Đĩa bay ở giữa không trung bị đánh trúng, hóa thành mảnh vỡ rơi xuống.
Người trong nghề vừa nhìn liền đã biết.
Chung Linh nguyên bản còn có chút lo lắng, chỉ nhìn dáng vẻ Bùi Vân Khinh cầm súng, cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm —— xem ra chính là một cao thủ.
Lên đạn, nhắm mục tiêu, bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng. . .
Nhất cử nhất động của Bùi Vân Khinh tựa như nước chảy mây trôi, soái khí bên trong lộ ra mỹ cảm.
Không giống như đang thi đấu, ngược lại càng giống như đang biểu diễn.
Đoàng!
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy đĩa bay thứ mười vỡ thành nhiều mảnh trong không trung, trên mặt toàn là biểu cảm kinh ngạc, không thể tưởng tượng được.
Hàn Duy cũng chăm chú nhìn lên trời, không khỏi chấn kinh một trận.
Thật lâu sau, mới phát ra năm chữ.
“Mẹ nó, trâu bò thật!”
Bắn bia di động, mười phát trúng cả mười.
Đừng nói là học viên, ngay cả vài vị huấn luyện viên kia cũng chỉ sợ không có khả năng như vậy.
“Thái tử, Bùi Vân Khinh này đến cùng là có lai lịch gì?” Một người học biên khác nhỏ giọng hỏi.
Tư Đồ Duệ không nói gì, chỉ đưa tay phải lên nhéo môi, thổi ra một tiếng sáo vang dội.
Hắn dẫn đầu, đội viên đội Một cũng lập tức kịp thời phản ứng.
Huýt sáo, reo hò, la hét. . .
Hận không thể đem lỗ tai của tất cả mọi người đều điếc.
Trước đây, thành tích luyện tập thường ngày của cô là chín trên mười, nhưng màn trình diễn hôm nay có thể xem như vượt xa bình thường.
Chỉ có thể nói, vị Bạch tiểu thư này vận khí thực không tốt!
Đem súng đưa cho nhân viên công tác, Bùi Vân Khinh xoay mặt nhìn phía trên đài.
Quả nhiên, vẻ mặt Bạch Anh Tư vô cùng cứng ngắc.
Vốn dĩ cho đối phương bắn trước, trước tiên cô có thể tìm hiểu thực lực của đối phương một chút.
Nhưng tình hình bây giờ, cô coi như đều trúng cũng bất quá là thế hòa, nếu mắc sai lầm liền sẽ bại, áp lực lớn như nào hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Bạch Anh Tư tố chất tâm lý dù tốt, thời điểm cầm súng, trong lòng cũng khó mà bình tĩnh.