Bổn Cung Không Thể

Chương 12: Mỹ nam



Cảnh tượng mỹ nam như mây thế này, Kỷ Sơ Đào chỉ từng thấy trong phủ đệ của Kỷ Thù.

Kỷ Thù bế con mèo đang giẫm đạp lung tung trên bàn lên rồi ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của Kỷ Nguyên với tư thế mềm mại không xương, thuận thế tựa vào lòng nội thị thanh tú, nhấp một ngụm trà trong tay hắn ta rồi mới ngước mi mắt hẹp dài, cười tủm tỉm hỏi: “Họ có đẹp không?”

Lúc này, Kỷ Sơ Đào vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, còn hào hứng quan sát chúng nam tử quỳ trên bậc thềm, hỏi Kỷ Thù: “Nhị Hoàng tỷ, họ chuẩn bị tấu diễn hiến nghệ ạ?”

Thiếu nữ chưa từng trải qua sự đời vẫn còn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, trong mắt chỉ có đồ ăn ngon và trò chơi thú vị, không biết rằng trên đời này vẫn còn thứ có thể vừa “ăn” vừa “chơi”…

Kỷ Thù bật cười, ngoắc tay gọi Kỷ Sơ Đào.

Kỷ Sơ Đào nghe lời ngồi xuống gần nàng ấy, thầm nghĩ: Mấy nam nhân này người thì ôm đàn, người thì cầm quạt, người lại cầm cung cầm kiếm, chẳng phải là sắp đàn múa trợ hứng hay sao?

“Muội nhìn người kia kìa.” Kỷ Thù giơ ngón tay tái nhợt tùy ý chỉ vào cầm sư có dung mạo sáng trong hàng đầu tiên, ung dung nói: “Mặc dù nhạc linh ti tiện nhưng rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác, tâm tư tinh tế kín đáo, cực kỳ phù hợp với lính mới như muội.”

“…”

Dường như nhận thấy có gì đó sai sai, Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nói: “Hở?”

“Lại nhìn người kia mà xem.” Kỷ Thù lại chỉ hướng nam nhân cường tráng đeo lương cung nhị thạch* ở hàng thứ hai, nói với vẻ thưởng thức: “Vũ phu mặc dù ngoại hình tầm thường thô kệch một chút nhưng thân thể cường tráng khỏe mạnh vì rèn luyện suốt thời gian dài, cởi hết xiêm y mới gọi là đáng khen ngợi.”

*Thạch (石): đơn vị đo lường trọng lượng/thể tích thời xưa. Một thạch tương đương với 72kg, hai thạch (nhị thạch) khoảng chừng 144kg. Ở đây cây cung nặng 144kg.

Cái gì là đáng khen ngợi?

Muội thấy tỷ kỳ quặc quá đấy!

Sau khi vỡ lẽ đám nam nhân này dùng để làm gì, trong lúc nhất thời, Kỷ Sơ Đào không biết nên nhìn nơi nào, vội vàng che đôi môi nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng của Kỷ Thù: “Cái gì vớ vẩn vậy! Nhị Hoàng tỷ đừng nói nữa!”

Vẻ mặt Kỷ Thù tràn đầy bỡn cợt, không hề quan tâm tới sự cản trở của muội muội mà tiếp tục hất cằm chỉ về phía nho sinh tuấn tú nhất quỳ ngoài cùng: “Văn nhân ấy à, mặc dù hơi cổ hủ một chút… Nhưng bổn cung rất thích thấy họ từ bỏ một thân ngạo cốt, vứt bỏ lễ giáo Khổng Mạnh, bị đạp dưới chân mặc sức tra tấn.”

Nàng ấy càng nói càng quá quắt, một Công chúa đứng đắn ngay cả tay nam nhân cũng chưa chạm vào như Kỷ Sơ Đào, sao có thể chịu nổi những lời ấy?

Lúc này, nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng, liên tục dùng mu bàn tay đặt lên má để hạ nhiệt độ, bất đắc dĩ nhìn sang Kỷ Nguyên ngồi một bên thờ ơ uống trà: “Đại Hoàng tỷ, tỷ mau quản nhị tỷ đi!”

