi cô đọc lại thì cảm thấy có gì đó không đúng. Trước giờ cô chưa từng đọc mấy lá thư liên tục như vậy, cô cũng không có năng lực phân biệt chữ viết, nhưng lần này cô đọc liên tục thì chỉ cảm thấy những lá thư này không phải một người viết.

Hơn nữa khi đọc lại, cách miêu tả trong những lá thư này cũng có phần không giống nhau. Lúc này cô mới lấy riêng thư tỏ tình ra, đối chiếu với thư trước khi nghỉ đông thì phát hiện chứ "Tớ" trong thư tỏ tình khác với trong lá thư bí mật bỏ vào trong hộp thư sau đó, thư là do hai người viết.

Dựa theo lời của Lý Soái, những lá thư này là do một mình Lý Tử Nhiên viết, nhưng liệu có loại khả năng những lá thư để trong hộp thư là do người khác viết hay không, Tống Thường Thường càng muốn tin người khích lệ cô là người khác. Cô gấp gáp muốn biết tất cả những phỏng đoán của mình có phải là thật hay không.

Tống Thường Thường kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy phòng của Lý Tử Nhiên ở đối diện có ánh sáng, Lý Tử Nhiên đã trở lại. Từ khi biết được chân tướng từ Lý Soái, hai ngày nay, trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cô quá sốt ruột, bây giờ cô chỉ muốn hỏi rõ Lý Tử Nhiên tại sao làm như vậy, rốt cuộc những lá thư nào là cậu ta viết.

Lý Tử Nhiên đang nằm trên giường nghịch điện thoại đột nhiên nhìn thấy trên cửa sổ nhà mình xuất hiện một quầng sáng lớn, kéo rèm cửa sổ ra nhìn thử thì thấy Tống Thường Thường cầm đèn pin rọi vào phòng cô ta, không biết người này đang giờ trò gì.

Ngay sau đó, Lý Tử Nhiên đã thấy Tống Thường Thường ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu, Lý Tử Nhiên nhìn một lúc thì phát hiện bên đối diện không có động tĩnh, nghĩ bụng ngày mai bão xong sẽ đến cửa tìm Tống Thường Thường tính sổ.

Lý Tử Nhiên vừa định buông rèm cửa sổ xoay người trở về thì đã thấy cửa nhà Tống Thường Thường ở đối diện có một luồng ánh sáng chiếu ra bên ngoài. Ngay sau đó có một người từ bên trong đi ra, nhìn hình dáng thì chính là Tống Thường Thường. Một tay Tống Thường Thường cầm đèn pin, che ô chắn gió chậm rãi đi về phía nhà cô ta.

Lúc Lý Tử Nhiên đang thắc mắc, cô ta thấy Tống Thường Thường đã đến dưới mái hiên nhà mình, chỉ trong chốc lát sau, hình như cô ta nghe được tiếng gõ cửa.

Mang theo cơn tức giận, Lý Tử Nhiên cầm ngọn đèn chiếu sáng trong phòng lao xuống lầu, vừa mở cửa, mưa gió lập tức xối vào, Tống Thường Thường cũng được đà chen vào trong.

Lý Tử Nhiên hạ thấp giọng trách mắng: "Cậu bị làm sao đấy!"

Tống Thường Thường lau nước mưa trên mặt, mưa gió quá lớn, cho dù đã có dù che chắn, đi đường chưa tới mười mét nhưng cả người cô vẫn ướt đẫm: "Thư của tớ đâu?"

"Thư gì?" Chuyện này đã hơn một năm, Lý Tử Nhiên vừa nghe thì nhất thời không nhớ ra được.

Tống Thường Thường đẩy Lý Tử Nhiên một cái: "Cậu còn muốn lừa tớ, tớ đã biết cậu giả mạo Ôn Huyền viết thư cho tớ rồi."

Lý Tử Nhiên thoáng lảo đảo: "Cậ.u nhỏ tiếng chút, cậu muốn gọi cả bố mẹ tớ xuống à?"

Nhưng Tống Thường Thường không quan tâm, chỉ muốn lấy thư về trước: "Cậu trả lại thư cho tớ."

