Bọn Họ Đều Nói Tôi Gặp Quỷ

Chương 9: 9





Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Nửa đêm đạp mười cây số vẫn có chút mệt mỏi, tôi ngủ một giấc đến hơn mười giờ mới tỉnh, mở điện thoại ra liền tháy một tin nhắn từ hiệu trưởng Trương, một cuộc gọi nhỡ của bạn đại học.

Tin nhắn của hiệu trưởng Trương: [Tiết học bù vào 12 giờ ba ngày sau, tôi sẽ sớm gửi thời khóa biểu và địa chỉ cho cậu, mấy ngày nay cứ yên tâm soạn bài, không giữ tiền lương, tính hết.

Ngoài ra nghe nói hôm qua cậu bị hỏng quần áo, cuối tháng sẽ trả cho cậu tiền trang phục, về sau tháng nào cũng có.]
Tin nhắn này đã chặn hết tất cả nghi vấn của tôi lại, nghĩ nửa ngày chỉ trả lời một chữ "Được".

Trường đào tạo không đủ chính quy, thời gian dạy học đi ngược lại với người khác, học sinh không thân thiện, đồng nghiệp thích chơi cưa điện ở trong nhà vệ sinh đều không sao, quan trọng là thời gian làm việc ngắn, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, còn không cần làm thẻ công tác.

Nếu như cứ giảng bài từ 12 giờ đến 2 giờ đêm, tôi vẫn có thể tìm một công việc vào buổi sáng.

Hiệu trưởng Trương đúng là một người phụ nữ tốt bụng khéo hiểu lòng người, đáng tiếc cô ấy lại ở nước ngoài.

Nếu sau này cô ấy về nước, nhất định tôi phải mời cô ấy ăn một bữa cơm, cảm ơn cô ấy đã quan tâm đến tôi mới được.

Sau khi trả lời hiệu trưởng Trương xong, tôi liền gọi lại cho bạn đại học.

"Alo?" Giọng nói của bạn cùng phòng – Hạ Tân truyền đến, "Là Thẩm Kiến Quốc sao?"
"Là tớ, không đổi số điện thoại." Tôi đáp.

Hạ Tân hàn huyên vài câu với tôi xong liền hỏi: "Cuối tuần này cửa hàng chúng tớ có hoạt động, cần tuyển vài nhân viên thời vụ, cuối tuần cậu có thời gian không, có muốn tới làm kiếm thu nhập thêm không?"
"Đương nhiên là muốn rồi." Tôi lập tức đáp ứng.

"Tốt, 8 giờ sáng thứ bảy ở cửa hàng XX nhé, tốn hai ngày, mỗi ngày đều có thể làm việc đến 12 giờ."
Tôi tính toán thời gian, hôm nay là thứ sáu, giờ học tiếp theo là thứ hai, hoàn toàn không xung đột về thời gian, liền đáp: "Không thành vấn đề!"
Hạ Tân là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, học ngành quản lý tài nguyên nhân lực.

Sau khi tốt nghiệp đại học không học thạc sĩ tiếp mà trực tiếp đi làm.

Ba năm sau tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cậu ta đã có một cửa hàng HR cỡ lớn rồi.

Tuy công việc rất vất vả, nhưng lương một năm lại rất tốt.


Mấy năm đi học mỗi lần cậu ta cần tuyển nhân viên thời vụ đều sẽ tìm tôi, cũng biết tôi rất cần tiền nên muốn giúp tôi kiếm chút thu nhập thêm.

Mà mấy năm nay tôi đã làm quen rồi, cũng coi như tích lũy một chút kinh nghiệm xã hội.

Xác định cuối tuần sẽ có một khoản thu nhập thêm, hiệu trưởng Trương lại sắp trả tôi phí trang phục, trong lòng tôi rất đắc ý, chạy ra khỏi phòng rửa mặt.

Hai người bạn cùng phòng vẫn không ở trong phòng như thường lệ, phòng ngủ của Lưu Tư Thuận vẫn hoàn toàn giống hôm qua, mà gian phòng của Lý Viện Viện có thêm một cái bồn cầu, bộ tóc giả lúc trước nằm trên giường bây giờ đã bị ném vào trong bồn cầu rồi.

Tôi thực sự không hiểu sự cố chấp với bồn cầu của Lý Viện Viện.

