Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 10



                 

                 

                 

Thật ra tính tình của Băng cũng rất tốt, lại có vẻ đẹp hơn người, nhưng không hiểu sao Khải lại chẳng có chút tình cảm nam nữ nào với Băng cả.

Thấy con gái mình suốt ngày cứ quấn quít bên con trai nhà người ta, mà thằng bé lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Gia đình Băng dù có thích Khải đến mức nào đi thì vẫn thấy con gái mình đã chịu thiệt rồi, cuối cùng hai người họ đã để Băng du học Mĩ, hy vọng sau khi trở về có thể tách Khải ra một chút.

Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, lần nghỉ lễ đợt này về đây, Băng đã đòi Khải đưa đi uống nước, rồi về nhà ba mẹ Khải, chính là để thuyết phục ba mẹ Khải cho hắn đi du học cùng mình.

Khải hoàn toàn ngạc nhiên trước thái độ cương quyết của Băng, giống như mình đang đứng trước một hòn đá lớn, có rỉ tai nói với nó bao nhiêu câu thì nó cũng không biến thành bụi được.

Lần này xem ra Băng rất kiên quyết.

Thấy Băng thì ra sức thuyết phục, trong khi Khải _ thằng con trai nhà mình thì không chút cảm xúc ngoài một chút ngạc nhiên lúc đầu, ba mẹ Khải thấy vô cùng có lỗi với Băng. Dù gì con bé cũng là con gái, để con bé theo đuổi Khải lâu như vậy, mà thằng bé vẫn không có tí biểu hiện nào, ba mẹ nào mà chịu cho nổi, nhất là thấy khó xử với bên nhà Băng nữa.

Kết quả là ba mẹ Khải lại quay sang thuyết phục Khải cùng đi với Băng, hắn đương nhiên từ chối, lại khiến cho cả gia đình cãi nhau um cả lên. Sau khi đã nói hết lời, mẹ Khải quay sang liếc thằng con ương bướng cứng đầu: “Được rồi không nói nữa, mẹ cho con thời gian suy nghĩ.”

“Con sẽ suy nghĩ. Giờ con về đây.” Nói thì nói vậy thôi, Khải sẽ chẳng thèm bận tâm đến việc du học gì đó.

Sau khi đưa Băng về nhà ba mẹ cô đã là mười giờ hơn. Điện thoại hắn đột nhiên đổ chuông. Nhìn hai chữ 'Chân ngắn' trên màn hình, môi Khải vô thức nhếch lên thành một đường cong: “A lô.”

Lúc nghe Hạ nói về việc cầm nhầm chìa khóa, Khải mới nhớ ra mình còn để chìa khóa nhà ở phòng ăn của nhà ba mẹ. Dù gì ban nãy cả ba vừa lớn tiếng tranh luận, bây giờ Khải về đó có lẽ không tốt cho lắm.

Thế là nghĩ gì làm nấy, Khải đưa luôn Hạ về nhà mình, còn việc mất chìa thì bịa ra cho cô nàng đỡ phải thắc mắc.

Một lát sau, Hạ bước xuống nhà trên vai là chiếc khăn tắm vừa to vừa mềm hết sức thoải mái, còn cười toe toét. Khải đưa cho Hạ bộ quần áo của mình, áo pull đen và quần jean ngắn ngang gối... ầy, đó là kích thước khi bộ quần áo này ở trên người của Khải thôi. Sau khi khoác lên người Hạ, cái áo lại trở thành cái đầm, dài xuống ngang đùi, thậm chí cái quần jean cũng dài xuống tới bắp chuối. Lúc này nó mới thấy rõ thì ra cơ thể con trai và con gái khác biệt nhau rõ ràng như thế.

Lúc đó, Khải đã ngủ thiếp đi trên ghế. Ban nãy hắn có cùng ba mẹ uống một ít rượu Tây, có lẽ bây giờ có chút say, hơi men khiến da mặt hắn hơi hồng.

