Tần Bồng không nói chuyện, nàng lẳng lặng nhìn người trước mặt, thở hổn hển, bình phục tâm tình.
Người trước mặt này có góc cạnh rõ ràng, chỉ cách nàng trong gang tấc, mồ hôi theo trán hắn chảy thẳng xuống đến cổ, mang theo một loại gợi cảm trí mạng.
Đây là Tần Thư Hoài mà nàng rất ít khi thấy.
Người này sau khi trưởng thành, trong xương cốt mang theo tính sói, chỉ là hắn sợ dọa nàng, vì thế thời điểm thấy nàng luôn cẩn thận kiềm chế nanh vuốt lại, dịu ngoan đến mức làm người ta không cảm giác được bất kỳ lực sát thương gì.
Chỉ là sói chung quy vẫn là sói, chạm vào điểm mấu chốt của hắn, móng vuốt của hắn vẫn sắc bén như cũ.
“Vậy điểm mấu chốt của ngươi…” Tần Bồng bình tĩnh nhìn hắn: “Là gì?”
“Đừng rời khỏi ta.”
Giọng nói Tần Thư Hoài mang theo run rẩy: “Nàng có thể không gả, vẫn luôn làm trưởng công chúa, nhưng người bên cạnh nàng chỉ có thể là ta.”
“Không phải vẫn luôn như thế sao?” Tần Bồng chậm rãi bật cười, trong mắt có chua xót: “Bỏ đi, hiện tại, ta vẫn luôn không thể rời khỏi ngươi, ngươi còn lo lắng gì chứ?”
“Triệu Ngọc thì sao?”
Tần Thư Hoài lạnh giọng mở miệng: “Nếu là Triệu Ngọc bắt nàng trở về thì sao?”
“Thư Hoài,” Tần Bồng thở dài ra tiếng: “Hắn là đệ đệ của ta.”
“Vậy thì sao chứ?”
Tần Thư Hoài đè lên người nàng: “Là đệ đệ thì vẫn là có thể cướp nàng đi, nàng có tin nếu hiện tại nàng đến Bắc Yến, cả đời này đều không thể trở về Tề Quốc hay không.”
“A Ngọc không phải là người như vậy.”
Tần Bồng mềm giọng: “Ta biết ngươi vẫn luôn không thích hắn, nhưng hắn thật sự không giống như ngươi nghĩ đâu.”
Tần Thư Hoài không thể nói.
Hắn nói không nên lời.
Hắn làm sao có thể nói cho Tần Bồng biết, đệ đệ điên kia của nàng bỏ thi cốt của nàng vào hoàng lăng của hắn ta chứ?
Hắn không nghĩ đến việc làm cho Tần Bồng phát hiện tình cảm vi diệu kia của Triệu Ngọc, hắn tình nguyện để nàng coi người kia trở thành đệ đệ của mình cũng không muốn nàng nghĩ nhiều.
Hơn nữa, cho dù hắn nói sự thật, khả năng là nàng cũng chỉ là nhẹ nhàng nói với hắn, nhất định là có hiểu lầm, Triệu Ngọc không phải là người như vậy.
Sắc mặt hắn bất động, Tần Bồng nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, vươn tay, vòng tay qua cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi… chỉ là nghĩ quá nhiều mà thôi.”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn cụp mắt xuống.
Thời điểm người này chủ động ôm hắn, hắn nháy mắt lập tức không nổi giận nổi.
Thứ hắn muốn từ trước đến nay thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ cần nàng chủ động đáp lại như vậy một chút, hắn nguyện ý móc tim đào phổi cho nàng.
“Ừm.”
Hắn không hề nói gì thêm, kiềm chế lệ khí cả người lại, phảng phất là một con chó lớn bị vuốt lông, cúi đầu không nói gì.
Tần Bồng không nhịn được mà bật cười, giơ tay xoa xoa đầu của hắn, Tần Thư Hoài nhíu mày, có chút không hiểu: “Nàng xoa đầu ta làm gì?”