Huống chi, còn có tiểu Hoàng đệ Kỷ Chiêu ngồi ở đây!

Nhưng Kỷ Nguyên không thèm quan tâm tới lời van xin của Kỷ Sơ Đào, đã quá quen thuộc với thái độ phóng túng bất kham của Kỷ Thù, hiển nhiên là âm thầm đồng ý với “lễ vật” của nàng ấy.

Kỷ Nguyên không ngăn cản mà lại hỏi một câu thoạt nhìn không liên quan đến đề tài lúc này: “Bổn cung hồi nhỏ thèm ngọt, không biết kiềm chế, muội có biết Tiên đế đã dùng cách gì để bỏ đam mê này của bổn cung không?”

Kỷ Sơ Đào che má, lắc đầu.

“Tiên đế sai người tặng cho bổn cung hai hộp kẹo mật nha lớn, ra lệnh cho bổn cung phải ăn hết trong vòng một nén nhang, cho dù bổn cung ăn đến mức nôn mửa, khóc lóc xin tha cũng không mềm lòng. Từ đó về sau, cả đời bổn cung không bao giờ quên được cảm giác lúc đó.” Giọng Kỷ Nguyên rất bình thản, dường như đang kể câu chuyện của người khác, đáy mắt lại ẩn chứa lòng kiên trì mạnh mẽ, quyết đoán.

Nàng ấy nói với Kỷ Sơ Đào: “Vĩnh Ninh, muội hiểu biết quá ít, cũng đã đến lúc nên rèn luyện lòng gan dạ.”

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới đám nam nhân này?

Dường như nghe thấy tiếng lòng của Kỷ Sơ Đào, Kỷ Thù nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Ý của A Nguyên là, chỉ có trải qua mùa xuân muôn hoa khoe sắc thì mới không bị một đóa hoa làm mờ mắt. Dùng nhiều nam nhân rồi, mới không bị nam nhân lừa gạt!”

“Nhưng thế này thì nhiều quá!” Kỷ Sơ Đào kháng cự từ tận đáy lòng.

Nàng vẫn còn mong chờ vào tình yêu và hôn nhân của mình, chỉ mong thật lòng đổi lại thật lòng, chứ không phải là phong lưu sớm chiều như thế này!

“Nhóc phế vật, chỉ có mấy người này thì ăn thua gì? Ta bận tâm muội còn nhỏ tuổi nên không thỏa sức lựa chọn đấy nhé.” Giày vò cả buổi, Kỷ Thù cũng mệt mỏi, che miệng ngáp một cái rồi tùy ý chọn một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú ngoan ngoãn, nói: “Ngươi lại đây, mời rượu Tam điện hạ.”

Thiếu niên kia đáp một tiếng “dạ” rồi quỳ bò về phía trước, cầm bầu rượu rót rượu.

Kỷ Sơ Đào đang định từ chối thì nghe Kỷ Thù nói: “Không được từ chối.”

Thiếu niên dâng ly rượu bằng hai tay, nói: “Mời Tam điện hạ.”

Thiếu niên này trông ngoan ngoãn nghe lời, mặt như thoa phấn, giọng nói cũng êm tai. Kỷ Sơ Đào vốn không muốn từ chối thịnh tình của hắn ta, bèn hít sâu một hơi rồi nhận ly rượu, song khi thấy ngón út nhếch lên của thiếu niên thì nàng hoàn toàn sụp đổ, khẽ rùng mình một phát.

Nàng không biết bản thân mình lại xoi mói đến thế, cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được lan hoa chỉ nhếch lên một cách tao nhã, bèn vội vàng đứng dậy nói: “Muội chợt cảm thấy đau bụng, không thể uống rượu lúc này. Các tỷ tỷ uống trước đi, muội đi một lát rồi về!”

Dứt lời, bất chấp vẻ mặt của mọi người, nàng xoay người bỏ chạy khỏi nơi này.

Nơi này không phải là Vĩnh Ninh cung nên vẫn còn lạ lẫm đối với Kỷ Sơ Đào. Nàng bước đi men theo hành lang gấp khúc không có mục đích, tìm một chỗ thủy tạ yên tĩnh vắng người rồi ngồi xuống. Vuốt ve gò má vẫn còn nóng ran, nàng khe khẽ thở dài một hơi.

