*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng nàng ta chưa kịp xả cơn giận này đã phát hiện ra luồng thần ý kia một lần nữa giáng xuống. Lần này so với lúc trước còn cường đại dữ dội hơn, luồng ánh sáng nghiêm minh thâm nhập vào sâu trong tâm thức của Long hậu. Trước mặt hai tộc Long Phượng tại Thiên Ngoại Thiên, nó lần lượt đoạt lại toàn bộ ký ức nàng ta đã đánh cắp trước đây.
Giữa biển trời mênh mông bất giác xuất hiện vài hình ảnh phóng đại khổng lồ.
Tất cả mọi người trong hai đại tộc ở Thiên Ngoại Thiên đều được chính mắt chứng kiến không ít việc khuất tất Long hậu của Long tộc đã làm ngày trước.
Tại Long tộc, nàng ta trừ khử chị gái ruột rồi trở thành người thừa kế duy nhất của bộ tộc mình, thành người có3thể đính hôn cùng Long Thần Thính Phong ở bộ tộc khác.
Sau này nàng ta bế quan mấy vạn năm để tu luyện, đến khi đạt được một thân bản lĩnh như bây giờ nàng ta mới rời khỏi Thiên Ngoại Thiên để đến Trung Đại Lục trong Ngũ Châu Đại Lục. Nàng ta rút linh tức và huyết mạch của một người con gái đưa vào cơ thể mình, sau đó tự tay khiến cô gái kia rơi từ trên trời xuống đất. Còn bản thân mình lại đi mê hoặc Long Thần Thính Phong, lừa hắn quay về Thiên Ngoại Thiên.
Long Thần Thính Phong tận mắt nhìn thấy mọi việc đang diễn ra mà trong lòng dậy sóng, từng sợi linh tức trong cơ thể lập tức vỡ vụn hỗn loạn. Hắn ngẩng đầu trên trời gào thét một tiếng thật dài, kinh động0đến sấm chớp ẩn náu trên chín tầng mây, khiến chúng giáng thẳng xuống cơ thể hắn.
“Thính Phong, chàng đây là muốn thoát khỏi thân thể Bán Thần để trở thành Chân Thần!” Long hậu trong lòng vừa mừng vừa sợ, nàng lúc này đâu còn tâm trí để ý đến chuyện xấu mình làm bại lộ trước mặt người khác.
“Cô im đi!” Thính Phong giận dữ.
Một tia sấm chớp rẽ mây phóng tới, giáng mạnh xuống lưng Thính Phong dấy lên từng trận khói đen nghi ngút.
Thính Phong kêu rên một tiếng đau đớn nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ đến cùng. Một tay hóa thành vuốt rồng to lớn tóm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Long hậu rồi siết chặt.
Long hậu chỉ còn biết gắng gượng mỉm cười, hai tay giơ lên nhẹ nhàng đặt trên vuốt rồng của Thính Phong. Nàng ta5thủ thỉ: “Thính Phong, chàng quên mất những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta trước kia sao? Quên mất chúng ta còn có một đứa con kháu khỉnh hay sao?”
Long hậu mỉm cười. Nàng ta biết hắn vốn là kẻ yếu lòng. Nàng ta đã bầu bạn bên hắn từ nhỏ đến lớn nên tính tình hắn ra sao, nàng ta là người hiểu rõ nhất.
Nhưng nghĩ đến đây lại không ngăn được chua xót trong lòng. Nàng ta biết rõ tính tình hắn ra sao nhưng lại chẳng thể kiểm soát nổi việc hắn thích ai, trong tâm hắn có người nào.
Hóa ra không phải cứ thanh mai trúc mã là có thể nên duyên vợ chồng. Nàng ta không cam tâm, càng không cam tâm bại dưới tay một ả người phàm4ngay đến Hợp Thể kỳ cũng chưa đạt đến được.
Nàng ta là Bán Thần! Làm sao có thể bị đánh bại bởi một cô gái Nhân giới?
Trong lòng Thính Phong mến mộ ai cũng được, nhưng nhất định không thể là ả người phàm thấp hèn kia!
Long hậu vừa quan sát sắc mặt Thính Phong, vừa chậm rãi ôn lại bao tháng ngày tốt đẹp hai người họ đã từng trải qua ở Thiên Ngoại Thiên.
Càng nghe Long Thần càng thêm do dự.
Tư An dưới bè nổi trông thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.
Kẻ duy nhất khiến Thánh nữ động tâm, sợ rằng chỉ có mình vị Long Thần này thôi?
Đáng tiếc, chẳng phải là khoảng cách sinh ra mộng đẹp hay sao?
Vạn năm chờ đợi mong ngóng khiến bọn họ nảy sinh tình cảm.
Thế nhưng hắn không ngờ được9rằng Long Thần Thính Phong lại dễ mềm lòng đến nhường này.
Sự việc đang diễn ra, dường như thần ý cũng cảm thấy.
Giữa không trung mơ hồ truyền tới một tiếng thở dài xa xăm. Trong tiếng thở dài kia chỉ phảng phất nỗi thất vọng không rõ, tuyệt nhiên không có chút tiếc nuối nào.
Nên buông, tự nhiên sẽ buông thôi..
Thần ý dường như thuận theo, khẽ lay động làm ký ức của Long hậu lơ lửng giữa không trung biến mất trong nháy mắt.
Long tộc phẫn nộ liên tục quẫy nước bày tỏ sự tức giận của mình khiến mặt biển êm đềm dậy lên những ngọn sóng lớn che kín bầu trời.
Phượng tộc theo đó bay múa không kiêng kị, hóa thành những đám mây ửng đỏ tựa như ngọn lửa thiêu đốt không trung.
