Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 44



Lâm Bạch Du bị câu nói của Tùy Khâm làm cho khóc nấc.

Câu chuyện đáng buồn lại hiển nhiên trở thành vận may của cô qua lời nói của anh.

 

Nếu đổi vị trí suy nghĩ, cô cảm thấy mình sẽ không làm được như Tuỳ Khâm, tại sao Tùy Khâm lại tốt với cô như vậy.

"Tùy Khâm..." Lâm Bạch thì thầm: "Theo cậu thì con người ta có kiếp trước không?"

Nếu giấc mơ thực sự chỉ là giấc mơ, cô có thể tự an ủi mình, hoàn cảnh của Tùy Khâm ở hiện tại không phải lỗi của cô.

Nhưng nếu là ký ức năm xưa, tại sao cô và Tùy Khâm lại hoán đổi cuộc sống cho nhau?

Tùy Khâm thản nhiên nói: "Có thể có, mà cũng có thể không."

Lâm Bạch Du cắn môi dưới: "Trước đây tớ mơ thấy cậu sống rất tốt, người sống ở phố Nam Hoè không phải cậu, mà là tớ."

Khi anh còn chưa quen biết cô, cô đã hỏi anh có mơ thấy cô hay không.

 

"Đúng, chính là số 54 phố Nam Hoè.” Lâm Bạch Du thở dài. “Trong mơ, chủ nhà họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Hữu Chí.”

Chỉ là tâm trí cô quá rối rắm, có lẽ Tùy Khâm có thể giúp cô có được đáp án.

Tùy Khâm nghe đến cái tên này, chỉ cảm thấy buồn cười: "Giấc mơ của cậu…ảo thật đấy."

Anh đột nhiên dừng lại: "Vậy tại sao cậu khóc?"

Lâm Bạch Du nấc lên, nói lắp bắp. "Nếu tớ mơ đẹp một chút, thì… thì có lẽ cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn đúng không?"

Sẽ không ai hỏi một câu như vậy khi đối mặt với tình huống thế này, nhưng Lâm Bạch Du thì lại có.

Yết hầu của anh nhích lên nhích xuống: "Mơ và thực tế trái ngược nhau."

Lần thứ hai nói ra lý do này, tâm tình lúc này đã hoàn toàn bất đồng.

Đúng là trái ngược, nhưng chỉ có Lâm Bạch Du và Tùy Khâm là ngược nhau.

Lâm Bạch Du từng nghĩ bởi vì vết thương di chuyển, nên cô mới mơ thấy Tùy Khâm, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy tất cả những chuyện này rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ ông trời chỉ chọn ngẫu nhiên một ai đó thôi ư?

Tại sao lại nhường cho cô có một cuộc sống hoàn toàn trái ngược với giấc mơ?

Lâm Bạch Du không thể hiểu nổi, bởi vì nó đã nằm ngoài phạm vi của khoa học, và không ai có thể nói là ai trước ai sau.

Trên đường từ quán về nhà, Lâm Bạch Du cứ kể về giấc mơ của mình với Tùy Khâm, cô chưa từng kể chi tiết chuyện này với anh trước đây.

"Trong giấc mơ, Lâm Hữu Chí là bác cả của tớ, bố mẹ tớ cũng qua đời vì làm việc nghĩa, hình thức cái chết giống hệt với bố mẹ của cậu."

"Tớ sống ở nhà bác cả, cũng chính là số 54 phố Nam Hoè, bác cả có một cô con gái có mối quan hệ không tốt với tớ, cũng tương tự như cậu và Hoàng Trạch."

Nếu không phải anh luôn tín nhiệm Lâm Bạch Du, thì có lẽ Tùy Khâm đã cho rằng cô đang nói láo.

Tùy Khâm cắt ngang: "Khoan! Thế trong mơ, bố mẹ tôi đâu?"

Anh biết bố mẹ Lâm Bạch Du đã ly hôn.

Lâm Bạch Du do dự một giây: "Tớ không mơ tới đó."

