Kỷ Sơ Đào suýt chút nữa còn tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ, cảnh tượng hai người ở sát gần nhau trong tẩm phòng như thế này chỉ có thể là ở trong mơ thì mới thường xuyên được nhìn thấy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là nét mặt của Kỳ Viêm trước mắt vẫn còn đang mang sự sắc nét của tuổi trẻ, còn trong cõi mộng thì hắn lại hơi chững chạc và vững vàng hơn.
Sau khi nhận ra mình đã nắm tay hắn rồi ngủ suốt cả một đêm, khuôn mặt của Kỷ Sơ Đào nóng bừng lên. Nàng vội buông tay ra, thốt lên: "Tại ngươi lại ở đây?"
Có thiếu nữ ở ngay bên cạnh, hắn hoàn toàn không thể ngủ ngon được, Kỳ Viêm đã thức suốt đêm nên giọng nói có chút khàn khàn: “Ngày hôm qua không phải là điện hạ vẫn luôn không ngừng nắm tay ta, khóc lóc muốn thần ở lại với điện hạ hay sao?”
Ánh mắt của hắn nhìn xuống bàn tay giờ đã trống rỗng của mình, hắn thờ ơ thu về, cuộn ngón tay lại, giữ lấy hơi ấm còn sót lại của nàng ở trong lòng bàn tay.
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Sơ Đào rốt cuộc cũng nhớ ra hình như là nàng đã làm như vậy.
Hôm qua trong yến hội, sứ thần Bắc Yến thẹn quá hóa giận nên bắt giữ nàng lại. Mạng sống tựa như là ngàn cân treo sợi tóc, quan quân văn võ trong cung điện đều bất lực không thể làm gì, khi ấy chính Kỳ Viêm đã xông ra cứu nàng.
Lúc đó, nàng bị bóp cổ rất mạnh, vừa sợ lại vừa đau, sợ hãi tới nỗi như mất đi linh hồn. Khoảnh khắc đó, nàng đã coi Kỳ Viêm là chỗ dựa duy nhất cho dù là trong mộng hay khi đã thoát ra khỏi giấc mơ. Cho nên nàng mới nắm chặt tay hắn, có chết cũng không chịu buông ra, ngay cả khi nàng đã sốt cao tới mức ngủ mê man rồi...
Thôi rồi, chẳng lẽ là nàng đã làm gì hắn rồi ư?
Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào lặng lẽ quan sát võ bào chỉnh tề của Kỳ Viêm, không yên lòng mà hỏi: “Đêm qua bổn cung sốt cao tới nỗi đã hồ đồ rồi, có phải đã mạo phạm Tiểu Tướng quân rồi hay không?”
Giọng nói của người thiếu nữ sau khi ngủ dậy vừa nhẹ nhàng vừa êm tai, giờ lộ rõ vẻ áy náy.
Ánh mắt Kỳ Viêm dừng lại trên chiếc cổ nõn nà của Kỷ Sơ Đào, ở đó vẫn còn có vài vết ngón tay rõ ràng. Mặc dù thái y đã bôi thuốc để làm tan máu bầm, nhưng vết bầm tím do bị bóp cổ vẫn khiến người ta trông thấy là phải kinh hãi đến đau lòng.
Đôi mắt của hắn tối sầm đi trong giây lát, hắn vội quay mặt đi như muốn che giấu điều đó đi. Hắn lấy tay đặt sau gáy, tiếp đó cử động một chút rồi cụp mắt xuống nhìn Tiểu Công chúa đang buông xõa mái tóc đen phủ kín chiếc gối thêu. "Nếu như đã mạo phạm ta rồi, điện hạ có chịu trách nhiệm không?"
Lời này vừa được thốt ra, cả hắn và Kỷ Sơ Đào đều sững sờ.
Cái quái gì đây? Làm sao mà hắn có thể tự mình nói ra những lời lẽ không đứng đắn như vậy?
Kỳ Viêm cau mày suy nghĩ, chỉ hy vọng rằng Kỷ Sơ Đào không hề nghe thấy lời hắn vừa nói thì tốt.