A Chiêu nói không sai, quả thực nàng rất khó để tiêu thụ sự bất ngờ lần này. Không biết tại sao nhị tỷ lại có thể đối phó thành thạo với các nam nhân như vậy.

Nam nhân có gì tốt lành chứ? Còn không thoải mái tự tại bằng mỹ thực với hoa phục.

Nàng đang suy nghĩ thì tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới từ đằng sau.

“Tam Hoàng tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?” Kỷ Chiêu cũng ngồi xuống lương đình, vẻ mặt ngập ngừng.

“Hoàng thượng ra ngoài với đại tỷ đi, ta không sao.” Kỷ Sơ Đào xoay người tựa vào lan can chạm trổ, nhìn mấy đài sen đã ngả sang màu đen trong hồ.

Kỷ Chiêu cũng bắt chước nàng tựa vào lan can chạm trổ, hỏi: “Tam Hoàng tỷ không thích mấy tên nam sủng kia à?”

Kỷ Sơ Đào vẫn chưa quen với từ “nam sủng”, đỏ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng thượng đừng nói những lời như vậy.”

Kỷ Chiêu lại không cảm thấy có vấn đề gì, tiếp tục khuyên nhủ an ủi nàng: “Trẫm hiểu ý của Nhị Hoàng tỷ. Những người như chúng ta, vừa chào đời đã đứng giữa lốc xoáy nhưng Tam Hoàng tỷ quá thuần khiết, mà sự si tình chung thủy lại là điều tối kỵ của Thiên gia, sẽ trói buộc bước chân tiến về phía trước của tỷ.”

Kỷ Sơ Đào hơi kinh ngạc khi thấy Hoàng đệ luôn nhu nhược lại nói những lời như vậy.

“Sao ngay cả đệ cũng nghĩ vậy?”

Kỷ Sơ Đào không cho rằng chữ “yêu” có tội lỗi và nhục nhã cỡ nào. Nghĩ đến cảnh động phòng hoa chúc trong giấc mơ, nàng không nhịn được nổi giận: “Sao các ngươi biết, ta không có phu quân mà vận mệnh đã an bài?”

“Phu quân?” Kỷ Chiêu nổi hứng: “Là ai?”

Kỷ Sơ Đào mím môi, nuốt cái tên ấy vào bụng, khẽ hừ lạnh: “Tóm lại sẽ có…”

“Chẳng lẽ là… Kỳ Tiểu Tướng quân sao?” Kỷ Chiêu yếu ớt thăm dò, một lời trúng đích.

Kỷ Sơ Đào thoáng chốc ngồi thẳng lưng nhìn y, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ và khiếp sợ.

Kỷ Chiêu gãi đầu: “Khó đoán lắm à? Trong số các nam tử mà Tam Hoàng tỷ từng gặp, chỉ có mình hắn là người xuất sắc nhất thôi.”

Xem ra trong bữa tiệc chúc mừng phong vân quỷ quyệt ấy, đã khiến tất cả mọi người nhớ rõ nàng và Kỳ Viêm từng được đặt bên nhau.

Kỷ Sơ Đào không thể nói rõ cảm nhận của mình đối với Kỳ Viêm là gì, chỉ có điều cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân và cảnh động phòng hoa chúc trong mơ cứ lởn vởn trong đầu, khiến nàng càng ngày càng bận tâm, không biết mình và Kỳ Viêm sẽ trải qua những gì.

Nhưng cục diện bế tắc hiện tại…

Nàng phiền não nói: “Chính ta cũng không biết, ta nên làm thế nào mới phải.”

“Cũng chẳng trách Tam Hoàng tỷ không thích mấy tên nam sủng kia. Xét về dung mạo khí chất, họ cộng lại cũng không bằng một mình Kỳ Viêm.” Kỷ Chiêu an ủi nàng, đoạn thở dài: “Chỉ tiếc Kỳ Viêm đã bị đưa vào tù, e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.”

