Đoạn Man Nương nhón chân, thân mình nhỏ nhắn trượt khỏi lòng Diệp Khuynh, vui vẻ chạy tới bàn học, trèo lên ghế bành, ngồi chồm hỗm, trải giấy trắng ra, chờ mong nhìn Đoạn Tu Văn: “Ca ca, muốn trâu!”
Cả phòng cười ồ lên, Phó thị ôm Đoạn Mạn Nương vào lòng, cười nói:
“Ôi chao, khuê nữ ngốc, ca ca con mà vẽ được trâu sống, nhà ta về sau chỉ cần bán trâu kiếm ăn!”
Đoạn Mạn Nương lại cố chấp nhìn Đoạn Tu Văn, Đoạn Tu Văn đứng dậy, yêu chiều xoa mái tóc mềm mại của Đoạn Mạn Nương, “Được rồi, ca ca vẽ trâu cho muội!”
Nói xong hắn cầm lấy bút lông trong tay Đoạn Mạn Nương, chỉ chốc lát sau một bức tranh thủy mặc trâu ăn cỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Trâu ăn cỏ, quả nhiên chỉ có trâu với cỏ, vài nét bút ít ỏi lại vẽ lên con trâu già đang cúi đầu gặm cỏ non rất sống động.
Đoạn Mạn Nương như có được báu vật, phồng má thổi thổi, cẩn thận ôm vào lòng, hỏi Đoạn Tu Văn: “Ca ca, đến khi nào trâu mới sống lại?”
Đoạn Tu Văn cười híp mắt: “Muội cầm lấy, nhớ không được nhìn lén, ngủ một đêm, đến sáng hôm sau trâu sẽ sống lại!”
Diệp Khuynh kinh ngạc liếc mắt nhìn Đoạn Tu Văn, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại chơi trò trâu ăn cỏ, trâu chạy mất? Nhưng rõ ràng bức họa này có trâu với cỏ.
Chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Diệp Khuynh, Đoạn Tu Văn bướng bỉnh đá lông nheo (nháy mắt phải), Diệp Khuynh ngẩn người, nhớ đến trước kia khi Nguyên phi mới vào cung, lúc người khác không chú ý Lương Bình đế và Nguyên phi thường xuyên chơi trò động tác nhỏ ái muội như này, biểu ca biểu muội cái gì, quả nhiên đáng ghét, Diệp Khuynh nhanh chóng quay đầu coi như không thấy.
Đoạn Tu Văn khẽ cười, biểu muội Diệp gia không giống lời đồn chút nào, dễ xấu hổ chẳng khác nào thỏ con, muốn nhìn hắn, lại sợ bị hắn bắt gặp, thật thú vị.
Đoạn Mạn Nương hai mắt tròn xoe, trịnh trọng gật đầu: “Mạn Nương sẽ không nhìn lén!”
Lại quay đầu về phía Phó thị, “Mẹ, mau mau ăn cơm, ăn cơm xong Mạn Nương còn đi ngủ!”
Mấy người Đoạn gia cùng Diệp Khuynh lại cười vang, trong nhà có tiểu hài tử thật vui.
Đoạn Văn Bân khụ hai tiếng, mở miệng: “Vừa hay, ăn cơm xong ta cũng có lời nói với Diệp Khuynh, bày cơm đi!”
Gia đình giống như Đoạn phủ, phòng bếp thường luôn để lửa, các loại rau thịt chuẩn bị sẵn, phòng hờ chủ tử bỗng dưng đói bụng hoặc khách đến chơi, chuẩn bị một bàn tiệc rượu chỉ mất nửa canh giờ.
Rất nhanh mấy người ngồi vào chỗ, từng món ăn ngon lần lượt bưng lên, Phó thị là chủ mẫu, ngồi bên cạnh Diệp Khuynh, cầm đũa công tự mình gắp thức ăn cho nàng, “Nếm thử món này đi, ngó sen mới hái, trần qua một lần, bỏ thêm hoa tiêu, hồi hương cùng dấm chua, ướp xong cho vào nồi hầm, vị thanh thanh ngon miệng, tác dụng giải nhiệt đấy.”
Diệp Khuynh cắn thử một miếng, thanh thanh, hòa hợp giữa vị chua và cay, quả thật ngon miệng.
Liếc mắt nhìn lại, bàn tiệc rượu toàn là rau củ tươi đầu mùa, củ ấu, măng xào, đĩa nào cũng phủ màu xanh, nhìn vào rất có khẩu vị.
Diệp Khuynh biết một bàn này thuần túy là món ăn gia đình, nói lên Đoạn gia hoàn toàn không coi nàng thành người ngoài.
Có câu ba đời xem ăn, bốn đời xem mặc, năm đời xem thư hương, dòng dõi thư hương như Đoạn phủ, ở phương diện ăn đã sớm chuyển từ truy tìm của ngon vật lạ sang phát triển theo hướng dưỡng sinh.
Ăn không bắt buộc phải có thịt cá, nhưng nhất định phải tốt cho thân thể!
