Căn phòng ngủ nhỏ hướng phía Bắc của cô mấy ngày không thông gió, vừa vào đã ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Hồ Già dựa vào cửa, túi xách đeo chéo buông lơi mà xìu xuống. Cô dò dẫm dọc theo giấy dán tường rồi bật đèn.
Chiếc đèn chùm hình cành cây cũ kỹ từ năm Thiên Hi, sáu bóng đèn chỉ còn hai bóng sáng, Hồ Già nằm ngửa trên giường, tay lấy thuốc lá từ túi ra rồi ngậm bằng miệng, châm lửa tách một cái. Trong làn khói đen trắng, cô từ từ nheo mắt lại. Hồ Già nghĩ, nếu Điền Tư nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh chắc chắn sẽ lo lắng.
Hút thuốc thực sự không phải thói quen tốt.
Tàn thuốc rơi xuống như tuyết bẩn trên quảng trường.
Hồ Già lười phủi, cô nghiêng đầu sang một bên, nhớ về điếu thuốc đầu tiên cô hút.
Lúc đó cô học lớp 9, chỉ vừa nghỉ hè, cả thành phố đều là mùi của cây hương trà, sự rộn ràng ấy, đó là mùi của mùa hè.
Hồ Già chạy nhanh về nhà, phấn khởi lau mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt, cô gọi điện cho ông ngoại. Cô còn chưa tới Thương Nam đã báo cáo một loạt món muốn ăn, giọng điệu như chỉ huy trên sân tập. Lý Huệ Quân ở bên cạnh cười nhạo cô, bảo chi bằng bắt cả rồng trên trời xuống nấu cho cô ăn luôn.
Ba người cười rộ lên trong điện thoại.
Lúc đó, Lý Huệ Quân vẫn chỉ là Lý Huệ Quân, Hồ Già thì vừa mới thi đỗ vào trường Quyến Trung.
Hồ Già và Lý Huệ Quân ngồi tàu cao tốc từ Ung Thành đến Thương Nam.
Dọc đường đều là mùa hè, Hồ Già ngồi trên ghế, cẳng chân đã tiết ra chút mồ hôi ngọt lịm.
Sắp tới Thương Nam, Hồ Già đi vệ sinh một lát, Lý Huệ Quân nhận được một cuộc điện thoại, đợi đến khi Hồ Già quay lại, trời đất đã thay đổi.
Lý Huệ Quân nói: "Ông bà ngoại gặp tai nạn xe rồi."
Lúc nói chuyện, tàu cao tốc vẫn từ từ đi vào ga Thương Nam, bóng tối như nước nuốt lấy toa tàu.
"Hả?" Hồ Già nghi hoặc thốt lên, cô không có bất kỳ cảm giác thực tế nào, niềm vui nghỉ hè vẫn tràn đầy tứ chi cô.
"Ông bà ngoại gặp tai nạn xe rồi." Lý Huệ Quân lại nói với cô lần nữa với giọng điệu run rẩy, vẻ mặt rất mê mang.
Cơ mặt Hồ Già bắt đầu tê dại. Hôm đó, Hồ Già và Lý Huệ Quân rất gấp gáp, hoảng loạn bước ra khỏi toa tàu nhưng quên lấy vali, họ phải quay lại, quên túi hành lý, họ lại phải quay lại, quên quà cho ông bà ngoại, họ không biết có nên quay lại nữa hay không.
Xách tới cuối cùng, Lý Huệ Quân không đi nổi nữa, bà ngồi phịch xuống đất khóc.
"Làm sao đây? Nặng quá." Bà vừa khóc vừa nói.
Ông bà ngoại mất ngay hôm đó.
Thân thể hai người đều không toàn vẹn, ông ngoại để trần một bàn chân.
Chiếc xe máy nhỏ của họ bị xe ben cán nát, phụ tùng văng tung tóe.
Hồ Già đi taxi quay lại lấy đồ, đi qua hiện trường vụ tai nạn, hiện trường chưa dọn xong, Hồ Già nhìn thấy chiếc giày bên trái bị mất của ông ngoại, rau ông mua vung vãi khắp nơi, con gà bị cán nát, vệt máu kéo dài.
Hồ Già nôn trong xe.
Những ngày tiếp theo đều là đám tang.
Lý Huệ Quân nằm trên giường khóc, Hồ Già mặc áo tang ở dưới tiếp khách.
Họ mời người ăn cỗ ngay trong ngôi nhà tự xây, ba ngày liền đều mưa, khách khứa ăn xong cỗ đều tan hết.
Hồ Già ngồi trên bàn, cầm điếu thuốc thừa trong bao, lặng lẽ châm một điếu hút. Mùi thuốc hoàn toàn không kích thích như tưởng tượng.