Ở nơi đây chỉ còn đài sen do Phượng Tam Thập Nương biến thành nâng đỡ Tư An và bè nổi là còn sững sừng giữa biển trời, vô cùng nổi bật và rực rỡ.
Vào thời điểm tiếng nhạc ngừng lại, ở nơi sâu nhất giữa biển trời bỗng xuất hiện hình ảnh một cô gái đạp biển bước tới. Nàng có vầng trán cao rộng, gò má đầy đặn, mắt phượng ngươi rồng, gương mặt xinh đẹp đến nỗi chẳng thể phác họa lại bằng tranh vẽ.
Thính Phong cùng Long Hậu lập tức quỳ rạp xuống, sau đó dõng dạc hướng về ảo ảnh của người con gái kia hô to: “Thính Phong, Long Nữ của Long tộc, bái kiến Chủ Thần Oa Hoàng!”
Tư An trông thấy hình ảnh người tựa như Đức Phật kia cũng giật nảy mình. Trong lòng thầm nhớ tới dáng vẻ thường ngày của Vinh Tuệ Khanh, hắn tự hỏi chẳng lẽ đây là diện mạo chân thật của Chủ Thần Nữ Oa sao?
Nhớ đến lúc trước mình từng sinh lòng thương xót Vinh Tuệ Khanh, trong lúc vô tình còn giúp đỡ nàng vài lần mà không khỏi chảy mồ hôi ròng ròng trên trán.
Ở Ngũ Châu Đại Lục, mục đích của những người theo con đường tu chân đều hướng tới đó chính là hóa Tiên thành Thần, để sau này có thể trở thành kẻ bề tôi dưới trướng của Chủ Thần, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến họ hài lòng.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến việc Chủ Thần duy ngã độc tôn khắp đất trời lại luân hồi ở tam giới bấy lâu nay, chờ một ngày có thể quay về Thần giới.
Mà luân hồi một đời cuối cùng lại có thể lấy lại diện mạo vốn có của mình.
Chủ Thần lưu lạc ở Nhân giới trải qua không ít khó khăn trắc trở, nhưng chẳng ai hiểu rõ kiếp trước kiếp này của người ra sao.
Người vốn nên giáng thế ngay tại thần điện Quang Minh, nhưng chuyện đời khó lường, cuối cùng lại ở Nhân giới lang bạt khắp nơi.
Người đời đều bị sắc đẹp của Vinh Tuệ Khanh mê hoặc nhưng chẳng một ai hiểu rõ trí hướng và thân phận của nàng.
Chẳng lẽ La Thần đã nhận ra rồi?
Tư An suy nghĩ mãi nhưng có một điều hắn không rõ. La Thần biết hay không biết?
Rặng mây mang bóng dáng nàng đứng giữa biển trời im lặng thật lâu, cuối cùng chẳng hé một lời đã tan biến.
Theo đó cảm giác gai lưng của Long Thần cũng biến mất, hắn bỗng cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, đến khi ngẩng đầu lên thì không còn thấy hình ảnh của Chủ Thần đâu nữa.
Mà Long hậu bên cạnh hắn lúc này tu vi càng ngày càng giảm mạnh. Từ Hợp Thể hạ xuống Nguyên Anh, chỉ còn một chút nữa là nàng ta sẽ hiện nguyên hình, ngay cả hình người cũng không thể giữ lại được nữa.
Thính Phong ngạc nhiên, gấp rút thi triển tu vi muốn giúp Long hậu ổn định lại tu vi, bởi vì thần ý kia không ngừng hấp thụ tu vi và linh tức trong cơ thể nàng ta.
Phượng Tam Thập Nương nhìn thấy bỗng lớn tiếng trách cứ: “Thính Phong! Ngươi muốn chống lại thần ý sao?”
Thính Phong không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp lại: “Nàng đã sinh con cho ta, ta không thể thấy chết không cứu!”
Phượng Tam Thập Nương còn muốn lên tiếng thì bỗng nhìn thấy một đám mây hóa thành dáng hình Nữ Oa xuất hiện.
Lần này người sà xuống cách Thính Phong và Long hậu không xa. Mắt nhìn hai người họ, lạnh lùng cất lời: “Thính Phong, ngươi có thể cứu Long hậu, nhưng ngươi muốn đánh đổi cái gì?”
Thính Phong bất giác ngẩng đầu lên, nhanh chóng cúi rạp người, dập đầu thưa bẩm: “Cầu xin Oa Hoàng rủ lòng từ bi, cho nàng một cơ hội hối cải!”
“Hối cải? Hối cải thế nào?” Nữ Oa điềm nhiên trả lời, trong giọng nói mang theo sự lạnh nhạt.
Thính Phong cắn răng không biết trả lời thế nào.
Tội Long hậu phạm phải đã liệt vào tội chết! Nếu phải trả giá: Một là đền lại kiếp này, lấy mạng đền mạng; Hai là chấp nhận vào luân hồi, phải chịu hành hạ tương đương như vậy một lần.
“Ta cho ngươi hai con đường, ngươi tự mình chọn cho tốt! Con đường thứ nhất, đổi tu vi Bán Thần của ngươi để thay Long hậu trả hết những tội lỗi đã gây ra. Vậy ta có thể tha cho nàng ta một lần!”
“Con đường thứ hai, ta sẽ đưa nàng ta đến một thế giới khác. Ở đó sẽ có những người đã được hồi sinh, họ đều là người thuộc Long tộc và người phàm từng bị nàng ta hãm hại. Ta sẽ xóa bỏ trí nhớ của Long hậu để những ai bị nàng ta làm hại tự mình định đoạt xem họ có muốn báo thù hay không…”