Nhưng mà rõ ràng là nàng đã nghe thấy, kinh ngạc liếc nhìn hắn rồi ngay lập tức rụt người vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh ươn ướt và vành tai đỏ rực. Một lúc lâu sau, nàng mới cãi chày cãi cối, nói: “Tiểu Tướng quân vẫn còn đang ăn mặc chỉnh tề, ta nghĩ có lẽ là cũng chưa làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn đâu.”
Giọng nói vang lên ấp a ấp úng dưới chăn, ậm ừ, không hề có đủ sự tự tin.
Vào những lúc như thế này, chẳng phải là nàng nên lo lắng cho chính y phục của mình thì mới đúng chứ?
Kỳ Viêm nắm tay lại, đưa lên chóp mũi rồi giấu đầu hở đuôi mà hắng giọng khàn khàn.
Sau một lúc bình tĩnh lại, đôi mắt u ám và sa sầm của hắn lại lần nữa nhìn về phía Kỷ Sơ Đào. Hắn đổi sang chủ đề khác, lên tiếng: “Thần có một thỉnh cầu.”
"Ngươi cứ nói đi." Kỷ Sơ Đào vội vàng đáp.
Đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Viêm cứu sống nàng, cho dù là hắn có mười cái thỉnh cầu thì nàng cũng sẽ đồng ý mà không chút do dự.
"Xin điện hạ có thể giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ ai biết việc trong yến hội hôm qua, thần đã phát hiện ra mánh khóe ẩn giấu sau bản đồ được dâng lên." Hắn trầm giọng nói.
"Vì sao?"
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để tranh công, Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tận dụng công trạng lần này để được phục hồi lại chức vụ của mình hay sao?"
Kỳ Viêm im lặng.
Hắn đã bước đi trên một con đường như hiện tại, không thể nào nói cho nàng biết tình hình thực tế được.
Có lẽ là do nhìn ra sự khó xử của hắn, mặc dù trong lòng nàng có vô số nghi hoặc nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn nhẹ nhàng đáp ứng: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Đúng lúc này, một tiếng ‘cọt kẹt’ vang lên, cánh cửa được mở ra, Vãn Trúc dẫn theo mấy tiểu cung nữ đi vào để hầu hạ rửa mặt.
Ánh sáng ban mai tràn vào, xuyên qua bình phong chiếu lên trên người Kỳ Viêm, cũng rơi vào trong đôi mắt sáng ngời của Kỷ Sơ Đào.
"Điện hạ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại rồi!" Vãn Trúc vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến tới kiểm tra nhiệt độ trên trán của nàng: "Bồ Tát phù hộ, cơn sốt cũng đã hạ xuống rồi."
Các cung tỳ lần lượt đi vào, mang theo chậu đồng, khăn mặt và đủ loại y phục, giày, tất. Họ tới tấp đứng quanh trước giường, Kỳ Viêm bất đắc dĩ phải tránh sang một bên. Dù sao thì Kỷ Sơ Đào vẫn chưa xuất giá, còn hắn thì cũng chỉ là một nam nhân không có quan hệ gì với nàng, không thể tùy tiện mà đứng đây nhìn nàng mặc y phục và rửa mặt được.
Xuyên qua nhóm cung tỳ đang tụ tập lại, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy Kỳ Viêm bị dòng người chen chúc ép ra bên ngoài bình phong. Hắn vẫn còn đang mặc bộ y phục dính máu từ tối qua, bởi vì để chăm sóc nàng mà cả đêm hắn không tài nào ngủ ngon giấc. Trong lòng nàng càng cảm thấy áy náy hơn, vội vàng ra lệnh cho Vãn Trúc: “Ngươi gọi người tới đưa Kỳ tướng quân xuống dưới nghỉ ngơi đi, nhớ giúp hắn thay sang một bộ y phục sạch sẽ nữa.”
Đến lúc này, Vãn Trúc mới nhớ ra, ngày hôm qua chủ tử có thể gặp dữ hóa lành là nhờ cả vào Kỳ tướng quân này liều mình cứu mạng, nhất định không thể tiếp đón qua loa!
Vì vậy, nàng ấy lĩnh mệnh, lập tức lui ra. Sau đó, ra ngoài bình phong, khẽ hành lễ với Kỳ Viêm rồi dẫn hắn đến sảnh phụ để thay y phục và dùng bữa.