Cô đã sống cùng Tùy Khâm trong mơ lâu như vậy, nhưng cô vẫn chưa từng "nhìn thấy" bố mẹ Tùy Khâm, anh cũng chưa từng nói lời nào.

Lâm Bạch Du chỉ nhớ rằng sau khi cô được cứu, bên tai cô là những âm thanh ồn ào, kẻ nói qua người nói lại, Tùy Khâm bị khép cho hàng loạt các tội danh...

Trong đó có đề cập đến cái chết của bố mẹ anh có liên quan đến anh, nhưng cụ thể là liên quan như thế nào, thì không rõ vì lúc đó cô đã bị người nhà bác cả kéo đi.

Nếu là hoán đổi, thì lẽ ra bố mẹ Tùy Khâm phải ly hôn mới phải, bởi dù sao thì mẹ cô cũng vẫn đang sống rất khỏe mạnh.

Vậy chính xác là giữa họ đã hoán đổi những gì?

Tùy Khâm chỉ xem câu chuyện của Lâm Bạch Du như nghe cho vui, có thể là thật, cũng có thể là giả, tất cả đều là mơ, anh của hiện tại mới là thật.

Chẳng lẽ là vì muốn bồi thường tổn thất đời thật, nên Lâm Bạch Du mới tìm anh?

Thế giới vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi anh.

Tùy Khâm hỏi: "Trong mơ, tôi giàu lắm hả?"

Lâm Bạch Du ậm ừ: “Tương lai cậu trở thành một giáo sư đại tài, được người người kính nể.”

Cô cố tình giấu nhẹm cái kết câu chuyện.

Tùy Khâm trầm ngâm, làm giáo sư…? Theo như anh biết thì phần lớn giáo sư đều rất nghèo, nhưng tất nhiên cũng có ngoại lệ.

Lâm Bạch Du thì thầm: "Nãy tớ khóc... Là vì tớ sợ. Không biết có phải hai ta hoán đổi cuộc sống cho nhau không..."

Tùy Khâm đột nhiên vươn tay, véo má Lâm Bạch Du.

"Có cảm giác không?"

“Có.” Lâm Bạch Du sửng sốt.

“Đây mới là thực.” Tùy Khâm bình tĩnh thu tay về. "Hôm đó mặt cậu bị thương, bộ không nhớ là mình bị đau à?"

Anh đưa tay vén băng gạc lên. "Thế chẳng lẽ, những vết thương của tôi trong mơ đã chuyển qua hết cho cậu?"

Lâm Bạch Du lắc đầu.

Tùy Khâm nói: "Cho nên mơ là mơ, tại sao phải đổi cuộc sống với cậu? Tại sao tôi trong giấc mơ của cậu lại là giáo sư mà không phải nhà từ thiện."

Lâm Bạch Du đã thực sự bị anh thuyết phục. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.



Cô dừng lại hai giây: "Tùy Khâm, trong mơ cậu là nhà từ thiện thật ấy chứ."

Không chỉ quyên góp từ thiện mà còn chăm sóc miễn phí cho một kẻ mù loà như cô, đồng thời còn góp tiền góp sức để cô tiến hành phẫu thuật.

"..." Tùy Khâm dịch ánh mắt khỏi người Lâm Bạch Du.

Anh vốn có thể trở thành một nhà từ thiện, nhưng cuối cùng lại trở thành đối tượng được cô từ thiện…

Về đến nhà, Liễu Phương thấy đôi mắt của con gái đỏ hoe, thoạt nhìn còn tưởng Tùy Khâm bắt nạt cô.

Cũng may, Liễu Phương vẫn còn khả năng phán đoán, vì con gái của bà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tùy Khâm.

Lần thứ hai Tùy Khâm đến, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bởi vì giấc mơ mà Lâm Bạch Du đã tường thuật lại trước đó, khi nhìn thấy Liễu Phương, anh nghĩ ngợi rất nhiều.

Người hiền lành như bà không nên nói lời từ biệt trần thế quá sớm.

Mà phải là sống một cuộc sống khoẻ mạnh, vui tươi như hiện tại.

