Tần Thư Hoài nhanh chóng phát hiện, sắc mặt của Tần Bồng không tốt lắm.
Tuy rằng hắn là một thẳng nam, nhưng lại là một thẳng nam cực kỳ am hiểu xem mặt đoán ý. Tuy rằng trước khi làm chuyện này không nhất định là hắn có biết ngươi vui vẻ hay không, nhưng mà làm xong ngươi không vui thì hắn nhất định sẽ biết. Tần Thư Hoài nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nói: “Ngài cảm thấy có cái gì không ổn?”
Đã đến cửa của quán canh thịt dê rồi, Tần Bồng còn có thể nói có cái gì không ổn nữa? Chỉ có thể là xấu hổ cười cười nói: “Không có gì không ổn, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.”
Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn nàng một cái, trực giác cảm thấy có chút không đúng, tiếp tục nói: “Công chúa đang kinh ngạc cái gì?”
“À.” Tần Bồng mặt không biểu tình: “Ta cho rằng ngươi sẽ mang ta đi những nơi có hoàn cảnh tuyệt đẹp một chút để ăn cơm, ví dụ như Lưu Li Các chẳng hạn……”
“Ý tứ của ngài là vậy à.” Tần Thư Hoài gật gật đầu, ăn ngay nói thật: “Trên thực tế, thức ăn ở Lưu Li Các thật sự không ngon lắm.”
Ai quản chuyện ăn ngon hay không? Muốn ăn ngon ta không biết tìm Bạch Chỉ à?
Nội tâm Tần Bồng có vô số lời nói muốn bùng nổ, nhưng mà nàng nhịn xuống.
Những năm ở bên Tần Thư Hoài đó, nàng đã quen những cảnh tượng như vậy. Vốn dĩ nàng còn cho rằng Tần Thư Hoài là trường hợp đặc biệt, hôm nay nàng đã hiểu, không, Tần Thư Hoài hẳn không phải trường hợp đặc biệt, mà là tiêu biểu. Cho dù bề ngoài là nam nhân lãng mạn nhưng chung quy cũng là nam nhân.
Nàng mặt không biểu cảm cùng ‘Liễu Thư Ngạn’ đi vào tửu lầu, suy nghĩ đối tượng mình chọn lựa này có khả năng cũng không thích hợp cho lắm.
Mà Tần Thư Hoài sau khi giải thích xong, nhìn sắc mặt lạnh lùng lại bình tĩnh của Tần Bồng, cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
Hắn không nhịn được mà nhớ tới, trước kia khi ở cùng với Triệu Bồng cũng là như thế này, mỗi lần hắn cho rằng mình đã làm rất tốt thì Triệu Bồng lại đều không đáp lại nỗ lực của hắn, luôn xụ mặt, sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng: “À, rất tốt, rất không tồi.”
Đối mặt với Triệu Bồng như vậy, hắn luôn có loại cảm giác không thể nào xuống tay, nhiều năm như vậy qua đi, hắn lại cảm nhận được loại cảm giác này trên người Tần Bồng.
Nữ nhân thật sự là sinh vật không thể nào hiểu được.
Trong lúc Tần Thư Hoài đang nghĩ đi nghĩ lại xem mình đã làm sai cái gì, hai người đã đi vào phòng. Tần Thư Hoài hẳn là khách quen ở nơi này, ông chủ nhanh chóng tự mình chạy lên nghênh đón hai người, ông chủ này là một người vô cùng biết điều, không liếc mắt nhìn về phía Tần Bồng một cái, sau khi cung kính đưa hai người vào, dò hỏi Tần Thư Hoài: “Gia, vẫn làm như thường lệ ạ?”
“Như thường lệ.”
Tần Thư Hoài gật đầu, Tần Bồng muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Canh thịt dê là đồ ăn của Bắc Yến, Tề quốc ở phương nam, phần lớn đồ ăn đều tinh xảo, thật ra Tần Bồng cũng không phải cảm thấy không thể ăn được, nhưng trong xương cốt của nàng dù sao cũng là một người Bắc Yến, đột nhiên đến quán cơm quê nhà, nàng có vô số thứ muốn ăn. Nhưng mà ‘Liễu Thư Ngạn’ lại ngay cả cơ hội gọi món ăn cũng không cho nàng. Nhưng nàng là một công chúa đã thủ tiết mười năm, nếu biểu hiện quá mức quen thuộc với tiệm ăn Bắc Yến cũng không tốt, vì thế tuy rằng nàng bị sâu thèm ăn quấy phá nhưng vẫn nhịn xuống.
