Cậu anh đi từ sảnh lớn mượn về hai cái ô, chạy đến đầu núi giả, mở ô ra, che cho bà ngoại. Hai người đều không nói gì.
Trên đường về, cậu và bà ngoại vẫn còn bực bội. Trong chuyện của ông ngoại, bà ngoại là phe phẫu thuật, còn cậu lại là phe bảo thủ, hai người nghiến chặt răng, mâu thuẫn gay gắt. Điền Tư nhắc đến thời tiết, bà ngoại nói một câu, cậu cũng nói một câu, hai người nếu đối đáp nhau thì đều sẽ không lên tiếng nữa. Không khí trong xe căng thẳng như chiếc khăn lụa Hermes bà ngoại quàng trên cổ, dính chút mưa liền ướt đẫm dính chặt vào da.
Khi sắp đến nhà, cậu mới hỏi bà ngoại: "Cơ thể mẹ đã đỡ hơn chưa?"
Bà ngoại ngồi phía sau, cậu anh thì cầm vô lăng, gáy ngay cả một chút cũng không chịu quay ra đằng sau, cậu chỉ nhìn về phía gương chiếu hậu.
"Hỏi làm gì?" Bà ngoại ngẩng đầu, đẩy lời của cậu anh về.
Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Trì Phong Thành và Đới Sơn Nguyệt chạm nhau, Trì Phong Thành nhướn mày, Đới Sơn Nguyệt cau mày, trông lại giống như Tom và Jerry. Nhà họ vốn hòa thuận, chưa bao giờ để bụng qua đêm, cậu anh và bà ngoại có thể trừng mặt lạnh nhạt với nhau mấy ngày đã không dễ dàng, hôm nay trong gương chiếu hậu nhìn nhau đã thấy bối rối, cậu anh ngẫm lại rồi phì cười, bà ngoại nói cậu anh là bị hấp mất rồi.
Cậu anh nói: "Con thấy mẹ khỏe rồi, về có thể ăn bánh trứng muối được rồi."
Bà ngoại liền nói với cậu: "Ăn bánh trứng muối nào? Bánh kem bơ mặn, mẹ đâu có thích ăn."
Cậu anh thong thả đậu xe vào ga ra, quay người nói với bà ngoại: "Con thấy mẹ vừa ăn bánh vừa rơi nước mắt, nước mắt rơi hết lên kem, chẳng phải là đang ăn bánh trứng muối sao?" Bà ngoại nghe xong, vừa tức vừa buồn cười, cũng hết giận cậu. Hôm sau, bà ngoại lại chỉnh trang mới mẻ từ đầu tới chân, định đi thăm ông ngoại. Trước khi ra cửa, bác sĩ gọi điện đến nói rằng đừng đến, cụ ông vẫn còn hôn mê, để cụ nghỉ ngơi cho khỏe là quan trọng nhất. Bà ngoại cúp điện thoại rồi cúi đầu im lặng.
Ánh sáng chiếu tới, Đới Sơn Nguyệt như cành hoa ngọc lan được cắm nghiêng.
Bác sĩ nói, Trì Tông Dự không qua nổi mùa đông.
Mấy ngày sau, Điền Tư đi cùng bà ngoại đứng xa xa nhìn ông ngoại trong phòng bệnh. Ông gầy gò và co rúm trên giường, đôi mắt hé mở.
Bà ngoại kéo y tá nói: "Ông ấy mở mắt rồi, mở mắt rồi! Có phải là sắp khỏe lên rồi không?" Y tá đang bận nên giật tay bà ngoại ra, rồi nói một cách gọn gàng và dứt khoát: "Trời ạ! Bệnh nhân không phải là đang mở mắt, ông ấy quá gầy, ngủ không khép được mí mắt!" Nói xong, y tá cũng vội vàng chạy đi mất.
Bà ngoại sửng sốt hồi lâu, sốt ruột muốn đi xem ông ngoại.
Điền Tư giữ bà lại, dùng tay che đi tầm nhìn của bà, "Bà đừng đi xem."
Từ bệnh viện trở về, bà ngoại không nhắc đến chuyện phẫu thuật nữa, bà biết Trì Tông Dự đã không thể chống đỡ được.