Tiếng mưa vẫn tiếp tục, tấm bạt chống thấm màu xanh lục tối hứng nước chùng xuống rồi trở nên to tướng, Hồ Già ngậm thuốc đứng dậy, cầm cây gậy ở bên cạnh, dùng sức đâm lên tấm bạt, nước tích tụ đổ ầm xuống như thác.
Hồ Già nhìn bọt nước bắn tung tóe, trong lòng cô không có bất kỳ cảm giác gì.
Nếu nhất thiết phải nói, cô có một loại dự cảm như thuyền nước bị chìm xuống.
Hồ Già dụi tắt điếu thuốc trên giường.
Cô vào phòng tắm tắm một cái, lúc sấy tóc đột nhiên cô thấy rườm rà vô cùng.
Lúc này Hồ Già mới nhớ ra, mấy ngày trước đều là Điền Tư giúp cô sấy tóc, bôi dầu dưỡng tóc cho cô, đều là do anh chiều.
Ra khỏi phòng tắm, căn phòng ngủ nhỏ của Hồ Già tràn ngập hơi ẩm sữa tắm. Cô mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, cô đành phải chui vào chăn, lấy điện thoại ra rồi lật lật, Điền Tư không nhắn tin cho cô. Hồ Già tắt điện thoại, âm thanh khóa màn hình iPhone lạnh lùng vang lên, lông mi Hồ Già khẽ động.
Đợi một giây, hai giây, ba giây.
Hồ Già lại mở WeChat, nhìn chằm chằm vào khung chat của mình và Điền Tư.
Anh vẫn chưa nhắn tin cho cô, tin nhắn vẫn dừng ở câu "Quay đầu lại" đó, Hồ Già bất mãn mím môi.
Cũng là vì rảnh, Hồ Già thuận thế bấm vào ảnh đại diện của Điền Tư rồi xem vòng bạn bè của anh.
Ảnh nền vòng bạn bè của Điền Tư là những chấm xanh lam mờ nhạt, đó là bức ảnh Trái đất do tàu Traveler 1 chụp, trong bức ảnh, Trái đất lơ lửng trong vũ trụ tối đen mênh mông. Hồ Già xem tiếp xuống, phát hiện bài đăng trước của anh là vào năm 2017, nội dung chỉ là một khung truyện tranh, robot đi trong rừng rậm, bụi cỏ bằng máy móc gần như nhấn chìm chú robot.
Hồ Già lấy hình ảnh đó rồi đi tìm trên mạng, không tìm thấy có kết quả truyện tranh nào liên quan.
Hồ Già rất thất vọng mà thoát ra khỏi vòng bạn bè rồi quay lại giao diện trò chuyện.
Tôi vỗ vỗ "Điền Tư".
"Điền Tư" vỗ vỗ tôi.
Chết thật, chắc chắn là lúc nãy cô vô tình chạm nhầm nút vỗ một cái khi đang xem vòng bạn bè của Điền Tư.
Hồ Già: Bấm nhầm
Hồ Già vừa gửi đi, đã hối hận. Nhưng đối phương đã hiển thị Điền Tư đang nhập.
Điền Tư: Ừ
Điền Tư: Ngủ không được à
Hồ Già: Coi như vậy, cậu đến đây với tôi không
Hồ Già thề với trời, cô chỉ đùa với Điền Tư thôi.
Điền Tư: Cậu nhớ tôi thì tôi đến
Hồ Già nhìn chằm chằm màn hình một lúc, rồi từ từ gõ nội dung gửi đi.
Hồ Già: Vậy cậu đến đi
Mười mấy phút sau, Điền Tư gọi điện cho cô.
Hồ Già nhấc máy, giọng cô có chút giả vờ không kiên nhẫn: "Gì vậy?"
"Tôi không mở được cửa dưới lầu, cậu xuống đón một chút được không?" Giọng điệu ôn hòa của Điền Tư truyền qua.
Hồ Già chửi một tiếng rồi vội vàng xuống giường, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Điền Tư quả nhiên là đứng dưới lầu, hướng về phía cô.
Lý Huệ Quân đã ngủ rồi.
Hồ Già đi dép lê, lén lút đi xuống mở cửa, vừa kìm nén vừa bồn chồn.
Mở cửa ra, Hồ Già vừa định nói mấy câu mỉa mai, cười anh quá chủ động, quá nóng vội.
Nhưng cô vừa đối diện với ánh mắt Điền Tư, cô không nói nên lời, Điền Tư đã hôn lên cô trước.
Hồ Già run rẩy một chút.
Điền Tư xoa xoa gương mặt cô, anh dẫn dắt cô, để cô vòng ôm lấy mình.