Lời nói của y càng khiến Kỷ Sơ Đào lo lắng.

Nếu Kỳ Viêm chết thật thì mọi thứ trong giấc mơ sẽ bị xáo trộn, ngay cả đại tỷ cũng sẽ vì chuyện này mà gánh vác bêu danh, làm dao động dân tâm.

Nàng đang suy nghĩ nên làm cách nào để gỡ bỏ cục diện này thì bỗng nhiên, đôi mắt Kỷ Chiêu sáng lên: “Nếu Tam Hoàng tỷ thật sự thích Kỳ Tiểu Tướng quân thì ngược lại là có thể cứu hắn!”

“Ta ư?” Kỷ Sơ Đào chỉ vào mình, sau đó xua tay: “Không thể nào. Đại tỷ có chịu nghe lời ta đâu.”

“Có phải Đại Hoàng tỷ muốn thu hồi binh quyền của Kỳ gia không?” Kỷ Chiêu hỏi.

Kỷ Sơ Đào gật đầu.

“Tam Hoàng tỷ có thật lòng muốn cứu hắn không?”

Kỷ Sơ Đào gật đầu lia lịa.

“Thế thì quá đơn giản, chỉ cần tỷ đề nghị với Đại Hoàng tỷ, chọn Kỳ Viêm làm Phò mã là được!” Kỷ Chiêu kích động nói.

“Làm thế sao được?” Kỷ Sơ Đào nản lòng.

Người xưa có câu “dưa hái xanh không ngọt”, huống chi lúc trước Kỳ Viêm thà rằng đắc tội đại tỷ bị bỏ tù, chứ không chịu cưới nàng!

“Vậy thì không còn cách nào khác.” Thấy Kỷ Sơ Đào chần chờ, Kỷ Chiêu nhún vai: “Chẳng lẽ Tam Hoàng tỷ còn cách khác có thể cứu Kỳ Viêm ra khỏi nhà lao, đưa đến bên cạnh tỷ để che chở sao?”

Kỷ Sơ Đào không trả lời được.

Nàng dây dưa trong lương đình một lát, đến khi trở về tiền viên thì đám mỹ nam có dung mạo khí chất khác nhau đã biến mất.

Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi tò mò, kìm lòng không đậu hỏi: “Mấy nam nhân kia đâu rồi?”

“Chẳng phải muội không thích à?” Kỷ Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt ung dung: “Đã không có tác dụng thì dứt khoát giết hết cho xong.”

“Hả?” Mặc dù Kỷ Sơ Đào không thích họ nhưng nàng không muốn làm hại tính mạng của người khác, vội kêu lên: “Có tác dụng có tác dụng, đừng giết họ!”

“Sao? Muội đổi ý rồi à?” Kỷ Thù cười hỏi.

Thấy vẻ mặt cười xấu xa của Kỷ Thù, Kỷ Sơ Đào biết ngay đại tỷ không thật sự giết những người kia, không khỏi yên lòng.

Nàng hơi cau mày, nói lí nhí: “Đã tặng lễ vật cho muội thì cũng nên tặng thứ mà muội thích. Ai lại nhét người lung tung mà không thèm quan tâm tới nguyện vọng của muội như thế?”

“Mắt nhìn nam nhân của ta không kém cỏi đâu, chọn lựa khắp trăm ngàn người mới được mấy người như vậy, muội còn không hài lòng à?”

Kỷ Thù cười lạnh lẽo, vuốt ve con mèo hỏi: “Vậy thì muội nói xem, muội thích kiểu người như thế nào?”

Thích kiểu người như thế nào…

Kỷ Sơ Đào ngơ ngác, trong đầu chợt nhớ lại lời nói lúc nãy của Kỷ Chiêu:

“Chẳng lẽ Tam Hoàng tỷ còn có cách khác cứu Kỳ Viêm ra khỏi nhà lao, đưa đến bên cạnh tỷ để che chở sao?”

Chẳng phải đây là cơ hội tuyệt vời hay sao!!!

Cảnh tượng trong mơ xen lẫn với hiện thực, nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã buột miệng nói:

“Thì… Kiểu người giống như Kỳ Tiểu Tướng quân?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.