“Xoa đầu chó của ngươi!”
Tần Bồng cười ra tiếng, Tần Thư Hoài ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được mà bật cười, cong eo, cúi đầu đến, đưa đầu qua cọ cọ.
“Ngươi làm gì vậy?” Tần Bồng bị động tác của hắn làm cho có chút mờ mịt, Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, trong mắt một mảnh ôn hòa: “Cho nàng xoa.”
Tần Bồng bị động tác của hắn làm ấm áp trong lòng, ôm lấy mặt hắn, dùng sức hôn một cái.
Đây là động tác ngoài dự kiến của Tần Thư Hoài, hắn vốn tưởng rằng nàng cùng lắm là xoa đầu hắn, lại không nghĩ rằng thế mà lại hôn hắn.
Trong lòng hắn có chút vui mừng, cảm thấy động tác của người này phảng phất là tín hiệu gì đó, ám chỉ một loại quan hệ thay đổi.
Hắn không biết là vì sao, cũng không rõ nguyên nhân, trong lòng có chút kích động, hơi hơi hé miệng nói: “Bồng Bồng…”
Lời nói còn chưa nói xong, trong rừng chợt vang lên tiếng sáo, chợt có chim bay kinh ngạc bay tán loạn, mấy chục mũi tên bắn lén từ trong rừng rậm truyền đến!
Tần Thư Hoài kéo Tần Bồng ra sau lưng, tay áo rộng cuốn lấy mũi tên, gào to một tiếng: “Triệu Nhất!”
Không có đáp lại, cũng không có bất kì ám vệ nào xuất hiện. Nhóm người này hẳn là vừa rồi đã sớm âm thầm giải quyết người của Tần Thư Hoài.
Tiếng sáo nơi xa không nhanh không chậm, Tần Thư Hoài ném đạn tín hiệu lên bầu trời, sau đó lôi kéo Tần Bồng chạy về phía ngoài rừng, nhưng mà mười mấy ánh đao trực tiếp lao thẳng về phía hai người bọn họ, Tần Bồng lấy dải lụa từ trong tay áo ra, Tần Thư Hoài rút kiếm lao về phía mười mấy sát thủ kia.
Dường như mười mấy người đó là đã được huấn luyện nhiều năm, không phải là đối thủ của riêng Tần Thư Hoài và Tần Bồng, nhưng mà phối hợp với nhau thì rất khó để tách biệt.
Tiếng sáo từ xa đến gần, Tần Bồng cảm giác trong không khí dường như tràn ngập một loại sau ẩm ướt sau cơn mưa.
Nàng đột nhiên phản ứng lại: “Nín thở!”
Nhưng mà lúc này Tần Thư Hoài đang dây dưa cùng đám người kia, hoàn toàn không có phản ứng, cũng chính lúc này, chỉ khoảng nửa khắc, Tần Thư Hoài có cảm giác thân thể nhũn ra, hắn siết chặt kiếm trong tay và lui lại, nói với Tần Bồng: “Đi!”
Tần Bồng đỡ lấy Tần Thư Hoài chạy vào trong rừng rậm, trong lúc đỡ lấy Tần Thư Hoài, lấy một viên thuốc trong lọ ra, đút cho Tần Thư Hoài một viên, đút cho bản thân một viên.
Tần Thư Hoài thở dốc, thân thể có chút tê liệt, Tần Bồng thấy tình thế không tốt, dứt khoát đẩy Tần Thư Hoài về phía bên cạnh, rồi lao thẳng về phía sát thủ!
Dải lụa dài của nàng quấn quanh trên nhánh cây, nhanh chóng chạy vào rừng, đối phương hoàn toàn mặc kệ Tần Thư Hoài, trực tiếp đuổi theo Tần Bồng!
Tần Bồng lập tức phản ứng lại, nhóm người này là nhằm vào mình mà tới.