Hai người đoan chính ngồi quỳ ở bên cạnh bàn, thị vệ canh giữ ở cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tần Thư Hoài cười cười rót trà cho Tần Bồng, ôn hòa nói: “Canh thịt dê này là món ăn thịnh hành nhất Bắc Yến, điện hạ chưa từng ăn đúng không?”
“Ừm, chưa từng ăn.”
Thật ra là nàng đã ăn từ nhỏ đến lớn……
Tần Thư Hoài gật đầu, lại cười nói: “Vậy thì tại hạ giới thiệu món này cho công chúa một chút, món này……”
Tần Thư Hoài học thức uyên bác, nguồn gốc của món ăn, nấu như thế nào, hắn đều thuộc lòng. Nhưng mà mấy thứ này Tần Bồng đã sớm nghe đến chán, năm đó Tần Thư Hoài ăn cơm cùng nàng, món ăn nào của Bắc Yến mà hắn chẳng giới thiệu như vậy?
Nam nhân dưới bầu trời này có phải đều cùng một dạng hay không?
Tần Bồng bắt đầu nghiêm túc hoài nghi.
Nàng hồ nghi đánh giá Tần Thư Hoài, lúc này, ông chủ bưng nồi canh thịt dê nóng hầm hập lên, lại bưng lên rất nhiều đồ ăn, còn đặt ở trước mặt hai người chén nước chấm đặc chế riêng biệt, sau đó để xuống một vò rượu và hai cái chén nhỏ.
Tần Bồng nghe mùi thịt dê liền có chút nhịn không được, nhưng nàng vẫn ra vẻ rụt rè như cũ, nhẫn nại không nói lời nào.
Tần Thư Hoài lấy ra hai cái dây buộc từ trong ngăn kéo của bàn bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Bồng ở phía đối diện đang nhẫn nại nhìn chằm chằm nồi thì sửng sốt.
Trong nháy mắt, Tần Thư Hoài gần như nghĩ rằng Triệu Bồng đang ngồi ở trước mặt mình.
Cô nương Triệu Bồng kia rất thích ăn canh thịt dê, nhưng mà không biết khi đó nàng hỏi thăm ai, nghe nói hắn thích cô nương ưu nhã rụt rè, vì thế thời điểm đi ra ngoài chơi với hắn thì chuyên đi tiệm bán đồ ăn phương nam, chỉ là mỗi lần đi ngang qua quán bán canh thịt dê, ánh mắt của nàng sẽ dừng ở nơi đó thật lâu.
Hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể chủ động kéo nàng đi, lúc đi đến, ngay từ đầu nàng còn muốn làm bộ ưu nhã, nhìn trong nồi, mắt cũng không thèm nháy, chờ đến khi bắt đầu ăn, chiếc đũa gần như có thể làm cho ngươi ta sinh ra ảo ảnh.
Bởi vì nàng muốn ăn từng miếng nhỏ nhưng lại cảm thấy khó chịu, nên chỉ có thể ăn nhanh một chút.
Sau khi thành hôn, phỏng chừng là nàng cảm thấy đã gả cho hắn rồi thì có thể kê cao gối mà ngủ, rốt cuộc cũng từ bỏ cách ăn thịt dê này, đổi thành từng ngụm nuốt chửng và nhét đầy miệng, vừa nhét đầy vừa uống rượu, còn có thể vỗ vỗ vai và nói với hắn, Thư Hoài à, về sau chàng hãy mở một quán canh thịt dê, cho dù gặp được một nam nhân đẹp hơn chàng thì ta cũng sẽ không chạy.
Sau đó hắn rốt cuộc cũng mở một quán bán canh thịt dê nổi tiếng nhất Tề quốc, nhưng người kia lại không trở về nữa.
Nghĩ đến người đã sớm rời đi kia, Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn cô nương phía đối diện, trong lòng có chút chua xót, hắn ngồi vào vị trí bên cạnh Tần Bồng, nói với nàng: “Nâng tay lên.”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nâng tay lên, Tần Thư Hoài rũ mắt, cuốn tay áo xung quanh tay nàng lên, sau đó dùng một sợi dây mang theo buộc chặt lại.