Lúc rảnh, bà ngoại lại dạy đàn piano cho đứa bé gái ở tầng dưới.
Cô bé không chịu được khổ, sớm đã không muốn học đàn. Cô bé hoàn toàn là do cậu anh nhờ, đặc biệt đến để giúp bà ngoại giải sầu.
Cô bé cắn răng chịu đựng 45 phút học đàn rồi liền nhảy xuống ghế đàn, chạy vòng quanh phòng, lục ra album ảnh cũ trong nhà xem. Album mở ra như bình phong vàng, ánh sáng của những ngày đã qua lan tỏa, Trì Tông Dự có thần thái sáng láng, Trì Uẩn xinh đẹp và thanh thoát. Cô bé rất thích xem những chiếc áo dài trên người Trì Uẩn, nói rằng chiếc này là lụa hoa mặt đào ngọc lấp lánh, chiếc kia là trời sau cơn mưa, lật ra phía sau thì thấy cả Chanel và Hermes cũng xuất hiện.
"Chị đẹp bây giờ đang ở đâu ạ?" Cô bé sờ lên khuôn mặt của Trì Uẩn trong ảnh rồi hỏi Điền Tư.
Điền Tư nghĩ một lúc rồi nói với cô bé: "Ở một nơi rất xa."
Cô bé lại chỉ Trì Tông Dự rồi hỏi: "Vậy ông ấy đang ở đâu ạ?"
Bà ngoại nói: "Ở một nơi rất gần."
Cậu anh sợ bà ngoại quá u sầu nên đặc biệt tìm cho bà rất nhiều việc. Điền Tư lại có thể rảnh rỗi.
Anh có thời gian liền quay về khu Thâm Thủy Loan, trở thành nàng tiên ốc, giặt giũ nấu nướng kiêm quét dọn vệ sinh.
Tối đến khi Hồ Già trở về, Điền Tư vẫn đang thái rau chuẩn bị trong bếp. Cô lặng lẽ lẻn ra sau lưng Điền Tư rồi ôm lấy anh, vòng tay ôm eo anh siết chặt, thở dài nói: "Gầy đi rồi, anh định sang Hàn Quốc ra mắt à?"
Điền Tư cười rồi nói với Hồ Già: "Gầy đi trông đẹp hơn chút chứ." Hồ Già nghĩ một lúc rồi nâng mặt anh nói: "Đừng nghĩ đến chuyện đẹp hay không, giữa chúng ta không cần nói cái này, anh biết không?"
Nói xong, cô lại lè lưỡi nói: "Huồng hồ anh vẫn luôn rất đẹp trai mà."
Điền Tư rũ mi, lông mi dài hắt xuống tạo bóng râm nhàn nhạt.
"Ừ, chúng ta không nói cái này." Anh nhẹ nhàng nói.
Điền Tư giúp cô chuẩn bị xong cơm hộp cho cả tuần.
Anh xếp gọn hộp cơm vào ngăn đá rồi ân cần dặn dò: "Trước khi ăn thì hâm nóng một chút, cơm dùng lò vi sóng quay sẽ bị cứng và bị khô, em rưới chút nước lên rồi hẵn hâm." Hồ Già gật đầu lia lịa. Điền Tư lại cúi xuống, dọn đồ ăn đông lạnh mà cô mua về xuống tầng dưới cùng. Hồ Già nhìn thần sắc tỉ mỉ nghiêm túc trên gương mặt Điền Tư, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Điền Tư lại dong dài: "Bây giờ em ăn đồ phải chú ý dinh dưỡng, trái cây anh mua cho em phải nhớ ăn, đừng ngại phiền. Loại đồ ăn tiện lợi này thì cố gắng ăn ít thôi, đồ order cũng ăn ít đi, anh rảnh sẽ qua nấu canh làm cơm cho em." Nói đến đây, anh lại áy náy mà cúi mắt xuống: "Dạo này không thể ở bên cạnh em, xin lỗi."
Hồ Già không nói gì, chỉ chui vào lòng anh. Điền Tư vỗ về cô.
"Anh thật sự đã gầy đi rồi." Hồ Già xoa xoa lưng anh.