Kỷ Sơ Đào ngước mắt nhìn lên, trông thấy bóng dáng cao lớn cường tráng của Kỳ Viêm dần biến mất sau tấm bình phong. Lúc này, nàng mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rửa mặt và thay y phục, thái y lại đến xem mạch cho nàng. Thái y bảo rằng thân thể của nàng không còn gì đáng ngại, chỉ có điều làn da quá mềm mại nên phải khoảng bảy tám ngày nữa thì dấu vết bị bóp cổ mới có thể biến mất.
“Điện hạ, lần này người thật sự đã phải chịu khổ rồi!” Vãn Trúc quấn chiếc khăn lụa quanh cổ của Kỷ Sơ Đào để che đi vết bầm tím, nói mà vành mắt đỏ hoe.
Tiên đế không có nhiều con cháu, mà phần lớn nhi tử của Tiên đế đều khiến người khác phải lo lắng. Lúc tranh đoạt ngai vàng đã tự gi.ết chết lẫn nhau, số lượng con cháu cũng theo đó giảm đi hơn một nửa, hoàng thất bị bao phủ ở trong mây đen mưa máu.
Chỉ tới khi Kỷ Sơ Đào được sinh ra đời, ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời, chùa Thái Thường bốc được điềm lành nên Tiên đế vô cùng yêu quý nàng. Tiên đế dạy cho Kỷ Nguyên mánh khóe, dạy cho Kỷ Thù cách khống chế lòng người, chỉ có mình đứa cháu gái nhỏ nhất lại được trao cho tất cả sự tự do và hạnh phúc, mong muốn nàng sẽ luôn rực rỡ và không phải lo nghĩ điều gì, tựa như cây đào đầu tháng hai.
Đối với Tiểu Công chúa đã lớn lên trong sự bao bọc của muôn vàn tình yêu thương, cho dù chỉ là mất một sợi tóc thôi thì cũng đã là chuyện lớn rồi. Vậy mà hôm qua nàng lại bị người ta bóp cổ dùng làm khiên chắn, làm sao có thể không khiến người khác sợ hãi cho được?
Còn chính bản thân Kỷ Sơ Đào thì lại không để ý quá nhiều, nàng đưa tay vu"ốt ve chiếc khăn lụa trên cổ, ngược lại còn an ủi Vãn Trúc: "Chẳng phải bây giờ bổn cung đang rất ổn hay sao? Ngươi khóc làm cái gì chứ?"
Huống hồ, nàng đã được hưởng thụ mười sáu năm an bình và yên ổn, nếu như so sánh với những chuyện mà hai tỷ tỷ của nàng đã từng phải trải qua năm đó thì chút đoạn đường khúc khuỷu này hoàn toàn không đáng được nhắc tới.
Dùng bữa xong, Kỷ Sơ Đào đi tới Trường Tín cung.
Vừa bước vào chính điện đã ngay lập tức nhìn thấy có mấy quan thần bị tước đi mũ quan và áo bào rồi bị kéo ra ngoài, cả cung điện ngập trong tiếng cầu xin khẩn khiết.
Kỷ Chiêu cho rằng Hồng Lư tự không làm tốt được công việc, dung túng cho Bắc Yến ra tay giết người. Cho nên, quan đại thần Hồng Lư tự đã bị lưu ra đày khỏi Kinh thành, hai vị thiếu khanh cũng bị cách chức và điều tra.
“… Còn nữa.” Kỷ Chiêu hạ giọng, nhỏ giọng nói với Kỷ Sơ Đào: “Sự việc lần này đã làm liên lụy đến con tin của Bắc Yến, chắc hẳn sẽ phải chịu đau khổ.”
"Vĩnh Ninh, lại đây." Thanh âm của Kỷ Nguyên truyền đến, làm đứt đoạn cuộc trò chuyện của hai người.
Nàng ấy vừa mới xử lý xong các triều thần có liên quan đến vụ việc, trên khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ lạnh lùng. Nhìn chiếc khăn lụa trên cổ của muội muội để che đi vết thương, sắc mặt trở nên càng lạnh lẽo, nói: “Muội có biết bản thân đã sai ở đâu không?”