Hạ nghĩ ngợi gì đó, liền để hắn nằm yên luôn ở đó mà bước một mạch lên tầng, sau đó đi lòng vòng quanh nhà để xác định cả căn nhà này chỉ có một mình hắn, bên cạnh đó có bao nhiêu phòng ngủ cả thảy....

Kết quả là tên này sống một mình, với cả căn nhà cũng chỉ có một phòng ngủ. Tôi liền chui vào đó, đóng cửa lại, khóa cửa lại, thậm chí còn kê ghế gỗ ở ngay cửa, sau đó mới yên tâm thả mình lên giường.

Nằm đó bất động một hồi, dù rất mệt nhưng tôi lại không thể ngủ được. Hình như mình làm vậy có hơi quá, dù sao đây cũng là nhà của hắn, tôi để hắn nằm chèo queo ở dưới... hình như có chút kì quặc.

Dù Sài Gòn rất nóng, hắn có nằm phơi bụng ở đó cũng chẳng nhiễm cảm, nhưng tôi vẫn thấy có chút bứt rứt sao sao ấy.

Thế là tôi lấy ghế ra, mở khóa, mở cửa rồi đem xuống cho hắn cái mền với hai cái gối, còn cẩn thận kê lại cách nằm cho hắn để khỏi ảnh hưởng đến cột sống.

Đâu đó xong xuôi, tôi mới quay trở về phòng ngủ.

...

“Hạ!” Hình như có ai đó đang gọi tên tôi... “Hạ!! Đinh Nguyệt Hạ!!!” oài, cả họ tên của tôi luôn á? “Có chịu dậy không hả?!” 'Rầm rầm.'

Mơ gì mà quái thế nhỉ???

Tôi dụi dụi mắt, mơ hồ thức dậy. Trần nhà lạ lẫm đập vào mắt tôi... ái... da. Đây là đâu vậy?

Ngồi bật dậy nhìn quanh theo phản xạ, ngơ ngác một hồi... tiếng 'rầm' lớn làm tôi giật mình, hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa gỗ, có chút rung rung. Bên ngoài còn liên tục gọi lớn: “Hạ!!”

“Ra ngay đừng nóng!” nhận ra đó là giọng của Khải, những ký ức đêm hôm qua ùa về, tôi hét lớn.

Sau khi kê ghế lại chỗ cũ rồi mở cửa ra thì tôi đối diện với một khuôn mặt... đáng sợ không tả nổi.

Hắn trừng mắt: “Bà làm cái gì ở trong đó mà tui gọi cả nửa tiếng rồi không thấy phản ứng. Thậm chí còn dám khóa cửa nữa chứ! Tui cứ tưởng bà bị cái gì ở trong rồi.”

Tôi hoảng hốt trước phản ứng của hắn, một hồi sau mới dám nuốt nước bọt còn cười xởi lởi hạ hỏa: “Bớt nóng. Lo cho tui ghê vậy?!”

“Lo con khỉ! Chẳng qua là tui sợ bà chết trong nhà tui thì tui lại trở thành đối tượng tình nghi số một.”

“...”

“Đúng là ngủ như heo, kêu mãi không nghe. Khiến người ta phát tiết!”

Hắn lầm bầm một lát rồi lướt qua tôi đi thẳng vào trong phòng mở tủ quần áo. Cảm giác nhồn nhột khi có người nhìn mình, Khải liền quay người nhìn tôi.

Hắn nhíu mày: “Nhìn cái gì? Còn không lo đi vệ sinh cá nhân? Một lát tui chở bà qua nhà nhỏ bạn lấy đồng phục. Tui gọi nó chuẩn bị hết rồi.”