Khi Tùy Khâm trở lại phố Nam Hoè, trời còn sớm, mới đến 8 giờ, mấy người hàng xóm hoặc là ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở đầu phố, hoặc là ngồi trước cửa nhà mình.

Hoàng Trạch tình cờ trở về và đi đến cùng một vị trí với anh.

Cậu ta vẫn dám quay lại!

Hai mắt Hoàng Trạch rực lửa, Tùy Khâm ngang nhiên kéo Lâm Bạch Du đi trước mặt cậu ta, trước mặt tất cả mọi người trong quán trà sữa, khiến mặt mũi cậu ta bị chà đạp nhục nhã trước mặt mọi người.

"Tùy Khâm, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Tùy Khâm lạnh nhạt: "Ngay tại đây?"

Hoàng Trạch liếc nhìn đám camera chạy bằng cơm quanh xóm chỉ đành nén lửa giận: "Về nhà nói."

Tùy Khâm nhếch khóe môi dưới: "Thôi cứ ở đây đi."

Hoàng Trạch thấy anh vẫn đứng bất động ở đó, có ép cũng không được, dù sao Tùy Khâm cũng chưa từng nghe lời cậu ta nói.

"Cậu đưa người đi ngang nhiên vậy đó hả, sao không hỏi ý kiến của tôi?"

Tùy Khâm chậm rãi nói: "Tôi kéo bạn cùng lớp của tôi đi thì liên quan gì đến cậu?" Anh cố tình nhấn mạnh một số từ.

Hoàng Trạch trừng mắt: "Nhưng tôi là người hẹn gặp cô ấy!"

Tùy Khâm không chút khó chịu: "Cậu hẹn hay không là chuyện của cậu. Nhưng vấn đề là cậu không nên thò tay thò chân với con gái người ta ở nơi công cộng, tại cậu lỗ mãn nên cô ấy mới chịu theo tôi ấy chứ."

Câu nói đó đã kích phát lửa giận trong lòng Hoàng Trạch.

"Tôi thò tay thò chân??? Tôi chỉ không muốn cô ấy bỏ đi thôi mà!" Hoàng Trạch tức đến mức không nói được gì: "Cậu thì hay lắm à? Thú vị lắm à? Cậu cũng làm bẽ mặt tôi trước bàn dân thiên hạ rồi đó còn gì? Hai người các cậu có quan hệ gì cơ chứ?"

Hàng xóm láng giềng ngồi dưới gốc cây hoè đồng loạt nhìn cậu ra với vẻ khinh bỉ.

Tùy Khâm bình tĩnh nói: "Quan hệ bạn bè cùng lớp với nhau, đứa ngồi bàn trước kẻ ngồi bàn sau."

"Có quỷ mới tin!” Hoàng Trạch thốt lên một câu với vẻ mỉa mai, sau đó phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh: “Đừng nghe cậu ta nói bậy!

Một bác gái lên tiếng: "Hoàng Trạch, con động tay động chân với con gái nhà người ta vậy mà coi được đó hả."

Hoàng Trạch: "Không phải con! Là cậu ta thì có!"

Người như Tùy Khâm căn bản sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Hàng xóm láng giềng quan sát Tùy Khâm lớn lên từng ngày trong suốt mấy năm nay, đứa nhỏ này lạnh lùng lãnh đạm, đám con gái theo đuổi tận mông còn mặc kệ thì sao có thể làm ra chuyện đó.

Những người khác cũng lắc đầu thở dài.

"Thằng bé nhà Hữu Chí lệch lạc quá rồi"

"Ôi trời, tội A Khâm quá đi"

"Mình làm mà không chịu nhận, còn đổ lỗi cho người khác, quá đáng lắm rồi đó."

Tùy Khâm ngoảnh mặt làm thinh.

Hoàng Trạch tức đau cả đầu, nhất là khi không một ai tin mình, mà lại tin cái tên Tùy Khâm suốt ngày giả nai, trong tâm một đằng, mặt ngoài một nẻo.