Kỷ Sơ Đào ngước mắt lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, buồn bã thầm nghĩ, yến hội do nàng tổ chức đã xảy ra sai sót lớn tới như vậy, đại tỷ tức giận cũng là chuyện bình thường.
Nàng cúi đầu đứng trước mặt tỷ tỷ, nắm chặt lòng bàn tay, rầu rĩ đáp: “Muội sai bởi vì đã không xem xét được tổng thể, chỉ tập trung vào trách nhiệm thuộc bổn phận của Lễ bộ, nhưng lại bỏ bê việc trao đổi với Hồng Lư tự và phá hỏng yến tiệc hoàng gia đêm giao thừa..."
Nàng còn chưa kịp nói xong câu, Kỷ Nguyên đã ngắt lời: “Không phải.”
Kỷ Sơ Đào càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Muội sai là sai ở chỗ muội không nên xông lên phía trước bảo vệ người khác, rồi tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như thế.” Giọng nói của Kỷ Nguyên đã dịu lại.
Nghe vậy, Kỷ Sơ Đào lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng nhất của đại tỷ trong suốt những năm gần đây nàng ấy lên nắm quyền.
“Cổ của muội có còn đau không?” Kỷ Nguyên hỏi nàng. Một câu hỏi không hề liên quan gì đến việc nước, không liên quan gì đến lợi ích, chỉ là một lời hỏi thăm quan tâm của trưởng tỷ dành cho muội muội của mình mà thôi.
Kỷ Sơ Đào sửng sốt, nơi hốc mắt có chút chua xót, nhưng lại mỉm cười lắc đầu và nói: "Không đau ạ."
Giấc mơ kinh hoàng đó đã không trở thành hiện thực, đại tỷ của nàng vẫn còn khỏe mạnh, đó chính là điều quan trọng hơn tất cả.
"Lần này muội đã làm tốt lắm, phát hiện ra được một mối nguy hiểm mà ngay cả bổn cung cũng không hề hay biết. Tuy rằng gặp phải khó khăn trắc trở, nhưng thắng lợi là đã kịp thời ngăn chặn được tổn hại."
Kỷ Sơ Đào nghĩ ngợi một lúc, quỳ xuống trước mặt Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên vừa nhìn thấy hành động của nàng thì đã lập tức đoán ra được bảy tám phần, bình tĩnh hỏi: "Là vì Kỳ Viêm?"
Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng gật đầu, thành khẩn nói: "Ngày hôm qua, sứ thần Bắc Yến rắp tâm hại người, chính là Kỳ Viêm đã..."
Vốn dĩ, nàng muốn nói rằng chính Kỳ Viêm mới là người đã phát hiện ra âm mưu của Bắc Yên trước tiên, nhờ đó nàng mới có cơ hội tiến lên ngăn cản. Nhưng mà, sáng nay ở trong tẩm phòng, Kỳ Viêm đã thỉnh cầu nàng xin đừng nói ra sự thật...
Nghĩ tới đây, nàng mím môi, đè xuống chân tướng đã đến bên miệng, bỏ qua một đoạn rồi nói tiếp: “Là Kỳ Viêm đã cứu muội, năng lực của hắn đã giúp muội chống đỡ được. Kính xin hoàng tỷ đặc xá tha tội cho hắn, cho phép hắn được phục hồi chức vụ."
Kỷ Nguyên không nói lời nào, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Chuyện này tự bổn cung biết phải làm thế nào, tự nhiên sẽ cân nhắc, muội cứ đứng dậy trước đi."
Thực ra, Kỷ Sơ Đào biết rõ rằng nếu như muốn phục chức thì khá khó khăn, dù sao thì chiến tranh cũng đã kết thúc. Nếu như Kỳ gia còn nắm giữ quyền lực quân sự thì sẽ luôn luôn là một mối đe dọa đối với hoàng thất.
Mỗi quyết định của đại tỷ đều cần phải được cân nhắc rất nhiều, nàng ấy không thẳng thừng nói ra lời từ chối đã là một chuyển biến lớn rồi.
"Muội xin tạ ơn hoàng tỷ trước." Kỷ Sơ Đào mỉm cười và nghe lời đứng dậy.
Trước khi rời cung hồi phủ, Kỷ Chiêu cứ rầu rĩ, không vui.