Lý Tử Nhiên cũng không muốn xích mích với Tống Thường Thường ở nhà mình, nếu đào ra chuyện lúc trước, gia đình hai bên cũng sẽ không sống với nhau được, bỏ lại một câu "Cậu chờ chút" rồi chạy lên lầu.

Lý Tử Nhiên về phòng lục lọi một hồi, tìm được lá thư tỏ tình Tống Thường Thường viết gần đây nhất, còn lá thư lúc bắt đầu không biết bị cô ta ném đi đâu rồi.

Cô ta cầm lá thư tỏ tình chạy xuống lầu đưa cho Tống Thường Thường, Tống Thường Thường cầm đèn pin soi xem thử, phát hiện là thư tỏ tình bèn hỏi: "Những lá thư khác đâu?"

Lý Tử Nhiên muốn đuổi người đi trước: "Tạm thời chưa tìm được, tối như vậy, sao mà tìm được, sáng mai trời sáng rồi nói sau. Cậu mau đi đi."

Tống Thường Thường cầm lá thư không nhúc nhích, cô đang suy nghĩ xem phải hỏi rõ trong tay Lý Tử Nhiên có mấy lá thư như thế nào, Lý Tử Nhiên có biết những lá thư khác là do ai viết hay không.

"Trong tay cậu còn mấy lá nữa?"

Lý Tử Nhiên không nghe ra được ý thăm dò từ Tống Thường Thường, suy nghĩ lại một lát: "Thì cái lá ban đầu tớ dạy cậu viết ấy, cậu còn viết những lá khác à? Chắc bị Lý Soái vứt bỏ rồi, dù sao cũng không tới tay tớ."

Tống Thường Thường đã hiểu rõ, chuẩn bị mở cửa về, trước khi đi cô hỏi thêm một câu: "Lý Tử Nhiên, tại sao cậu phải đối xử với tớ như vậy?"

Lý Tử Nhiên liếc mắt: "Tớ chỉ đùa giỡn một chút, tớ cũng không ngờ là cậu sẽ mắc lừa."

Tống Thường Thường nhìn dáng vẻ không bận tâm của Lý Tử Nhiên, hung dữ bỏ lại một câu: "Tớ sẽ không bỏ qua cho cậu."

Lý Tử Nhiên nhìn dáng vẻ hung thần ác sát bây giờ của Tống Thường Thường, chưa biết chừng lát nữa sẽ làm ra chuyện gì đó bèn vội vàng mở cửa đẩy Tống Thường Thường ra, khó khăn đóng cửa lại.

Chẳng ai ngờ lần này cơn bão tàn bạo khác thường, gió thổi lớn tới mức mảnh ngói của nóc nhà tung bay, thậm chí cả cả cục gạch cũng có thể bay lên trời. Cơn gió lớn giống như một chiếc tay khổng lồ không ngừng đập vào cửa sổ, đập mạnh vào toàn bộ bên ngoài căn nhà, khắp nơi đều là tiếng ầm ầm.

Nước trong con suối nhỏ sau nhà dâng lên rất nhanh, suối rộng chưa tới ba mét mà đã kiên quyết dâng trào ra khí thế của sông Hoàng Hà.

Tống Thường Thường đi xuống bậc thang mới phát hiện nước đang dâng đầy lên, cô không để ý, tiếp tục đi ngược gió về đằng trước.

Đợi đến khi Lý Tử Nhiên nhìn lại ra ngoài cửa sổ dưới lầu, phát hiện Tống Thường Thường còn chưa về lại nhà mà đang bám lấy mặt lan can cầu nhỏ, hình như đang bị thứ gì đó cản. Đột nhiên, không biết Tống Thường bị làm sao, cả người ngã về đằng trước, đèn pin rơi xuống đất nhanh chóng bị nước chảy cuốn đi, lúc này Lý Tử Nhiên mới phát hiện nước đã dâng lên mặt cầu nhỏ.

Ngay khi nguồn sáng duy nhất biến mất, Lý Tử Nhiên đã không thấy được bóng dáng của Tống Thường Thường nữa. Ngay lúc cô ta đang chần chừ có gọi người hay không thì mấy miếng ngói ở nhà đối diện theo chiều gió va vào cửa sổ phòng Lý Tử Nhiên, đập mạnh vỡ nát kính, mấy miếng kính vỡ sượt qua cánh tay Lý Tử Nhiên, để lại từng vết máu.