Nàng cắn chặt răng, dứt khoát bỏ chạy về hướng ngược lại với Tần Thư Hoài.
Độc tố ở trong thân thể Tần Thư Hoài nổi lên tác dụng, hắn tê liệt toàn thân, mới vừa rồi Tần Bồng cho hắn uống thuốc chế độc tố, nhưng mà rõ ràng là độc này quá mức bá đạo, nhất thời thuốc kia cũng không có hiệu quả.
Tần Bồng ném hắn ở nơi cực kỳ kín đáo, hắn bị bụi cỏ che lại, không ngừng điều chỉnh hô hấp, đóng mở xuống tay chưởng, ý đồ làm cho bản thân nhanh chóng khôi phục lại.
Lúc này, có người từ một bên trong đi tới, hắn dùng cây sáo đẩy bụi cỏ ra, thấy người nằm ở bên trong là Tần Thư Hoài.
“Trúng độc?”
Dưới ánh trăng, là khuôn mặt chứa ý cười của Triệu Ngọc.
Hắn còn đeo mặt nạ Yến, trong mắt lại là màu hồ ly đọc nhất của Triệu Ngọc. Tần Thư Hoài không nói gì, nắm chặt thanh kiếm đang đè sau lưng, tùy thời tìm kiếm cơ hội thích hợp, cho Triệu Ngọc một đao.
Triệu Ngọc nhìn ra động tác của hắn, ôn hòa nói: “Không cần khẩn trương, ta không phải tới để giết ngươi. Giết ngươi, ngươi có thể nhìn thấy tỷ tỷ sớm hơn ta, ta sẽ không giết ngươi.”
Tần Thư Hoài không nói gì, đầu lưỡi của hắn vẫn còn hơi cứng, dường như Triệu Ngọc cũng biết, xếp bằng ngồi bên cạnh hắn, cất giọng thở than: “Vị đó là trưởng công chúa Tần Bồng nhỉ? Ta nhìn thấy rồi, trông cũng khá đẹp, có vài phần phong thái của tỷ tỷ. Nhưng Tần Thư Hoài à, e rằng ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi chăng?”
Triệu Ngọc mỉm cười quay đầu sang, kề sát hắn nói: “Tỷ tỷ thích ngươi, ngươi là của nàng, cả đời này, ngươi cũng là của nàng!”
“Khương Y Đổng Uyển Di gì đó ta cũng có thể hiểu, ngươi là vì báo thù, chuyện này có thể tha thứ. Nhưng Tần Bồng thì sao?”
Triệu Ngọc dùng sáo chỉ vào ngực Tần Thư Hoài: “Ngươi di tình biệt luyến*, phải không?”
*Yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó
Nói rồi, Triệu Ngọc ép cây sáo sâu xuống, ngực Tần Thư Hoài rướm ra ít máu, cơn đau khiến hắn tỉnh táo hẳn lên, trong mắt Triệu Ngọc có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, ta không muốn ngươi nhìn thấy tỷ tỷ sớm hơn ta, nếu không thì đã tiễn ngươi lên đường rồi.”
“Tần… Bồng…”
Tần Thư Hoài ậm ừ, đầu lưỡi hắn hoàn toàn tê dại, hoàn toàn không thể phát ra âm điệu hoàn chỉnh. Triệu Ngọc nhếch môi lên: “Sao, vẫn còn nhớ nàng ta?”
“Không sao.” Giọng hắn ta ôn hòa lại: “Đợi lát nữa, ngươi sẽ không thể nhìn thấy nàng ta.”
Tần Thư Hoài siết chặt thanh kiếm trong tay, cả người vì sợ mà run lên.
Hắn không thể mất đi người đó.
Bất luận là cái giá nào, hắn cũng không thể mất đi người đó thêm một lần nào nữa.
