Cùng một chỗ nhưng khi đến lần nữa, tâm trạng Hồ Già đã thay đổi.
Gió nổi lên, Hồ Già buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cô kéo khóa áo khoác lên đến cổ rồi tự do đi lại trong quần thể tòa nhà như nhà máy màu xám trắng này.
Cô không còn thấy những nhà máy này lạnh lùng và cứng nhắc, cô biết chúng là từng studio chụp ảnh, trong studio có hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng, chúng sẽ chiếu sáng Hồ Già, để cô được mọi người nhìn thấy. Nghĩ đến đây, Hồ Già cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng.
Khu này quá lớn, họ phải đi xe đến studio.
Hồ Già chụp các tòa nhà xung quanh rồi gửi cho Vicky, cô ấy cho gọi người đến đón cô.
Hồ Già gửi xong tin nhắn liền ngồi lên phiến đá bên đường đợi, cô lấy Điền Tư làm lưng dựa.
Anh ôm cô, "Đi mệt rồi à?" Hồ Già gật gật đầu. Điền Tư mở điện thoại, tìm kiếm một lúc rồi nói: "Phim trường không có chỗ ngồi, anh thấy minh tinh đều có ghế ngồi riêng, anh cũng sẽ mua cho em một cái ghế nhỏ.". Xin ủng hộ chúng 𝙩ôi 𝙩ại _ T 𝘙 Ù M T 𝘙 𝐔 Y Ệ N.VN _
Hồ Già cười nói, "Người ta là minh tinh, loại người tầm thường như chúng ta thì hoặc ngồi xổm dưới đất, hoặc là trực tiếp ngồi dưới đất luôn."
Điền Tư lắc đầu, "Với anh em không phải là người tầm thường, mà là minh tinh."
Nói chuyện một lúc, có một chiếc xe du lịch mini chạy tới.
"Xin chào! Cô chính là Hồ Già có phải không!" Cô gái thò đầu ra từ sau kính chắn gió hỏi cô.
"Đúng vậy, là tôi." Hồ Già đối diện đôi mắt sáng của cô ấy, trong lòng cô nghĩ, người này giống như từ Hawaii đến. Đã là mùa thu rồi mà cô gái này vẫn mặc áo sơ mi mùa hè rộng thùng thình, trên đó là hình lá cọ rùa sáng chói. Kiểu tóc của cô ấy cũng rất thú vị, cô để tóc mái bằng, mái tóc ngắn nhẹ nhàng như bong bóng, như thể gió vừa thổi nhẹ là cô ấy liền bay lên.
Cô ấy cười để lộ ra hàm răng trắng: "Mau lên đi! Tôi chở cô qua đó!"
Cô gái tay trái cầm vô lăng, tay phải vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cô ấy như thể muốn dẫn cô đi nghỉ mát.
Hồ Già cũng không khách sáo mà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô vẫy tay với Điền Tư nói em đi đây. Điền Tư gật đầu, nhét chiếc túi giấy vào tay cô, bên trong là sandwich và salad bơ mà anh đã gói, "Khi quay nếu đói thì ăn một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Hồ Già mở túi ra, bên trong là sandwich giăm bông hun khói mà cô thích ăn nhất.
"Cũng đừng ăn quá no." Điền Tư không quên bổ sung thêm một câu.
"Biết rồi."
"Được, vậy chúng ta lên đường thôi!"
Cô gái đạp chân ga, mạnh mẽ xoay một vòng vô lăng rồi quay xe.
"Ồ." Hồ Già bị động tác của cô ấy làm rung lắc, cô đành phải giữ thanh sắt bên cạnh rồi nheo mắt đón gió.
"Anh ấy là bạn trai cô à? Trông có vẻ rất thích cô đấy." Cô gái liếc nhìn gương chiếu hậu rồi hỏi Hồ Già. Hồ Già cũng nhìn theo gương chiếu hậu, hóa ra Điền Tư vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa rời đi, anh cứ yên lặng nhìn họ lái xe rồi đi xa, trong lòng Hồ Già không hiểu sao lại có chút chua xót.
Cô nhẹ nhàng đáp, "Tôi cũng khá thích anh ấy."
Cô gái cảm thán một câu: "Tình yêu thuần khiết!"
"Ồ, đúng rồi." Cô gái nghiêng đầu rồi tự giới thiệu.
"Tôi tên Nghiêm Túc, nhưng tôi không thích cái tên này, cô cứ gọi tôi là Đậu Đậu là được, lần này chỉ có ba diễn viên chính là chúng ta, tôi, cô, và một cô gái tên Hoàng Tĩnh Văn, cô đến phim trường rồi sẽ gặp cô ấy." Nghiêm Túc nhìn Hồ Già rồi lại cười nói, "Tôi biết tại sao Ngô Hiểu Nhạc nhất định phải chọn cô rồi, cô có nét nhận diện quá mạnh, ánh mắt còn mang theo chút bướng bỉnh."
Hồ Già nghe xong liền hỏi: "Ngô Hiểu Nhạc là ai?"
"Đạo diễn, là nữ đạo diễn đấy."
Xe du lịch chạy đến trước studio chụp ảnh lớn nhất khu rồi dừng lại.