“À ừ.” Tôi gật đầu như cái máy rồi chạy thẳng qua nhà vệ sinh. Lúc này tôi mới phát hiện trên bồn rửa có đặt một cái ly màu vàng, một cái bàn chải mới kiểu dùng một lần cùng tuýp kem đánh răng. Còn có khăn mặt mới toanh.

Đột nhiên tôi nghĩ thầm, thì ra tên này lại chu đáo như vậy.

Ầy ầy,... bạn đừng nghĩ tôi ở dơ nhé. Thật ra tôi có một thói quen là đánh răng ngay sau khi ăn chính vì vậy tối qua tôi đã vệ sinh xong xuôi ở nhà Lâm rồi nên tối qua tôi mới không tìm nơi để đánh răng.Căn phòng nồng nàn mùi hương của Khải, nói ra có chút thấy mình giống biến thái, nhưng thật sự rất thơm, lúc này tôi mới biết thì ra con trai cũng có thể ngăn nắp như vậy, đến từng vật dụng một đều sắp xếp rất đâu vào đấy, vô cùng vừa mắt.

Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh tại căn phòng này trước đây mười phút có một người con trai đang đứng ngay vị trí tôi đang đứng và vệ sinh cá nhân buổi sáng... tự nhiên cảm thấy có một vị gì đó thật lạ.

Đứng trước gương chà chà, tôi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương... ơ ơ... cái quái gì thế này?! Là tôi hay là một con khỉ thế! Đầu tóc thì lung tung, mắt thì sưng to, thậm chí đến cả má cũng hằn lên mấy lằn đỏ... ban nãy hắn thấy hết rồi?!

“...”

Thật là quá sức mất mặt!! Mất mặt quá đi!!!

...

“Xong chưa?” tiếng Khải ở ngoài gọi tôi về từ xa xăm.

Vì quá ngượng nên tôi cứ đứng tần ngần trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài... có lẽ thấy tôi lâu như đã chết trong đó nên Khải mới mất kiên nhẫn hỏi tôi.

“Rình rập trước cửa phòng vệ sinh khi con gái đang ở trong rất là kì nha!”

“Vậy bà mau ra đây cho tui! Chết ở trong đó hay sao vậy?!”

Tôi thở dài, biết là không thể trốn được rồi. Cuối cùng tôi mới dám bước ra ngoài, còn cười gượng gạo: “Xin lỗi, trễ rồi hả?”

“Biết trễ còn lằng nhằng.”

Hắn nói rồi quay đi. Dù mặt hắn đang nhăn nhó nhưng chẳng hiểu sao tôi không nghe ra trong giọng hắn có tí nào khó chịu.

Lúc tôi leo lên xe, hắn đột ngột quay lại: “Khoan đã, bà có bị đau bao tử không?”

“Không, chi vậy?”

“Không có gì.”

Khải lạnh lùng đáp rồi quay đi. (Thật ra là bạn Khải nhà mình lo rằng Hạ sẽ bị đau nếu không ăn sáng trước ở nhà. Quan tâm thế mà giấu!! Trong khi chị Hạ lại thầm chửi rủa Khải là thằng điên trong suy nghĩ. = =)

Chạy xe khoảng mười năm phút, Khải dừng lại trước một căn biệt thự... không nhấn chuông mà hắn gọi điện cho ai đó. Một lúc sau, từ trong nhà bước ra một cô gái gần ba mươi. Cô gái mở cửa cho chúng tôi rồi gật đầu với Khải, sau đó mời chúng tôi vào nhà. Khải phóng xe thẳng vào trong, để lại cô gái phía sau còn đang đóng cửa.

Thật tình là chỉ ngồi trên xe thôi tôi đã thấy cái đường vào tới trong nó dài như nào... thật là khác biệt đẳng cấp với nhà tôi mà.

Ở trong nhà lại bước ra một cô gái khác, cô ấy mỉm cười với tôi: “Em đi theo chị thay đồng phục nhé.”

“Vâng.”

...