Triệu Ngọc thu cây sáo lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút bất lực: “Trưởng công chúa đó vì quyến rũ ngươi mà tốn không ít tâm tư nhỉ? Nàng ta biết khúc nhạc cung đình Bắc Yến, là ngươi dạy sao? Hay là nàng ta chủ động học? Ồ, trên chiến trường nàng ta cũng biết chiêu đó, cũng là do ngươi dạy?”
“Là… tỷ ngươi… ngươi…”
Tần Thư Hoài nói rất khó khăn, giọng nói cứ bị đứt quãng. Triệu Ngọc sững sờ, có chút không hiểu: “Ngươi nói cái gì?”
“Tần… tỷ ngươi…”
Lời chưa nói hết, sắc mặt Triệu Ngọc đã thay đổi rõ rệt.
Hắn ta lập tức phản ứng lại, vừa túm lấy cổ áo của Tần Thư Hoài, tức giận quát lên: “Tần Bồng là tỷ của ta?”
Tần Thư Hoài ngã vào trong bụi cỏ, không ngừng điều chỉnh lại nhịp thở, dùng nội lực phá giải từng huyệt đạo kinh mạch. Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng có thể cử động, lập tức loạng choạng đứng dậy, đuổi theo Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đuổi theo dấu vết sót lại suốt chặng đường, lúc này Tần Bồng đã bị đám sát thủ đó bao vây.
Tay nàng nắm chặt dải lụa, trên người đầy vết thương, những sát thủ này mai phục trong bóng tối, chờ đợi thời cơ nàng để lộ sơ hở thì cho một đòn trí mạng. Tần Bồng thở nhẹ, cảnh giác xung quanh, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, nàng vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, đứng im bất động.
Sự kiên nhẫn của nàng khiến tên sát thủ có hơi sốt ruột, nhưng hai bên vẫn rất nhẫn nại. Tần Bồng vì mất máu mà đầu óc có hơi choáng váng, mồ hôi chảy ra, rũ xuống mi nàng, thân hình khẽ chao đảo.
Cũng ngay lúc này! Kiếm đột nhiên bay ra từ tứ phía! Tần Bồng vung dải lụa ra, quấn vào cổ tay mấy người hất mạnh ra.
Thế nhưng vẫn còn bỏ sót mấy người, nàng chỉ cảm thấy kiếm lao về phía mình nhanh như gió, Tần Bồng bay nhanh sang một bên, lúc này một giọng nói gấp gáp đột nhiên vang lên: “Dừng tay! Mau dừng tay cho ta!”
Nhưng mà kiếm đã không thể dừng lại được nữa, Tần Bồng cũng lùi lại, lúc này cũng không ai dám dừng tay, vì là giây phút sinh tử.
Tần Bồng đã chuẩn bị cá chết lưới rách với bọn họ, sau đó đột nhiên có một lực đạo mạnh mẽ xông tới, đẩy văng nàng ra, va vào thân cây.
Người đó đứng chặn trước người nàng, lưỡi kiếm đâm xuyên qua người hắn ta, Tần Bồng ngơ ngác ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Ngọc không nói gì, hắn ta cúi đầu nhìn người đang ngồi dưới đất, thấy máu của mình thuận theo lưỡi kiếm rơi xuống mặt nàng.
Hắn ta run rẩy vươn tay ra, xoa nhẹ lên má nàng.
“Tỷ tỷ…” Hắn ta khàn giọng nói: “Là tỷ sao?”
Giọng nói đó vừa lạ vừa quen, từng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Tần Bồng.
Lúc nàng đi, hắn vẫn còn là một thiếu niên, còn chưa vỡ giọng, bây giờ hắn vẫn giữ được giọng điệu đó, nhưng đã trầm hơn một chút, giống như một nam tử đã hoàn toàn trưởng thành, khiến người ta không còn nghĩ hắn là một thiếu niên nữa.
Máu nhỏ xuống gương mặt nàng, nàng nhìn người đang bảo vệ trước mắt mình đầy hoài nghi, trừng to mắt nói: “A Ngọc?”