Bằng không đầy phòng phú quý mà chết sớm chẳng phải phí hoài.
Diệp Khuynh ngon miệng, ăn một chén cơm đầy thêm rất nhiều đồ ăn, cậu mợ vui mừng, chứng tỏ Diệp Khuynh cũng không coi bọn họ là người ngoài!
Ăn cơm xong, Đoạn Mạn Nương cẩn thận ôm bức tranh thủy mặc trâu ăn cỏ vào lòng, bị Phó thị dỗ dành trở về phòng ngủ.
Diệp Khuynh tò mò nhìn vài lần, thật muốn biết sáng mai lúc Đoạn Mạn Nương rời giường thấy trâu vẫn là trâu, cỏ vẫn là cỏ sẽ có cảm tưởng gì.
Chú ý tới ánh mắt của Diệp Khuynh, Đoạn Tu Văn khóe miệng cong lên, bỡn cợt: “Muốn biết?”
Diệp Khuynh rất muốn lớn tiếng nói không, tiếc rằng ánh mắt hướng ra phía ngoài đã bán đứng nàng, Đoạn Tu Văn ho nhẹ hai tiếng, biểu muội miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, càng nhìn càng thấy thú vị.
Đoạn Văn Bân buông chén trà tiêu thực trong tay: “Đừng để biểu muội các con chế giễu!”
Cha con Đọan gia trao đổi ánh mắt hiểu rõ, bắt đầu phân công công tác.
Đoạn Tu Văn thong thả bước đến bàn học, múa bút vẩy mực, Diệp Khuynh cất bước ra sau lưng hắn nhìn vào, nao nao.
Đoạn Tu Văn lại vẽ một bức giống y bức trâu ăn cỏ hắn giao cho Đoạn Mạn Nương, điều khác biệt duy nhất là bức này chỉ có một bên cỏ.
Diệp Khuynh bật thốt: “Làm gì có trâu nào ăn cỏ như thế, hẳn là cỏ thưa hơn chứ sao lại một bên toàn bộ bị cắn sạch.”
Đoạn Tu Văn nhìn nàng cười như có như không, nhẹ giọng giải thích: “Mạn Nương tiểu hài tử sẽ không nghĩ sâu xa như thế, muội ấy thấy thiếu một nửa đương nhiên cho rằng đã bị trâu ăn.”
Diệp Khuynh im lặng, Đoạn Tu Văn đúng là kỹ tính từng chi tiết nhỏ, ngay cả điều này cũng nghĩ tới.
Đoạn Tu Văn vẽ xong, thổi nét mực cho khô, cuộn lại giao cho Đoạn Tu Nguyên đứng thẳng tắp bên cạnh, tiện tay rút thêm cuộn giấy trắng, cũng giao cho Đoạn Tu Nguyên, dặn dò: “Trước nửa đêm đổi bức họa trong tay Mạn Nương thành bức này, trước hửng đông lại thay bằng cuộn trắng.”
Đoạn Tu Nguyên trịnh trọng đáp: “Yên tâm đi!”
Giống như biết Diệp Khuynh đang khó hiểu, Đoạn Tu Văn lại tốt bụng chủ động giải thích: “Tiểu hài tử rất tò mò, trước khi ngủ Mạn Nương có thể nhịn được, nhưng nửa đêm dậy uống nước nhất định sẽ nén nổi lòng hiếu kỳ mở ra nhìn lén.”
Diệp Khuynh muốn vỗ tay tán thưởng, lần lượt thay ba bức họa, dưới ánh mắt Đoạn Mạn Nương chẳng khác nào trâu ăn cỏ, ăn cỏ xong trâu chạy mất sao!
Đoạn Văn Bân bên cạnh đã gọi quản sự vào, phân phó: “Không cần biết dùng biện pháp gì, ngươi kiếm một con trâu đến, trước hửng đông sáng mai, ta muốn nó xuất hiện trước phòng cô nương!”
Diệp Khuynh hai mắt đỏ lên, ba cha con Đọan gia cùng nhau ra tay chỉ vì dỗ tiểu nữ nhi vui vẻ, đúng là làm người khác đố kị.
Đồng thời còn có cảm giác quen thuộc.
Thật lâu trước kia, khi nàng vẫn là Diệp Khanh, lúc tầm tuổi Đoạn Mạn Nương, nàng cũng từng nhận ngàn vạn sủng ái từ cha huynh.
Đáng tiếc, vì Hoàng vị chém ngàn đao, phụ thân huynh trưởng từng người một lần lượt chết trận, chỉ vì đổi lấy một cái tước vị Định Quốc công thế tập đời sau.
Nhớ đến cha huynh mất sớm, vành mắt Diệp Khuynh đỏ lên, Đoạn Tu Văn nhìn thấy chỉ nghĩ tâm tư tiểu nữ nhi phát tác.
Đoạn Tu Văn thản nhiên đến trước bàn, ngẫm nghĩ một lát, cầm bút vung lên, nháy mắt lại ra lò hai bức tranh thủy mặc mới toanh.