Hoàng Trạch đi thẳng vào nhà, về đến nhà nhất định phải cho Tùy Khâm đẹp mặt

Tùy Khâm chậm hơn một bước.

Không có ai ở nhà, Hoàng Trạch đang đợi trong phòng khách, nhìn bóng dáng Tùy Khâm xuất hiện ở cửa, dừng lại trên bậc thang.

Tùy Khâm quay lưng về phía ánh sáng, cậu ta khó có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Nhưng Hoàng Trạch tinh tườm nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tùy Khâm từ bên ngoài ngôi nhà theo gió bay vào: "Không có lần sau."

Cậu ta đang cảnh cáo mình!

Dĩ nhiên rồi, Hoàng Trạch rõ hơn ai hết, cả số 54 hiện chỉ có mình và Tùy Khâm, nên hiển nhiên là không có người nào khác nghe thấy câu đó rồi.

Tùy Khâm đi qua bên cạnh cậu ta, sắc mặt nhàn nhạt thờ ơ, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng một cách hiển nhiên đến lạ: "Cậu không xứng."

Cảm giác bị áp bức khiến Hoàng Trạch mở miệng, nhưng không thể nói nên lời.

Tùy Khâm lúc này và Tùy Khâm lúc nãy còn đứng điềm tĩnh tranh cãi với cậu ta ở bên ngoài hoàn toàn không phải là cùng một người, đây mới là bộ mặt thật của cậu ta.

Ngay cả khi đã được Tùy Khâm khuyên nhủ, Lâm Bạch Du vẫn nhớ mồn một những chuyện trùng hợp ban sáng, đêm khuya ở một mình càng dễ suy nghĩ hơn.

Cô đang nghĩ về giấc mơ đó, đã một thời gian cô không mơ tới nó rồi, ấn tượng của Lâm Bạch Du về những giấc mơ mỗi lúc một phai mờ.

Đêm nay lại mơ đến nó.

Trước khi Lâm Bạch Du chìm vào giấc ngủ, cô đã tâm niệm rằng mình phải mơ thật đẹp, nếu vậy thì sớm mai khi cô mở mắt, có lẽ Tùy Khâm đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn.



Nhưng những gì cô mơ thấy là cảnh bản thân trước ca phẫu thuật.

Cô vẫn không thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen mơ hồ, lại nghe thấy giọng nói của Tùy Khâm: "Phẫu thuật xong là em có thể nhìn thấy rồi."

Lâm Bạch Du hỏi: "Phải đợi bao lâu?"

Tùy Khâm trả lời cô: "Vài ngày nữa."

“Vài ngày thôi hả.” Lâm Bạch Du ngạc nhiên. “Vậy thì sớm thôi, em sắp được thấy anh trông thế nào rồi."

Cô cũng lo lắng, không biết liệu ca mổ có gặp trục trặc gì hay không.

Lúc đó Lâm Bạch Du rất nhạy cảm và sợ hãi, sợ rằng cái ngày mình thoát khỏi ngôi nhà của Lâm Hữu Chí, cái ngày mà trang sách cuộc đời mới mở ra lại phải khép vội ngay trên bàn mổ, phải bỏ lại cuộc sống tươi đẹp mà bản thân còn chưa kịp cảm nhận…

Vào đêm trước ca phẫu thuật, cô thậm chí còn định viết một bức thư tuyệt mệnh. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Ban đầu, Tùy Khâm không nhận ra ý định thật sự từ yêu cầu của cô, chỉ nghĩ đơn giản là tìm một tờ giấy rồi nghe cô đọc chính tả. "Em đọc, anh ghi nhé!"

Đoạn đầu rất bình thường.

Mãi cho đến đoạn sau, cô nói: "Nếu phận số tôi không may để rồi mãi mãi không tỉnh lại… cũng không sao, chỉ hy vọng rằng cuộc sống kiếp sau của tôi sẽ tốt hơn."

Lâm Bạch Du vừa nói xong thì nghe thấy tiếng xé giấy ngay sau đó.

"Kiếp này còn chưa hết, còn đòi hỏi kiếp sau gì nữa.” Lời nói của người đàn ông tuy lạnh nhưng êm: “Ngủ đi, Tinh Tinh.”

