Sau cơn thịnh nộ, phụ hoàng uống canh an thần càng nhiều, càng gấp. Từ ba bát mỗi ngày, nay tăng lên bảy, tám bát.
Tinh thần ông đôi khi trở nên mơ hồ. Lúc thì gọi Quý phi thành Thục phi, lúc lại nhầm Lữ Đạo Vi là Trương Giám Chính.
Rõ ràng mấy người đó chẳng hề giống nhau.
Duy chỉ có khi nhìn ta, dù nhận lầm, phụ hoàng vẫn luôn gọi ta là A Châu.
Nhưng dù tức giận, phụ hoàng cũng chỉ đánh Đại hoàng huynh hai mươi gậy.
Ta hiểu, phụ hoàng đang chờ Lưu Quý phi sinh con. Nếu đó là một công chúa, chuyện này sẽ trôi qua nhẹ nhàng.
*
Lữ Đạo Vi vừa nhón một hạt đậu phộng bỏ vào miệng vừa nói:
"Hoàng đế đưa bát tự của Lưu Quý phi cho ta, bảo ta tính vận con cái của nàng ấy.
"Chỉ là hôm nay ngài nói chuyện không được rõ ràng lắm. Ta phải chăm chú nhìn khẩu hình, đoán mò ghép lại, mới hiểu được ý."
Ta khẽ "ừ" một tiếng, ngước mắt nhìn ra cửa sổ.
Sấm xuân vang vọng từ xa, tiết Kinh trập sắp đến.
Độc xà cũng nên ra khỏi hang rồi.
Nếu không, bí mật trong bụng Lưu Quý phi e rằng sẽ không giấu được nữa.
25
Ngày phụ hoàng long trọng tổ chức lễ cập kê cho ta, Đại hoàng huynh cũng được tạm thả ra tham dự cung yến.
Trong đại điện, ánh nến đỏ bập bùng, hắt lên khuôn mặt Đại hoàng huynh, nửa sáng nửa tối.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng ở thượng tọa, bên cạnh là Lưu Quý phi xinh đẹp kiêu kỳ, ánh mắt phức tạp, khó lường.
*
Giọng phụ hoàng đã ngày càng không rõ ràng, Lưu Quý phi phải ghé sát tai vào miệng ngài, khó khăn lắm mới nghe xong, rồi cao giọng truyền lời:
"Hoàng thượng nói, hôm nay những người có mặt ở đây, đều là những bậc anh tài của Đại Lương. Nếu An Bình công chúa chọn ai, ngài sẽ lập tức ban hôn tại chỗ."
Tiếng reo hò hưởng ứng vang lên khắp điện, thì Lữ Đạo Vi bất ngờ bước ra khỏi đám đông.
Lưu Quý phi khẽ che miệng cười:
"Lữ đại nhân, hôm nay ngài không nằm trong danh sách phò mã của hoàng thượng."
Lữ Đạo Vi không tiếp lời, chỉ cúi mình thi lễ với phụ hoàng:
"Hoàng thượng, thần phụng chỉ cẩn thận tính lại bát tự của Quý phi nương nương, mãi vẫn không sao hiểu được. Nay được nhìn kỹ tướng mạo của nương nương, thần cuối cùng đã ngộ ra. Không trách được nương nương mệnh trung vô tử, hóa ra trong bụng nương nương, không phải long thai."
*
Tiếng cười đùa đột ngột tắt ngấm, đại điện rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Chỉ còn ánh nến lay động, hắt lên những sắc mặt khác biệt của từng người.
Đại hoàng huynh phá vỡ sự im lặng:
"Vậy là thứ gì?"
Giọng Lữ Đạo Vi bình thản, như đang nói về thời tiết:
"Là tai họa."
*
Một lời nói ra, cả đại điện bùng nổ.
Lưu Quý phi đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét lớn:
"Ngươi nói năng hồ đồ!"
Phụ hoàng cũng giận đến tái mặt, giọng nói lẫn lộn không rõ nghĩa, nhưng bị tiếng Đại hoàng huynh rút kiếm khỏi vỏ át đi:
"Phụ hoàng, nhi thần xin thay ngài thanh quân trắc!"
Đám thị vệ trong điện nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại không nhận được chỉ thị rõ ràng từ phụ hoàng, chỉ đành giương kiếm bảo vệ ông.
Đại hoàng huynh thấy vậy, sải bước nhanh hơn, cầm kiếm lao thẳng về phía Lưu Quý phi.
Lưu Quý phi hoảng loạn, cố sức chạy trốn ra phía sau phụ hoàng.
Phụ hoàng giận dữ đến cực điểm, lúng búng hét lên, rồi ném mạnh chiếc chén rượu trong tay về phía Đại hoàng huynh.
Khi biết được ta định kích động Đại hoàng huynh ngay tại triều đình để tru sát Lưu Quý phi, Lưu Dung Dự đã không màng tính mạng, mỗi ngày phi ngựa ba trăm dặm, đổi ngựa không đổi người, gấp rút trở về kinh thành.
Ông vận trường bào đen, ánh mắt lẫn khí chất đều lộ rõ sát ý lạnh lẽo:
"Người thật sự không cần mạng nữa rồi sao?"
Ta ép mình nuốt xuống dòng lệ cuồn cuộn trong mắt, chột dạ nở một nụ cười yếu ớt:
"Chẳng phải ngài đã về rồi sao?"
Ánh lửa trong điện dần trở nên dịu lại, phản chiếu vào đôi mày nghiêm nghị của ông.
Ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ gọi ta một tiếng "Tiểu Lưu Nhi":
"Người mà c.h.ế.t thật, mẹ người nhất định sẽ trách ta."
Ta giật giật khóe môi, muốn cười, nhưng không cười nổi:
"Bà không trách ngài đâu, bà luôn tin tưởng ngài. Lời cuối cùng bà để lại cho ta..."
Ta ngừng lại, cố nuốt xuống tiếng nghẹn nơi cổ họng:
"Chính là hãy đi tìm Lưu Dung Dự, nói cho ngài biết, ta là con đủ tháng, không phải sinh non."
*
Tựa như sấm sét giữa trời quang, nét mặt luôn giữ vững phong thái của Lưu Dung Dự bỗng chốc rạn nứt từng tấc.