Khi đêm xuống, ta cầm bút viết thư cho Lưu Dung Dự, nhờ hắn dành thời gian tra giúp lai lịch của Lữ Đạo Vi.
Con chim xanh vỗ cánh trong bóng tối, bay ra khỏi Diêu Hoa cung.
Nhưng đến sáng hôm sau, nó vẫn chưa quay lại.
Vãn Thu thức trắng cả đêm, không ngừng ra vào tìm kiếm. Mỗi lần trở về, nàng chỉ lắc đầu bất lực.
Cuối cùng, nàng ngồi bệt xuống bên chiếc lồng chim trống rỗng.
Vẻ sốt ruột tuyệt vọng của nàng, giống hệt Vọng Xuân năm năm trước.
Ta đứng bên cạnh Vãn Thu, nhìn ánh mặt trời lên cao, Thái Bạch tinh vẫn còn rõ mồn một, cuối cùng hạ quyết tâm.
Lấy cớ thay mặt Đại Lương và phụ hoàng cầu phúc, ta xin phép xuất cung đến Dụ Hoa tự ở ngoại ô kinh thành, ở lại ba ngày để lễ Phật và ăn chay.
Không lâu sau, kinh thành liền lan truyền một lời tiên tri từ thuật sĩ:
"Thái Bạch tinh xuất hiện ban ngày, nữ chủ sẽ hưng thịnh."
11
Ba ngày sau khi trở về cung, Đại cung nữ của Lưu Thục phi mang đến cho ta một hộp quà, nói rằng đó là lễ vật mừng lễ Thất Tịch do Đại hoàng huynh chuẩn bị.
Cung nữ lời lẽ rất nhã nhặn:
"Hôm nay là lễ Nữ Nhi, nương nương chúng tôi không có con gái bên cạnh, muốn mời Tam công chúa đến dùng bữa tối cùng."
Nhưng trong hộp quà, lại là ba chiếc lông đuôi của chim xanh.
Lúc hoàng hôn, ta dẫn theo Vãn Thu đến Minh Hoa cung.
Phản loạn Hà Tây tiến triển thuận lợi, nhà họ Lưu cống hiến rất nhiều công sức. Ngoài triều đã bắt đầu có người dâng tấu xin lập Lưu Thục phi làm hoàng hậu.
Minh Hoa cung vì thế treo đầy đèn hoa hình phượng, rực rỡ và tràn đầy khí vui mừng.
Lưu Thục phi nắm tay ta, tươi cười hỏi han:
"Đã lâu không gặp, An Bình nay đã trở thành một mỹ nhân. Không biết nhà nào may mắn sẽ cưới được về."
Ta cũng mỉm cười nhẹ:
"Mọi việc đều do phụ hoàng làm chủ."
Khi trăng đã lên khỏi tường cung, Lưu Thục phi cuối cùng nhắc đến thái tử Bắc Yến. Bà nói hắn trẻ trung tài giỏi, văn thao võ lược, dung mạo anh tuấn bất phàm, rồi sai cung nữ mang bức họa của hắn ra:
"An Bình, con xem."
Ta cúi đầu, khẽ đáp:
"Nương nương, An Bình còn nhỏ."
Thục phi phe phẩy quạt tròn:
"Không nhỏ đâu, sang năm là đến tuổi cập kê. Bây giờ định ước với Bắc Yến trước, sau đó từ từ chuẩn bị, sang năm đại hôn là vừa."
Giọng ta vẫn bình tĩnh:
"Điều này hình như không giống với lời phụ hoàng nói."
Thục phi chưa kịp đáp, giọng của Đại hoàng huynh đã vang lên từ ngoài rèm:
"Tam muội không cần lo lắng, chuyện phụ hoàng đã có Thái phó lo liệu cho muội rồi."
Hắn vén rèm bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn ta.
Ta khẽ cúi đầu, giọng nhạt nhẽo:
"Ta vốn không muốn lấy hắn, tự nhiên chẳng có gì phải lo."
Mặt Đại hoàng huynh thoáng cứng lại, lạnh lùng sai nội thị ngoài rèm:
"Tam muội không chịu ăn kính rượu, hoàng huynh chỉ đành dọn thêm món."
Trên khay trong tay nội thị là một con chim xanh bị vặn gãy cổ.
Ta ngoảnh mặt đi:
"Trời cao có đức hiếu sinh, g.i.ế.c chóc không tích được phúc."
Đại hoàng huynh hài lòng bật cười nhẹ:
"Nếu không bắt được con chim này, suýt chút nữa ta đã bị muội lừa rồi. Chỉ tiếc một nhân vật như Lữ Chủ bạ, sao có thể dễ dàng chịu để một nữ tử sai khiến?
"Tam muội thích tích phúc, đúng lúc Bắc Yến cũng rất coi trọng danh hiệu phúc khí của muội. Nếu muội ngoan ngoãn, chúng ta đều yên ổn.
"Còn nếu không, ta chỉ đành mang con chim c.h.ế.t này đến chỗ phụ hoàng, để ông ấy xem thử xem, Hộ Quốc Công Chúa của ông, tay dài đến mức nào."
Ta cố gắng khiến giọng mình trở nên cứng nhắc:
"Tất cả đều do Đại hoàng huynh làm chủ."
12
Trở về Diêu Hoa cung, ta hỏi Vãn Thu:
"Ngươi nhìn rõ chưa?"
Vãn Thu gật đầu, rồi mài mực cầm bút, cẩn thận vẽ lại chân dung của Lưu Thục phi.
Không có việc gì làm, ta liền ra sân ngắm Lương Quý nhân và các cung nữ thi thố xâu kim cầu khéo.
Những cô gái tuổi xuân phơi phới, đôi bàn tay khéo léo nhanh nhẹn luồn chỉ ngũ sắc qua những cây kim chín đuôi.
Lương Quý nhân chìa tay kéo ta:
"Công chúa cũng thử đi."
Ta vội vàng lắc đầu từ chối.
Đôi tay này của ta, có lẽ đủ sức khuynh đảo phong vân.
Nhưng để xâu kim dệt chỉ, thực sự là việc khó quá sức.
Lương Quý nhân che miệng cười nhẹ, rồi nhặt một chiếc nút thắt ngũ sắc trên bàn, nhét vào tay ta:
"Thứ này gọi là "Tương Liên Ái". Công chúa giữ lấy đi."
Trong tiếng cười nói, trăng đã lên đến đỉnh trời.
Khi mọi người chuẩn bị tản đi, Lưu Dung Dự đột nhiên đến Diêu Hoa cung. Lương Quý nhân vội dẫn các cung nữ tránh đi.
Mấy ngày không gặp, giữa chân mày Lưu Dung Dự đã điểm chút mệt mỏi. Hắn liếc nhìn "Tương Liên Ái" trong tay ta, rồi khẽ gọi một tiếng:
"Tiểu Lưu Nhi."
"Trong kinh thành xuất hiện một lời tiên tri nói rằng Đại Lương sẽ có nữ chủ hưng thịnh. Ta đã tìm cách chặn lại, nhưng sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ nghe thấy.
"Ta thấy Lữ Chủ bạ mới đến Khâm Thiên Giám dường như không có ác ý với người. Ta sẽ sắp xếp để ngày mai hắn đến Diêu Hoa cung, người thử thăm dò ý hắn."