Tại sao một cô gái lại có đam mê kỳ quái như thế? Hiệu trưởng Trương thật sự không cân nhắc đến việc tuyển thêm một giáo viên tâm lý học sao?
Thật ra tôi rất muốn nói với Lý Viện Viện về vấn đề này, đương nhiên tôi tôn trọng sở thích của mỗi người, tựa như tôi thích tiền vậy, bồn cầu cũng là một loại sở thích bình thường mà thôi, chỉ cần không phải vấn đề tâm lý là được.

Đáng tiếc đêm đó tôi ngủ rất sớm, cũng không gặp được hai đồng nghiệp ban ngày bề bộn nhiều việc, chỉ có đêm khuya mới có thể nhìn thấy kia.

Sáng sớm thứ bảy, tôi vẫn đạp xe đến cửa hàng, Hạ Tân sắp xếp một chút nhiện vụ đơn giản cho đám nhân viên thời vụ chúng tôi, sau đó liền vội vàng chuẩn bị hoạt động bán hạ giá.

Tôi mặc trang phục gấu năng nề đi phát tờ rơi, trợ giúp nhân viên phụ trách bán hạ giá, cả ngày rất bận bịu.

Đến 6 – 7 giờ tối, người cửa hàng mời tới kết thúc công việc, cuối cùng tôi đã có thời gian thở dốc, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Lúc này có mấy đứa nhóc chạy tới vây quanh tôi, còn vươn tay đánh đầu tôi.

Có đầu con gấu cản trở nên cũng không đau, chỉ là cảm giác không tốt lắm.

Tôi thật sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng chơi với mấy đứa nhóc, liền đứng lên muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ai ngờ mấy đứa nhóc kia còn đi theo đằng sau đá mông tôi, không biết phụ huynh chạy đi đâu rồi mà cũng không lên tiếng ngăn cản.

Tôi mặc đồ con gấu không chạy nhanh được, đang muốn lấy cái đầu xuống dạy dỗ chúng, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Mấy đứa mau dừng lại, trong con gấu là nhân viên, làm việc cả một ngày rất mệt mỏi, không thể bắt nạt bọn họ."
Tôi giương mắt lên nhìn, lại là Ninh Thiên Sách.

Hôm nay cậu ta mặc đồ rất bình thường, áo thun màu trắng, quần jean màu xanh đậm, giày thể thao màu trắng, nhìn vừa trẻ tuổi đẹp trai lại sạch sẽ, là loại hình tôi thích nhất.


Đám trẻ thấy người lớn đến liền nhanh chóng chạy đi để tránh bị mắng.

Tôi nghiêng đầu nhìn Ninh Thiên Sách, cậu ta mặc loại quần áo này rất dễ nhìn, chân dài như vậy, tại sao phải đi lên con đường phong kiến mê tín chứ?
Ninh Thiên Sách vỗ cánh tay đầy lông nhung của tôi, an ủi: "Trẻ con không hiểu chuyện, đừng bởi vậy mà nhụt chí."
Đúng là một người tốt, tôi không khỏi nghĩ thầm.

Tôi rất muốn lấy cái đầu xuống cảm ơn cậu ta, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra đêm trước, lúc này thay đổi lập trường cũng có chút ngượng ngùng.

Tôi liền lấy kẹo thưởng hoạt động từ trong túi ra đặt lên lòng bàn tay cậu ta.

Tôi đã vụng trộm ăn cái kẹo này lúc đang nghỉ ngơi rồi, thấy rất ngon nên mới để lại cho mình mấy cái, đến khi mệt mỏi sẽ ngậm.

Mặc đồ con gấu làm việc đổ rất nhiều mồ hôi, tiêu hao nhiều thể lực, cần phải bổ sung một chút đường.

Ninh Thiên Sách nhận kẹo, tôi chắp tay cảm ơn cậu ta, cậu ta hắn mỉm cười: "Tạ ơn."
Dứt lời liền bóc vỏ cho vào miệng ngậm, nói với tôi: "Ngon lắm."
Quần áo đơn giản phối hợp với khuôn mặt tươi cười sạch sẽ của cậu ta mang đến một vẻ đẹp xuất trần.

Trên người Ninh Thiên Sách có một loại khí chất đặc biệt, cho dù cậu ta có mặc quần áo bình thường cũng sẽ khiến người ta phải sáng mắt lên.