Kỷ Sơ Đào vốn còn tưởng rằng do y không nỡ để mình hồi phủ, nhưng rốt cuộc tiểu tử đó lại cau mày, lầm bầm: “Tam Hoàng tỷ vừa mới được khen ngợi, nhưng mà suốt mấy năm nay, Đại Hoàng tỷ vẫn chưa từng khen trẫm lấy một câu.”
Thì ra là do y nhớ kỹ chuyện này, Kỷ Sơ Đào không kìm được mà bật cười, nói: “Đó là bởi vì Đại Hoàng tỷ không có yêu cầu đặc biệt gì dành cho ta cả, cho nên chỉ cần ta biểu hiện tốt hơn bình thường một chút là tỷ ấy đã cảm thấy bất ngờ rồi. Mà chính là do tỷ ấy đặt rất nhiều kỳ vọng vào Hoàng đế, cho nên tỷ ấy mới cứ luôn nghĩ rằng Hoàng đế có thể làm tốt hơn thế này!"
Cũng không biết là Kỷ Chiêu có nghe lọt tai lời này hay không, chỉ thấy y gật đầu rồi quay về cung điện.
Dưới cửa cung, xe ngựa của phủ Công chúa đã dừng ở sát bên tường. Bên cạnh xe ngựa, Kỳ Viêm đang mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, thẳng lưng đứng đó.
Nam nhân trong cung đều gầy yếu, cho nên cũng không có nhiều y phục phù hợp cho hắn, Vãn Trúc đã phải chạy đi khắp Thượng Y Cục mới miễn cưỡng tìm ra một bộ vừa vặn với hắn. Mà chúng rõ ràng là y phục của người học văn, nhưng khi được mặc trên người Kỳ Viêm, không hiểu sao lại toát ra vẻ tự do, tự nhiên và phóng khoáng của một người đứng giữ quan ải.
Trong mắt Kỷ Sơ Đào đong đầy tia sáng dịu dàng, nàng bước tới trước rồi nói: "Kỳ Tướng quân, chúng ta hồi phủ thôi."
Sau đêm giao thừa, Kỷ Nguyên đã ra lệnh cho người gửi rất nhiều thức ăn và y phục đến cho Kỷ Sơ Đào. Già trẻ lớn bé trong phủ Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa đã có một lễ mừng năm mới rất náo nhiệt và đồ đạc phong phú.
Lại chẳng mấy chốc sau đó, Tết Nguyên Tiêu đã tới rồi. Lễ hội đèn lồng của Kinh thành diễn ra thâu đêm suốt sáng, khiến nơi đây trở nên tưng bừng và sống động như thể thiên giới đã nhập vào trần gian.
Trời vừa chập tối, Kỷ Sơ Đào đã sai người chuẩn bị xe ngựa, soạn sửa kỹ càng để đi dạo chơi chợ đèn lồng của dân thường.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng là mời Kỳ Viêm đi dạo cùng. Kể từ sau yến hội vào đêm giao thừa lần trước, mặc dù cuộc trò chuyện giữa hai người không có thay đổi gì nhiều nhưng bầu không khí giữa họ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Kỷ Sơ Đào cũng rất tin tưởng hắn.
Nhưng ai mà ngờ được rằng sau khi tìm kiếm khắp phủ Công chúa, vẫn không hề nhìn thấy Kỳ Viêm, cũng không ai biết được hắn đã đi đâu.
Trông thấy Kỷ Sơ Đào có chút thất vọng, Phất Linh an ủi: “Hôm nay là đại lễ, có thể là Kỳ Tướng quân đã về nhà sum họp với gia đình rồi. Điện hạ cứ đi chơi trước, chờ tới khi Kỳ tướng quân quay về, nô tỳ sẽ báo lại cho ngài ấy biết để đến tìm người.”
"Thế thì tốt quá! Nếu như mà đến muộn thì mọi người sẽ đoán hết câu đố đèn lồng mất, vừa đông người lại vừa chen chúc nhau, sẽ chẳng vui vẻ chút nào." Dứt lời, Vãn Trúc đề nghị: "Hay là chúng ta gọi Yến phủ lệnh đi cùng ạ? Ngài ấy học rộng biết nhiều, chắc sẽ giải được nhiều câu đố!”