Thời điểm hắn làm việc này, nghiêm túc lại tinh tế, Tần Bồng ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là —— có phải ánh chiều tà hoàng hôn quá ấm hay không, nàng nhìn người này đột nhiên cảm thấy đặc biệt an tâm.
Giống như là loại cảm giác mà nàng theo đuổi từ trước cho tới nay, ổn định và bình yên.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn không ngừng đấu tranh với mọi người, lúc ở Bắc Yến thì đấu với Hoàng Hậu, đấu với những hoàng tử khác, sau này lại đấu với Tần Thư Hoài.
Lúc tuổi trẻ còn có chút bốc đồng, còn cảm thấy đấu cả đời cũng không sao cả, vinh hoa phú quý ở trong tay, đấu thì đấu, cũng không có gì.
Nhưng hôm nay có lẽ là nàng đã trưởng thành, cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào nàng đột nhiên cảm thấy, có thể tìm một người, cả đời an ổn, nhìn Triệu Ngọc khỏe mạnh, mình có một gia đình an ổn vậy thì không còn gì tốt hơn.
Giờ này khắc này ‘Liễu Thư Ngạn’ cúi đầu xắn tay áo cho nàng, loại yên bình thình lình xảy ra, trong nháy mắt làm nàng có chút mờ mịt. Chờ đến khi xắn tay áo xong, ‘Liễu Thư Ngạn’ ngẩng đầu, cười cười nói với nàng: “Như vậy thì ăn tiện hơn nhiều.”
“Cảm ơn.”
Tần Bồng cúi đầu che lấp cảm xúc của mình. Nồi nước sôi lên, Tần Thư Hoài gắp thịt dê, bỏ vào nước chấm, nói với Tần Bồng: “Thịt dê này ăn như thế này.”
Nói rồi, hắn liền làm mẫu cho nàng xem.
Tần Bồng nhìn ‘Liễu Thư Ngạn’ ăn, cảm thấy vô cùng ưu nhã, vô cùng mỹ lệ, nhưng mà, không đủ hương vị, nhìn liền không có cảm giác muốn ăn.
Nàng gật gật đầu, quyết định sẽ tự mình làm mẫu một chút cho ‘Liễu Thư Ngạn’ xem, vì thế……
Nàng động đũa.
Đũa của nàng di chuyển rất nhanh, gần như sinh ra ảo ảnh, Tần Bồng tự nhận mình rất ưu nhã, mà Tần Thư Hoài nhìn cách ăn này, không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Hắn chợt phát hiện, người này thật sự quá giống Triệu Bồng.
Hắn không dấu vết rót rượu ra, cười nói với Tần Bồng: “Điện hạ biết uống rượu chứ?”
“Biết một chút.” Tần Bồng gật đầu: “Uống để thưởng thức.”
Đây là nước rượu gạo, uống có chút ngọt, nhưng tác dụng lại rất chậm, ‘Liễu Thư Ngạn’ ở bên cạnh nhìn nàng uống rượu, ôn hòa nói: “Rượu này ngọt thanh, tương tự với nước trái cây, nếu điện hạ thích thì có thể uống nhiều một chút.”
Tần Bồng không nhịn được mà nhíu mày, cân nhắc ‘Liễu Thư Ngạn’ rốt cuộc là thật sự không biết rượu này tác dụng chậm hay là có ý đồ khác.
Cũng may là không có vấn đề gì, thời điểm Tần Bồng nàng ở Bắc Yến, tửu lượng đã rất tốt rồi.
Không phải nàng thích uống rượu, chỉ là sợ sau này uống say sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên tuy rằng nàng không thích uống rượu nhưng lại rất am hiểu, nàng uống rượu, ăn thịt, nồi nước nóng hôi hổi, không khí cũng dần dần trở nên sôi nổi. Tần Thư Hoài thấy thời cơ thích hợp, nói chuyện phiếm với Tần Bồng về quá khứ.
“Nghe nói năm đó sau khi Vệ gia xảy ra chuyện, ngoại trừ nhị tẩu của Vệ Diễn tuẫn tình mà chết, phần lớn đều bỏ đi rồi, năm đó vì sao công chúa không rời đi?”