Lý Tử Nhiên bị dọa thét chói tai, bố Lý nghe tiếng thét chói tai thì vội vàng từ lầu ba nhanh chóng chạy xuống.

"Sao thế, sao thế?

Mẹ Lý chạy sau nhìn thấy cửa sổ vỡ tan tành sợ hãi kêu lên: "Trời ơi, kính này vỡ sao được vậy."

Bố Lý đứng bên cửa sổ nhìn, sắc mặt khó coi vẫy vẫy Lý Tử Nhiên: "Nhiên Nhiên, đừng đứng ở đó, mau tới đây."

Tình hình mưa to gió lớn thế này cũng không có cách nào sửa chữa, bố Lý dời tủ quần áo ở bên cạnh tới trước cửa sổ chặn lại, ba người khóa cửa rồi về phòng bố mẹ.

Lý Tử Nhiên không biết có nên nói cho bố mẹ tin Tống Thường Thường rơi xuống nước hay không, cô ta sợ Tống Thường Thường bị thương nặng, lại sợ Tống Thường Thường đã chết, nếu như biết được Tống Thường Thường ra ngoài để tìm cô ta thì cô ta phải làm sao. Cô ta nhớ trước khi Tống Thường Thường rời đi, cái dáng vẻ muốn cho cô ta vào chỗ chết, cô ta không thể nói chuyện này cho ai được.

Lý Tử Nhiên và mẹ nằm chung một chiếc giường, một mình bố Lý nằm bên cạnh trải đệm dưới đất. Đêm hôm đó, Lý Tử Nhiên vừa nhắm mắt là sẽ thấy gương mặt Tống Thường Thường đầy máu, cô ta không ngừng thôi miên bản thân, có lẽ chuyện này là do cô ta nhìn nhầm, có lẽ Tống Thường Thường vốn không hề có việc gì.

Đến nửa đêm về sáng, mưa gió dần dần lắng xuống, sáng sớm, ngoài cửa sổ vẫn còn mưa nhỏ rơi rả rích nhưng đã không còn gió lớn. Dòng nước rút về suối, trên mặt đường còn sót lại từng tầng nối tầng đất vàng, đã có người dân cầm cây chổi tre đi dọn dẹp. Cách đó không xa trên đường lớn, hàng cây nằm ngả rạp bên đường để lại chiếc hố lớn.

Lý Tử Nhiên đứng ở chỗ Tống Thường Thường biến mất tối qua, không có dấu vết gì để lại, trong lòng cuống cuồng muốn tới nhà Tống Thường Thường xem thử nhưng lại không có dũng khí đối mặt.

Lòng Lý Tử Nhiên đầy tâm sự, ăn không biết ngon, không có tinh thần ngồi bên bàn cơm.

Lúc này, mẹ Tống tìm tới nhà Lý Tử Nhiên hỏi: "Tử Nhiên à, hôm nay cháu có thấy Thường Thường nhà dì không?"

Lý Tử Nhiên thoáng kinh ngạc, giả bộ bình tĩnh: "Không ạ, cậu ấy không ở nhà ạ?"

Mẹ Tống oán trách: "Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, không biết con nhóc chết tiệt này đã chạy đi đâu rồi." Sáng sớm bà xuống lầu thầy cửa không khóa, còn tưởng vừa sáng Tống Thường Thường đã ra ngoài, không ngờ tới giờ cơm trưa rồi vẫn không thấy bóng dáng.

Nghe mẹ Tống trả lời, lòng Lý Tử Nhiên trầm xuống, ngay cả chút ảo tưởng cuối cùng cũng biến mất không còn.

Sáng hôm đó, thi thể Tống Thường Thường được phát hiện trong rừng trúc gần suối trấn bên cạnh, nói là vừa khéo bị kẹt lại nên mới không bị đẩy đi xa hơn, cho đến chạng vạng tối, cả ngày mẹ Tống không tìm được bóng dáng Tống Thường Thường đi báo án mới đưa người để đối chứng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.