Kỷ Sơ Đào suy nghĩ một lát, đồng ý đáp: "Vậy cũng được."
Trong một quán trà hẻo lánh trên phố bắc ở Kinh thành, Kỳ Viêm đang tùy ý ngồi khoanh chân.
“Tại sao tướng quân lại giế;t chết sứ thần Bắc Yến?” Mưu sĩ dưới trướng Lang Gia Vương ngồi nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói: “Nếu như Vương gia nổi giận, tướng quân cũng sẽ không giành được lợi ích gì.”
Kỳ Viêm cười lạnh một tiếng, nhướng mày dài, nghiêng người về phía trước hỏi: "Tại sao ông ta lại tức giận? Bắc Yến ám sát thất bại, có liên quan gì tới Vương gia nước Đại Ân sao?"
Mưu sĩ á khẩu, không nói nên lời.
Thấy thế, Kỳ Viêm khéo léo tạm dừng một chút: "Trừ khi..."
“Đừng có nói bậy!” Còn chưa kịp nghe xong, sắc mặt của mưu sĩ đã đột nhiên biến đổi.
Cho dù có làm ra những việc như thông đồng với giặc để âm mưu phản quốc thì cũng không bao giờ được thừa nhận!
Kỳ Viêm nắm chắc điểm này, nên bên phía Lang Gia Vương cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
"Trước đây các ngươi thăm dò ta, rồi lừa gạt sau lưng ta, vậy mà ngươi vẫn còn dám trách móc ta không nên ra tay giải cứu Tam Công chúa. Thật là nực cười! Hơn nữa, chẳng phải các ngươi mới là người đầu tiên đưa ra kế hoạch bảo ta tìm cách lấy được lòng tin và khống chế Tam Công chúa hay sao?”
Kỳ Viêm nhìn chằm chằm vào sắc mặt thay đổi trong nháy mắt của đối phương, cười lạnh rồi đứng dậy: "Đi nói cho chủ nhân của ngươi biết, giao dịch không phải là làm như vậy đâu."
"Kỳ Tướng quân!"
Mưu sĩ nghiến răng nghiến lợi gọi hắn quay lại, nhượng bộ, trầm giọng nói: “Việc thăm dò tướng quân có đáng tin hay không cũng là chuyện bất đắc dĩ nên mới phải làm, mong rằng ngài có thể rộng lòng tha thứ! Vương gia có thể tin tưởng và giao phó nhiệm vụ cho tướng quân, vì vậy cũng xin tướng quân hãy thể hiện thành ý của mình, để phía ta có thể yên tâm đưa lưng của mình cho tướng quân, chúng ta hãy cùng nhau mưu tính cho công cuộc vĩ đại!"
Bước ra khỏi quán trà, những hàng quán nhộn nhịp lên đèn trên con phố dài đập ngay vào mắt, từng cơn gió lạnh khẽ thổi bay đi sự u ám bao trùm khắp cơ thể.
Lang Gia Vương cấu kết với tàn quân Bắc Yến, sự việc còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Các mạch nước ngầm từ mọi phía xen lẫn vào nhau, dưới sự điều khiển của một bàn tay to lớn nào đó, tất cả đều lao vào một vòng xoáy mang tên "Kỷ Sơ Đào"...
Trước đó đã dự định sẽ không dao động nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy bực bội.
Kỳ Viêm đi ngược lại với bước chân của đám đông, chậm rãi đi lướt qua dòng sông ánh sáng do đèn lồng dệt nên, đám người chen chúc vây quanh hắn đi qua đi lại và vui cười, nhưng chỉ có mình hắn là người duy nhất cảm thấy được nỗi cô đơn và lạnh lẽo của màn đêm.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại trước một cửa hàng đèn lồng, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc đèn lồng màu đỏ cam đáng yêu, nhìn hệt như một quả hồng.
Hắn nhớ rằng Kỷ Sơ Đào thích quả hồng, thích tất cả những màu sắc tươi sáng và xinh đẹp như nàng. Hắn lại nhớ tới cái ngày ấy ở trước Huyền Chân quán, nàng đã đưa một quả hồng đỏ rực trông giống như dáng vẻ rực rỡ của nàng, tặng cho hắn. Kỳ Viêm không kìm được mà nở một nụ cười thật khẽ, đến nỗi khó lòng mà nhìn thấy độ cong của khóe miệng.