Một lát sau, tôi trong bộ đồng phục nữ bước xuống nhà. Khải nhìn nhìn một lát rồi tự nhiên lột phù hiệu trên áo ra. Ban nãy tôi nghía rồi... áo của một cô gái tên Băng.

Còn bây giờ thì tôi há hốc trước hành động của hắn: “Này! Áo của người ta...”

Tôi còn chưa nói hết câu, cổ tay có cảm giác bị một lực siết vào kéo đi. Hắn vừa đi vừa nói đều đều:“Giám thị hay giáo viên có thắc mắc thì cứ bảo là phù hiệu bị rơi.”

“Nhưng...”

“Bà thích ý kiến nhỉ? Hay trả lại đồng phục cho người ta đi.”

“Là ai làm mất chìa khóa nhà tui?!!” tôi giận lên hét lớn.

Không biết từ khi nào đã đi đến chiếc xe rồi, Khải đưa cho tôi nón bảo hiểm rồi nói: “Đi thôi.”

“...”

Hình như là hắn chẳng thèm màn đến những lời tức giận của tôi từ nãy đến giờ thì phải! Đúng là tên đáng ghét! Dù hắn có thật sự là chịu trách nhiệm với những việc mình làm đi chăng nữa nhưng cái thái độ này thật sự rất đáng ghét mà!

Quần áo của người ta sao lại thích xé là xé như vậy chứ! Dù cho hắn có vô cảm thì tôi vẫn thấy có lỗi với chủ nhân chiếc áo... bạn nữ tên Băng ơi, thành thật xin lỗi nhé, không phải tôi cố ý đâu mà là thằng bạn của bạn quá ba chấm thôi...

Cuối cùng thì tôi cũng trót lọt vượt qua ngày hôm đó với sự dòm ngó của tất cả thầy cô, không phải tôi nổi bật trong lớp hay gì, mà chẳng hiểu hôm nay làm cái quái gì mà Lâm với Minh cứ bị gọi tên suốt, thêm vào đó thì tôi cũng bị vạ lây, lại bị chú ý nhiều hơn hai người họ. Thật là thảm... tất cả là vì Khải!

Tan học, tôi chờ hắn ở bãi giữ xe. Nhìn thấy tôi túc trực bên cạnh chiếc xe của mình, Khải tỏ ra ngạc nhiên. Cái biểu cảm đó thật là làm tôi muốn đánh hắn, cái bộ dạng như không biết là giỡn hay thật của hắn...

“Bà làm gì đây?”

“Chờ ông! Ông làm mất chìa khóa nhà của tui rồi làm sao tui về nhà đây?!”

“...” hắn suy nghĩ đâm chiêu một hồi mới mỉm cười “Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, hay bà cứ qua nhà tui ở thêm một ngày rồi ngày mai tính tiếp?”

“Không cần! Lo mà tìm chìa khóa cho tui đi đồ não mịn!!!”

Tôi trừng mắt rồi quay người bỏ đi, đồng thời trề môi xưng xỉa với hắn. Người gì đâu mà...

Đi được một đoạn, tôi đem điện thoại ra gọi cho Lâm: “Mày đang ở đâu vậy?”

“Ờ tao còn đang ở trên lớp, hôm nay tao trực mà.”

“Ờ, tao về nhà mày trước.”

“Ờ.”

“Bye.”

Sau khi tắt máy, tôi liếc người đang đứng sau lưng mình một cái: “Theo tui làm cái gì?”

“Tui thấy rất có lỗi khi vì tui mà bà phải chạy ngược chạy xui như vậy.”

“Thì sao?” tôi ấy mà... từ trước đến giờ có giác quan thứ sáu hơi bị tốt luôn. Không hiểu sao hắn nói câu đó từ đầu đến cuối đều là tôn trọng tôi, đều là thái độ chân thành và tạ lỗi với tôi, vậy mà tôi lại thấy rùng rợn làm sao đó.