Ném giấy gói kẹo vào trong thùng rác, cậu ta gật đầu với tôi rồi quay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng của cậu ta, giơ cánh tay gấu mập mạp lên vẫy.

Cậu ta không quay đầu, không nhìn thấy tôi vẫy tay tạm biệt.

Tôi cảm thấy mình hơi lạ, liền ôm đầu ngồi xuống đất trầm tư, nghĩ nửa ngày cũng không biết mình đang tự hỏi cái gì, mãi đến khi quản lý nói với tôi sắp đến giờ cao điểm mua sắm tối, muốn tôi đứng ở cửa đón khách, tôi mới dừng suy nghĩ đứng dậy.

Cửa hàng làm ăn rất tốt, tối thứ sáu mãi đến 10 giờ khách hàng mới dần dần ít đi, 11 giờ đóng cửa kết thúc công việc, nhân viên thời vụ đều đi cả, chỉ có tôi ở lại giúp Hạ Tân thanh toán, cậu ta cũng trả cho tôi tiền làm thêm giờ.

Mãi đến 12 giờ, hai chúng tôi mới mệt mỏi hoàn thành công việc một ngày.


8 giờ chủ nhật ngày mai còn phải tiếp tục.

Tôi nhìn mái tóc dần thưa thớt của Hạ Tân, trong lòng không khỏi chua xót, một ngày nào đó tôi cũng sẽ biến thành dạng này.

Mệt mỏi cũng không có tâm trạng ôn chuyện, hai chúng tôi cùng đi vệ sinh, lúc rửa tay còn nghe thấy tiếng nước tí tách bên nhà vệ sinh nữ, không giống như có người mà hình là rò nước.

Hạ Tân là quản lý, xem như rất có trách nhiệm.

Cậu ta dũng cảm đi vào nhà vệ sinh nữ xem xét, tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ chờ cậu ta.

Vài giây sau, tôi nghe được tiếng ngã "bịch" và tiếng kêu thảm của Hạ Tân.

Tôi muốn đi vào xem tình huống của Hạ Tân, nhưng nghĩ lại nhỡ may Hạ Tân gặp phải cô gái nàng đang đi WC, có phải là không ổn hay không?
Thế là tôi đứng ở cửa hô to: "Hạ Tân, sao thế?"
"Quỷ, quỷ, có quỷ a a a a!" Tiếng kêu của cậu ta càng ngày càng thê thảm.

Tôi vội vàng xông vào, chỉ thấy Hạ Tân đặt mông ngồi dưới đất, quần tây đắt đỏ dính nước đọng trên đất.

Cho dù không phải quần của tôi, tôi cũng vô cùng đau lòng.

Tôi không sợ đỡ cậu ta dậy, hỏi: "Quỷ ở đâu? Để tớ đi xem nào.

Trên thế giới này căn bản không có quỷ, có chỉ là giả thần giả quỷ thôi!"
"Không phải...!Tớ thật sự nhìn thấy một người phụ nữ nhô đầu ra khỏi bồn cầu!" Hai chân Hạ Tân run rẩy đứng không vững, trọng lượng cả người ép lên người tôi.

Một người phụ nữ nhô đầu ra khỏi bồn cầu...!Sao tôi nghe quen vậy?
Tôi đỡ Hạ Tân dựa vào tường đứng vững, liền đẩy cửa nhà cầu ra.

"Đừng...!" Hạ Tân lắp ba lắp bắp, "Nếu cô ta đã không đuổi theo ra, chúng ta hãy đi mau..."
Còn chưa dứt lời, cửa nhà vệ sinh nữ đã bị một con gió thổi đóng cái rầm.

Lần này Hạ Tân dựa vào tường cũng không yên, lại tuột xuống.

Sao lại nhát gan như vậy?
"Chỉ là gió thôi, mùa hè chỗ nào cũng mở cửa sổ, có gió rất bình thường mà." Tôi đặt tay lên chốt cửa phòng vệ sinh.

"Thế nhưng cửa hàng chúng ta là kiểu đóng kín mà, ngoại trừ cửa cầu thang lối thoát hiểm ra, cho dù là nhà vệ sinh cũng đều dùng điều hoà!" Hạ Tân đã sắp bật khóc, "Cậu xem nhà vệ sinh này nào có cửa sổ?"
"Thì là do điều hoà quá to thôi, tôi có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, điều hòa trên xe còn xoay chiều được kìa, thú vị cực." Tôi vừa nói vừa không ngừng tay, lần lượt mở cửa các phòng vệ sinh ra.