Mà cái cau mày cũng đã theo đó mà giãn ra.
Chủ quán thấy hắn đứng lặng ở đó rất lâu, bèn bước tới phía trước chào hỏi: “Công tử, chiếc đèn lồng hình quả hồng này rất xinh xắn và dễ thương, các cô nương và phu nhân đều sẽ rất thích! Hãy mua về làm quà cho người trong lòng mình đi, sẽ không có gì thích hợp bằng đâu, chỉ tốn mười đồng tiền mà thôi!"
“Ta không có người trong lòng.” Kỳ Viêm phục hồi tinh thần, thản nhiên đáp.
Tuy là thốt ra lời như vậy nhưng hắn vẫn thành thật lôi ra một đồng bạc vụn để đổi lấy chiếc đèn lồng hình quả hồng trong tay chủ quán.
Thậm chí còn chẳng cần trả lại tiền thừa, hắn chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại thì giơ lên cầm đèn lồng rời đi.
Vóc người của hắn cao lớn, lại còn mặc bộ y phục màu đen dày dặn, kèm theo khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng, cho dù có đi giữa đám đông thì hắn vẫn là người dễ nhận thấy nhất. Vậy mà, trong tay hắn lại cầm theo một chiếc đèn lồng hình quả hồng hình tròn màu đỏ cam, chỗ tay cầm còn có đoạn cắt giấy nhăn màu xanh thành hai họa tiết lá cây. Trông hắn có một dáng vẻ chững chạc và nghiêm nghị, nhưng lại cũng đáng yêu và gian xảo không thể miêu tả bằng lời.
Trong lúc nhất thời, những người đi đường xung quanh đều nhao nhao quay đầu lại, che miệng khẽ cười khúc khích với thiện ý.
Họ thầm nghĩ không biết là vị cô nương nhà nào mà lại có thể may mắn đến thế!
Liệu nàng có thích nó không? Kỳ Viêm cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khắp nơi đang nhìn về phía mình.
Có lẽ nàng sẽ không thích, dù sao thì đèn lồng trong cung điện còn tinh xảo hơn thứ này rất nhiều.
"Điện hạ, xin người hãy đi chậm lại một chút đi ạ!"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, suy nghĩ của Kỳ Viêm chợt dừng lại, hắn nhớ ra đó là giọng nói của cung tỳ đi bên cạnh Kỷ Sơ Đào.
Nàng đang ở đây sao?
Kỳ Viêm lập tức quay về hướng giọng nói truyền đến, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt tươi cười mơ hồ xa lạ, dễ dàng nhìn thấy người thiếu nữ đang ngắm nhìn chiếc đèn lồng ở cách đó không xa.
Quả nhiên, nàng mặc một bộ y phục tuyệt đẹp màu đỏ thẫm, mái tóc đen buộc lỏng, đôi gò má như dát bột vàng rực rỡ không gì sánh bằng. Nàng ngửa đầu, chỉ vào một chiếc đèn lưu ly xinh đẹp và khẽ nhíu mày, như thể đang phiền não vì đáp án của câu đố khó giải.
Hàng ngàn chiếc lồng đèn cũng không tỏa sáng bằng một mình nàng.
Kỳ Viêm tựa như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, ý thức chưa kịp xoay chuyển thì đã tiến lên một bước đầu tiên, đi về phía nàng.
Tuy nhiên, lại có người đã đi trước hắn một bước, chiếm giữ lấy vị trí gần sát bên cạnh Kỷ Sơ Đào nhất.
Một tiếng ‘soạt’ vang lên, Yến Hành mở chiếc quạt xếp, dùng một tay gỡ chiếc đèn lưu ly kia xuống rồi hào phóng đưa cho nàng. Kỷ Sơ Đào khẽ giật mình, sau đó lại lập tức khẽ cười, lắc đầu và nói lời gì đó.
Dưới ánh đèn, mỹ nhân và quân tử dường như là từ khi sinh ra đã đồng điệu với nhau...