“Thì sao? Cho tui địa chỉ nhà Lâm, chiều nay tui qua đưa chìa khóa cho bà.”

“Hả? Tưởng nói mất rồi?” tôi trố mắt nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi xen lẫn nghi ngờ.

“Thế bây giờ bà có muốn về nhà không? Sao cứ thắc mắc thế?”

“Có có.” tôi lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục cười cười gật đầu(, hệt như một con cún).

“Vậy đi thôi. Tui chở bà về nhà Lâm.” Khải muốn cười cũng không dám.

...

Khải đang rất mâu thuẫn với chính bản thân mình. Là ai mấy ngày trước còn cố gắng lạnh lùng với Hạ, còn cố gắng vạch ra một ranh giới giữa mình và nó. Kết quả thì sao, không gặp đã nhớ, đã tìm cách nói chuyện với nó.

Rốt cục thì Khải phải làm gì với tình cảm của mình đây, rõ ràng hắn biết việc này là không đúng, việc này là có lỗi với Kha. Thật ra thì không ai trách Kha ích kỉ, hay cho rằng bản thân Khải quá yếu đuối không dám đứng lên đấu tranh vì tình cảm của bản thân.

Cơ bản là ngay từ những ngày còn bé, khi xem những bộ phim trên truyền hình, chỉ vì một đứa con gái hay vì một thằng con trai mà bạn thân trở mặt. Từ chị em, anh em mà thành kẻ thù, mãi miết đấu đá nhau, Khải và Kha đã có một quy ước. Nếu cả hai cùng thích một người, thì người nào thích cô gái đó trước sẽ được quyền tiếp tục, còn không thì phải rút lui.

Lần này, người thích Hạ trước chắc chắn là Kha rồi, Khải đâu có tư cách gì mà xen vào chuyện của hai người họ. Chỉ là chẳng hiểu tại sao mọi thứ cứ đưa đẩy khiến cho những cuộc gặp gỡ của hắn và Hạ ngày càng tăng, thậm chí còn tạo nên những tình huống dở khóc dở cười mà cuối cùng thì lại khiến quan hệ giữa hai người càng trở nên sâu sắc.

Khải quá mệt mỏi khi phải chống đỡ một lúc cả với tình cảm của mình lẫn với sự đưa đẩy của cuộc sống, thôi thì tới đâu thì tới. Hắn không muốn gượng ép bản thân nữa.

Vậy mà Khải vẫn không khỏi tự trách mình, liên tục an ủi bản thân bằng những suy nghĩ như là chỉ đưa cô ấy về nhà thôi, đâu phải chuyện gì to tát. Chuyện này đến bạn bè còn làm được thì huống gì hắn với nó.

...

Ở một góc đường nhỏ, nơi có chiếc xe đẩy nghi ngút khói, xung quanh kê vài cái bàn và ghế nhựa đơn giản trở thành một quán ăn lề đường. Một tốp nữ sinh khoảng bốn người liên tục cười đùa trò chuyện, từng bước gầy dựng mối quan hệ với cô bạn vừa chuyển đến. Bỗng nhiên, chiếc xe của Khải phóng ngang qua, trên xe còn có Hạ đang ngồi phía sau, hoảng hốt túm chặt lấy vai hắn, liên tục gào thét bảo người phía trước lái chậm lại.

Bốn nữ sinh đó tất nhiên chú ý đến hai người kia. Trong bốn người đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp, vừa trông thấy cảnh tượng đó, đôi môi xinh xắn cứng đờ trong giây lát, cô ta nhìn Hạ với ánh mắt đầy lo lắng và hoang mang, còn lẩm bẩm: “Thì ra là cô gái đó...”

“Băng! Bà nói gì vậy?”

“K... Không có gì.”

Băng lặng lẽ cho thức ăn vào miệng một cách dịu dàng, giống như bản thân không quan tâm gì đến hai người vừa rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.