Lâm Bạch Du thức giấc.

Hai tiếng "ngủ đi!" vẫn còn văng vẳng bên tai, cô mở mắt ra, căn phòng một màu tối om.

Đoạn giấc mơ ngắn ngủi ấy rõ ràng rất ấm áp, nhưng Lâm Bạch Du lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, cô nằm đó rất lâu, chạm vào điện thoại di động ở đầu giường.

Một giờ sáng.

Lâm Bạch Du đã gửi một tin nhắn: [Từ nay về sau, cậu có thể gọi tôi là Tinh Tinh không?]

Vốn tưởng cậu ấy đã ngủ, nhưng chỉ một chốc sau đã có tin nhắn hồi âm.

Q: [?]

Q: [Chưa ngủ?]

Ơ…chẳng phải cậu cũng chưa ngủ à?

Lâm Bạch Du không thể thu hồi tin nhắn vừa rồi, nên thôi dứt khoát giả vờ ngủ, không trả lời và cũng coi như chưa nhận được tin nhắn này.

May thay, tâm lý chẳng được bao lâu, màn hình điện thoại lại sáng lên.

Một cuộc gọi từ Tùy Khâm.

Lâm Bạch Du dừng lại vài giây rồi mới mím môi bắt máy, nhưng cũng chỉ im lặng, không phát ra âm thanh nào.

Đầu dây bên kia cũng im phăng phắc.

Không ai trong số họ phát ra âm thanh, nhưng có thể nghe rõ từng hơi thở của họ.

Ngay sau khi Lâm Bạch Du sắp không nhịn được, đầu dây bên kia truyền đến tiếng lấy hơi cùng với giọng nói có chút khàn khàn: "Lâm Tinh Tinh, ngủ sớm đi."

Tuy có thêm vài chữ, nhưng dường như lại trùng khớp với âm thanh trong giấc mơ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du cắn môi dưới, có lẽ vì không phải đối mặt trực tiếp với nhau, hoặc có lẽ vì vừa mới nằm mơ, cô nàng trở nên táo bạo hơn: "Tôi có thể gọi cậu là A Khâm không?"

A Khâm

Có bao nhiêu người từng gọi hai từ này.

Tùy Khâm dựa vào đầu giường, quai hàm nhíu chặt, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Không cho cậu gọi, cậu sẽ không gọi chắc?"

Lâm Bạch Du chỉ đáp lại anh rằng: "A Khâm."

Tùy Khâm cứng họng, lắng nghe tiếng gọi ngọt ngào giòn giã của cô.

"Đêm nay tôi lại mơ thấy cậu nữa rồi."

Yết hầu của Tùy Khâm chuyển động.

Liệu cô có biết nửa đêm nửa hôm mà lại nói với một chàng trai rằng mình mơ thấy anh ta là không ổn chút nào không?

Lâm Bạch Du ngây thơ, không hiểu ra điều đó: "Mơ thấy tôi định viết thư tuyệt mệnh, nhưng bị cậu xé mất."

"Chừng nào thì cậu mới mơ thấy tôi đây?"

Thật sự rất muốn biết, bản thân mình trong giấc mơ của Tùy Khâm sẽ là người như thế nào, có khi nào cậu ấy sẽ mơ thấy mình là một người kỳ lạ khác với thường ngày không ta?

Có khi nào, giấc mơ của cậu ấy hoàn toàn trái ngược, là một giấc mơ tuyệt đẹp.

Tùy Khâm nhìn vào bóng tối vô biên.

Anh nhớ lại những gì Lâm Bạch Du đã từng nói: "Đợi đến ngày cậu mơ thấy tôi,  tôi sẽ không tiễn."

Vậy nên, anh nhất định sẽ không mơ.

Sẽ không mơ thấy cô.

Cũng sẽ không nói cho cô biết.

Nếu có mơ thấy cô đi nữa, thì đó cũng là giấc mơ mà chỉ một mình anh biết.

 

------oOo------

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.