Thổi thổi, Đoạn Tu Văn mỉm cười nhét một bức vào tay Diệp Khuynh, “Này, cho biểu muội.”
Diệp Khuynh xem bức tranh trâu ăn cỏ trên tay, dở khóc dở cười, người này dỗ nàng như tiểu hài tử sao!
Đợi nhìn về phía bức thứ hai trong tay Đoạn Tu Văn, Diệp Khuynh phì cười, bức tranh vẽ trâu già đứng bằng hai chân, móng trước làm vẻ như muốn phi lên, mồm cười rộng, lộ ra hàng răng chỉnh tề trắng lóa, tạo dáng điệu nghệ —
Diệp Khuynh không thể nhịn cười, ngẩng đầu xem Đoạn Tu Văn, Đoạn Tu Văn hai mắt lóe sáng, ý cười trong suốt nhìn lại.
Diệp Khuynh ngẩn người, biểu cảm này nàng từng nhìn thấy rất nhiều lần, mỗi khi Lương Bình đế kiếm được thứ gì hay ho mới lạ để dỗ đám ái phi của hắn vui vẻ thì luôn mang vẻ mặt này.
Nụ cười Diệp Khuynh chợt tắt, mặt không biến sắc chồng hai bức lên nhau cuộn lại, lặng yên cất vào túi ẩn trong tay áo.
Nàng làm Hoàng hậu nhiều năm tạo thành tật xấu như vậy, thứ vào tay nàng, dù đẹp hay xấu, không có đạo lý phun trả.
Đoạn Tu Văn cười tủm tỉm xem động tác Diệp Khuynh vào mắt, nghĩ thầm, biểu muội quả nhiên yêu ta sâu đậm, chỉ là mấy bức tiện tay vẽ chơi cũng phải thu lại cẩn thận.
Diệp Khuynh không để ý tới Đoạn Tu Văn trước mặt, quay đầu nhìn Đoạn Văn Bân ngồi ở ghế đầu, “Vừa rồi không phải cậu nói có chuyện muốn bàn với con sao?”
Đoạn Văn Bân phất tay, ý bảo quản sự lui ra, nhìn Diệp Khuynh, nghiêm mặt: “Khuynh Khuynh, chuyện vài ngày trước cậu đã nghe rồi, lúc đó cậu nghĩ hôn ước giữa con và phủ Hộ Quốc Tướng quân vẫn tiếp tục cho nên không nhúng tay, mà hôm qua có phải Lâm gia tới cửa từ hôn? Hiện tại con nói rõ ràng cho cậu biết, hôn sự với Lâm Đống, còn muốn tiếp tục không?”
Dừng lại, Đoạn Văn Bân bổ sung: “Cậu không phải đám người không đáng tin phủ Định Quốc Công, con nghĩ gì cứ việc nói thẳng, cậu làm chủ cho con!”
Khi nói chuyện, ánh mắt Đoạn Văn Bân luôn dừng trên mặt Diệp Khuynh, thấy vết sẹo như ẩn như hiện, trong lòng thầm than, muội muội ông mất sớm, chỉ để lại một cốt nhục duy nhất, ông không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Diệp Khuynh lập tức hiểu ra, cậu đang làm chỗ dựa cho nàng, trưởng bối biểu đạt thái độ rõ ràng rành mạch như vậy, làm vãn bối cũng phải bày ra tứ thái.
Nàng lập tức đứng lên, cung kính trả lời: “Lâm gia không phải lương xứng, Diệp Khuynh tuyệt đối không gả vào Lâm phủ.”
Đoạn Văn Bân vỗ bàn, nói một câu: “Tốt lắm!”
Ông hừ lạnh: “Tấu sớ khen thưởng Lâm Đống còn chưa hạ xuống, thời gian này Binh Bộ cùng Lại Bộ luôn động khẩu chiến đấu, ngày mai ta sẽ cho thêm vài mồi lửa!”
Lúc trước tọa sơn xem hổ đấu chỉ vì nghĩ cháu gái vẫn có ngày gả vào phủ Hộ Quốc Tướng quân, nếu làm quá mức tương lai thân thích gặp mặt lại khó xử, giờ thì không còn băn khoăn này nữa.
Đoạn Tu Văn thong thả ngồi xuống ghế khác, cầm chén trà nhấp một ngụm: “Sợ rằng phụ thân không kịp ra tay.”
Đoạn Văn Bân nghi ngờ xem hắn: “Thử nói xem?”
Đoạn Tu Văn rung tay mở quạt, phe phẩy hai lần, liếc mắt nhìn Diệp Khuynh, nói mơ hồ: “Vị bên trên kia muốn lấy Lâm Đống giết gà dọa khỉ, tiểu tử Lâm Đống xương cốt quá cứng rắn, cứng mềm không ăn.”
Đoạn Văn Bân nhíu mày, “Như thế thì không tiện quấy hồ nước đục này rồi.”