Đến một cái cuối cùng, có vẻ như bị người ta khóa ở bên trong.

Tôi xác nhận đây không phải phòng đang dọn, liền ở bên ngoài gõ cửa: "Có ai không? Cửa hàng chúng tôi sắp đóng rồi, nếu có người thì hãy nhanh chóng đi ra."
"Vừa, vừa rồi...!đầu của người phụ nữ kia, nhô ra ở trong phòng này mà, sao bây giờ, lại khóa?" Hạ Tân bị dọa đến mức nói không thành câu.

"Vậy chắc chắn là người đùa ác trông thấy chúng ta tới, bị dọa đến mức không dám đi ra rồi."
Tôi ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa: "Cô gì ơi...!Không đúng, không biết là nam hay nữ nữa, người ở bên trong, nếu còn như vậy thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy, mau mở cửa ra!"
"Rầm rầm rầm!" Tôi gõ cửa rất mạnh, âm thanh cực kì vang, đây chính là khí thế khi đối mặt với côn đồ thì phải tỏ ra mạnh mẽ hơn hắn.

Tôi và Hạ Tân là hai người đàn ông cơ thể cường tránh, cho dù thật sự là côn đồ thì cũng có năng lực chống cự.

Hơn nữa trong phòng này không chứa nổi mấy người, cùng lắm thì chỉ có hai tên côn đồ thôi.

Tôi còn chẳng sợ tên cuồng cưa điện có vấn đề về tâm lý, thì sao phải sợ một tên tép riu giả thần giả quỷ trong nhà vệ sinh chứ.

"Không ra là tôi đạp cửa đấy."
Tôi lui lại hai bước, giơ chân lên muốn đạp, lúc này lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền ra từ bên trong: "Đừng, tôi ra."
Cửa phòng vệ sinh khẽ mở ra, Hạ Tân bị dọa đến mức hít một hơi.

Một cô gái váy trắng tóc ngắn đứng trong phòng nhìn tôi, tôi thấy cô ấy liền cả giận nói: "Lý Viện Viện, cô thích bồn cầu tôi đều mua cho cô rồi, nếu muốn ngủ trong nhà vệ sinh thật thì chúng ta có thể về nhà thương lượng, tại sao lại phải ở cửa hàng hù dọa người ta?"
Hạ Tân trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Hai người quen nhau? Về nhà? Đây là bạn gái của cậu?"
Cậu ta hỏi ba câu liên tiếp khiến tôi tức giận đến đau dạ dày, vội vàng giải thích: "Dĩ nhiên không phải, đây là một người bạn cùng phòng với tôi, có chút đam mê đặc biệt, chỉ thích ở trong phòng vệ sinh."
Lúc này tôi nhớ tới Lưu Tư Thuận từng nói Lý Viện Viện luôn luôn thích nửa đêm đi ở trộm nhà khác, cuối cùng bị đánh ra, lúc ấy tôi còn rất đồng tình với Lý Viện Viện, bây giờ thấy cảnh tượng này mới hiểu được vì sao Lý Viện Viện luôn luôn bị đánh.

"Hạ Tân, cô ấy chỉ là...!có chút đam mê kì lạ, cậu hãy nể mặt tớ mà đừng trách cô ấy, tớ sẽ dẫn cô ấy về nhà." Tôi bảo Lý Viện Viện đi qua, xin lỗi Hạ Tân thay cô ấy.

Lý Viện Viện không nói gì, chỉ cúi người thật sâu với Hạ Tân.

Hạ Tân khoát tay, vỗ ngực một cái nói: "Không phải quỷ là được, cậu coi chừng cô ấy đấy, đừng để cô ấy lại đến cửa hàng chúng ta nữa, nhỡ may bị đồn là có quỷ sẽ không tốt."
"Được được được, nhất định tớ trở về sẽ khuyên bảo cô ấy."
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Viện Viện: Không thể ở trong nhà nhà vệ sinh, sẽ bị xả xuống.

Tôi dự định chuyển sang nơi khác ngủ, lại gặp ác bá Thẩm, số tôi thật khổ.

Thầy Thẩm: May mà hôm nay gặp bạn cùng phòng, nếu không cô ấy lại bị đánh nữa rồi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.