Tần Thư Hoài rót rượu cho Tần Bồng, sau đó cụng chén với Tần Bồng, nếu Tần Bồng biết hành động hiện giờ của Liễu Thư Ngạn không đúng lắm thì chắc sẽ nghi ngờ. Nàng thở dài nói: “Vệ gia không có lỗi gì với ta, trượng phu của ta cũng là một người rất tốt, vì sao ta phải rời đi chứ?”
“Thật không dám giấu giếm.” Trên mặt Tần Bồng lộ ra chua xót: “Tuy rằng ta là công chúa, nhưng ở trong cung lại không được tốt lắm, gả đến Vệ gia, ta mới lần đầu tiên cảm thấy, con người có thể sống như vậy.”
“Nhưng ta nghe nói ngày thành hôn Vệ tướng quân liền đi.” Tần Thư Hoài lộ ra vẻ tò mò: “Tình cảm của ngài và hắn cũng không đậm sâu lắm nhỉ?”
“Thái phó nói đùa.” Tần Bồng cười cười, giơ tay vén tóc về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Tuy ngày A Dương thành thân đã đi rồi nhưng lại chiếu cố ta nhiều hơn, gần như là mỗi bảy ngày liền có một phong thư gửi đến từ tiền tuyến, lời nói quan tâm.”
“Thời điểm mới thành thân, ta vốn là cực kỳ thấp thỏm, lo lắng trượng phu không yêu, nhà chồng không thương, suốt ngày cúi đầu khom lưng, chỉ sợ đắc tội với ai. Là A Dương cho ta dũng khí và tin tưởng, khi đó hắn cứ mỗi bảy ngày thì cho ta một phong thư, thư sẽ viết về sinh hoạt và mấy việc vặt vãnh của hắn, sẽ hỏi ta thấy như thế nào, nếu hắn lên núi thấy đẹp sẽ nói cho ta, sẽ kẹp trong hộp đưa đến cho ta, ở biên thành gặp cây trâm đẹp cũng sẽ đưa đến đây cho ta.”
Tần Bồng có được ký ức của nguyên thân, khi nàng không cố tình áp chế nó, ký ức và tình cảm thuộc về nguyên thân sẽ nảy lên, tuy rằng nhạt nhẽo nhưng cũng chân thật.
Ấm áp duy nhất trong cuộc đời Tần Bồng chính là Vệ Dương cho.
Cho nên thời điểm Tần Bồng nói lại, nhớ nhung và ôn nhu trong mắt căn bản là không thể che lấp, Tần Thư Hoài lẳng lặng nghe, đem trạng thái lúc này của Tần Bồng ghi tạc trong lòng. Hắn tiếp tục rót rượu cho Tần Bồng: “Công chúa tất nhiên là đối với Vệ tướng quân tình thâm.”
“Đúng không……”
Tần Bồng nâng bát rượu lên, cụng với Tần Thư Hoài: “Ta còn nghĩ chờ hắn trở về, phải sống thật tốt, lại chưa từng nghĩ đến hắn lại không có trở về.”
“Vì thế ta nghĩ, hắn không trở lại cũng không sao, hắn tốt với ta lâu như vậy rồi, ta cũng sẽ đối với hắn thật tốt, ta đây sẽ thay hắn bảo vệ Vệ gia thật tốt.”
“Cho nên cho dù ngài có đại tài thì vẫn che giấu tài năng, ở Hộ Quốc tự thanh đăng cổ phật mười năm.”
Tần Thư Hoài gật đầu, trong mắt có sự hiểu rõ. Tần Bồng lại lần nữa cụng chén với hắn, hắn nghĩ ngợi lung tung, cũng không chú ý tới chính mình uống nhiều hay ít, cứ Tần Bồng chạm vào chén hắn thì hắn uống. Tần Bồng nói theo hắn, thở dài nói: “Nếu không phải A Minh bị bắt bước lên ngôi vị hoàng đế, ta đại khái có thể thủ tiết cả đời.”
Tần Thư Hoài nghe vậy, cảm thấy hơi chóng mặt, lúc này hắn mới chú ý tới, hình như mình uống nhiều rồi.
Hắn có chút không suy nghĩ được, cố gắng nói: “Ngài thích Vệ Dương sao?”
Những lời này của Tần Thư Hoài là hỏi theo lời nói của Tần Bồng, hắn cảm thấy chóng mặt. Thật ra Tần Bồng cũng có chút say, nhưng không tính là nghiêm trọng, nàng chống cằm, khẽ cười.