Studio chụp ảnh lớn như một vật thể ngoài hành tinh, Hồ Già đứng ở cửa, cô cảm thấy như mình sắp bị chứng sợ vật thể khổng lồ rồi, "Cái này hẳn phải hơn một nghìn mét vuông nhỉ?"
"Nói ít đi rồi, là hơn ba nghìn mét vuông đấy." Nghiêm Túc khoa chân múa tay vẽ cho cô sơ đồ, Hồ Già nhìn theo rồi cười, cô tưởng Nghiêm Túc còn đang phóng đại, đến khi thực sự bước vào studio, Hồ Già mới biết những gì Nghiêm Túc nói là sự thật. Đoàn phim xây một ngôi trường trong studio, tường gạch tòa giảng đường còn vô cùng ngay ngắn, cửa kính sáng bóng, trên nóc thậm chí còn có đài thiên văn, ngay cả bụi cây và bãi cỏ bên ngoài đoàn phim cũng đã bố trí xong rồi.
"Nhìn rất choáng ngợp phải không? Tòa nhà là thật, còn cây là giả." Nghiêm Túc cười nói.
Hồ Già sờ thân cây thô ráp, quả nhiên đó là cao su.
"Đạo diễn đâu?"
Nghiêm Túc hỏi nhân viên bên cạnh.
"Đang dàn cảnh ở sân trong." Nhân viên còn bận việc của mình vội vàng nói.
"Đến đây, vừa lúc tôi dẫn cô đi xem đoạn đường mà cô sẽ chạy." Nghiêm Túc vỗ vai Hồ Già rồi hai người đi vào trong tòa nhà.
Tòa giảng đường có cấu trúc hình hồi (回), đoàn quay dựng đèn bên ngoài cửa sổ liền chiếu sáng cả tòa nhà, khiến Hồ Già không khỏi nghĩ đến giờ ra chơi dài vào lúc 10 giờ sáng. Đoàn đạo cụ còn rất tâm huyết mà trang bị biển tên kim loại cho mỗi lớp học, qua khung cửa sổ Hồ Già có thể thấy bàn ghế màu xanh nhạt trong lớp, còn có bảng đen bảng trắng.
Nghiêm Túc nén cười rồi hỏi cô, "Cô không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"
Hồ Già nói: "Bức tường này khá lạ, sao lại là từng tấm vách ngăn thế này?"
Có lẽ để tiết kiệm kinh phí, hành lang này chỉ để lại cột chịu lực, nhân viên đã thay thế các bộ phận khác trên tường bằng rèm cửa hình thanh, bao gồm cả cửa sổ thủy tinh, họ dùng từng sợi rèm, xếp chặt thành tường, bên dưới đóng khung kim loại. Tường là giả, sàn nhà lại là thật, sàn gạch hoa thoi màu xanh lá nhạt thật đẹp, khiến người ta chỉ cần bước đi trên đó đã cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Hành lang xuyên suốt cả tòa giảng đường.
Họ đi đến sân trong, sân trong là một vườn hoa nhỏ, trên đó treo đầy hoa tử đằng.
Đoàn đạo diễn đứng dưới hoa tử đằng, có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai gật đầu với Hồ Già và Nghiêm Túc, "Đến rồi à?"
"Cô ấy chính là Ngô Hiểu Nhạc." Nghiêm Túc ghé vào tai Hồ Già nói, Hồ Già ừ một tiếng, thực ra cô không nhìn rõ Ngô Hiểu Nhạc trông như thế nào, chỉ biết cô ấy đội mũ bóng chày đội New York Yankees, buộc mái tóc xoăn dài khô thành đuôi ngựa, không thoa son, cũng không trang điểm, mang đôi giày thể thao thích hợp nhất để làm việc.
"Đến đây, đừng đứng trên sàn."
Ngô Hiểu Nhạc kéo Hồ Già đến bên cạnh cô ấy, mọi người đều đứng trên bãi cỏ giả.
Nghiêm Túc nhướn mày với Hồ Già, biểu cảm rõ ràng viết: Đợi xem màn kịch hay đi.
"Tốt, có thể bắt đầu rồi." Ngô Hiểu Nhạc nói vào bộ đàm. Phía bên kia nói: "Đã nhận."
Sau khi lời nói kết thúc, Hồ Già nghe thấy tiếng ầm ầm của máy móc hoạt động, hành lang biến thành sóng biển vô cùng khoa trương.
Những bức tường lúc nãy đều dâng trào lên, mỗi tấm rèm cửa cùng với sàn nhà cuộn về phía trước, nhân viên mặc đồ bảo hộ chạy trên sàn nhà rồi ra sức lao về phía họ. Hồ Già cảm thấy tất cả định luật vật lý đều bị phá vỡ, căn phòng biến thành biển, người ta cứ thế chạy trên sóng biển, thật quá là không thể tưởng tượng nổi.
Nghiêm Túc nhướn mày: "Rất ngầu phải không, đây chính là con đường cô sẽ chạy đấy."
Tim Hồ Già đập rất nhanh, cô đột nhiên cảm thấy, cuộc đời mình lúc này mới thực sự bắt đầu.