Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 24



Phía trước có tiếng trò chuyện của cô gái và chàng trai, không rõ ràng lắm.

Phía cửa sau, Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm đang giằng co.

 

Lâm Bạch Du biết Tùy Khâm không muốn để cô làm, nhưng lại lo anh không để tâm, cảm thấy vết thương lành là được rồi.

Lâm Bạch Du đoán lời nói bình thường sẽ không có tác dụng, quyết định dùng chiêu khích tướng.

Cô nhẹ giọng nói: “Tuỳ Khâm, không phải là cậu sợ tôi nhìn thấy chứ?”

“Nếu là như vậy, vậy cậu tự làm đi, tôi ở đằng sau nhìn, sẽ không nhìn thấy vết thương của cậu đâu.”

Tuỳ Khâm nhả ra bốn chữ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Bạch Du lập tức nói: “Vậy tại sao cậu không để tôi nhìn, tại sao không để tôi giúp cậu, cũng đâu có gì đâu.”

Tuỳ Khâm híp mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?”

 

Lâm Bạch Du không thèm nghe anh nói linh tinh, không chút do dự mà nói: “Đã là thời đại gì rồi, vậy mà cậu còn cổ hủ như thế.”

“…”

Lâm Bạch Du nhân lúc Tùy Khâm không còn gì để nói, đưa tay chạm vào mặt anh.

Cậu thiếu niên hơi nghiêng mặt đi, muốn tránh khỏi tay cô, ngón tay thon trắng của cô vốn định chạm vào mặt, bây giờ lại vô tình chạm vào quai hàm.

Nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng như gió.

Lâm Bạch Du thấy anh như vậy, cũng dần mất kiên nhẫn, một tay khác quay mặt anh lại.

Tùy Khâm không ngờ tới cô lại trực tiếp như vậy.

Lâm Bạch Du ôm lấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thậm chí có thể cảm nhận được xương của anh.

“Không được nhúc nhích, hôm nay cậu mà không bôi thuốc, tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi luôn, cậu cũng đừng mơ được yên tĩnh.”

Cổ tay Tuỳ Khâm chặn lại tay cô, gạt tay cô ra.

“Để tôi tự làm.”

Lâm Bạch Du: “Cậu có gương sao.”

Đương nhiên là không.

Tiệm đồ nướng cũng không thể nào có món đồ như vậy.

Lâm Bạch Du thấy anh im lặng, nở nụ cười: “Cậu xem, đồng ý sớm hơn không phải là tốt hơn sao.”

Trong căn phòng nhỏ hẹp tối mờ, Tùy Khâm mở đèn lên.

Anh dựa nghiêng lên bàn, tay chống bên mép, hơi cúi đầu, nhìn cô gái đang cẩn thận gỡ băng gạc ra.

Trong phút chốc, anh nhớ đến tiếng khóc của cậu bé ở trong bệnh viện. Phản ứng của trẻ con là thứ chân thực nhất.

Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm Lâm Bạch Du.

Chỉ cần cô lộ ra một chút xíu biểu cảm, anh sẽ lập tức gạt tay cô ra ngay.

Tất cả sự chú ý của Lâm Bạch Du đều đặt lên vết thương của anh, so với hôm thứ hai vẫn chưa lành, bây giờ tốt hơn nhiều.

Xem ra hồi phục rất tốt.

Cô thở phào một hơi.

Rất cả đều không giống như những gì Tuỳ Khâm dự đoán.

Một cô gái vì đạp vào vũng nước bẩn mà giật mình hét lên, khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn như vậy lại vô cùng bình tĩnh.

Trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng phản chiếu gương mặt của anh.

Tuỳ Khâm dường như nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của bản thân mình.

Đèn treo của tiệm vẫn lắc lư qua lại như trước, vô cùng mờ ám.

Hai người cách nhau gần hơn lần trước, anh có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, trộn lẫn với mùi màu dầu đậm nhạt.

Lâm Bạch Du mặc chiếc áo hoodies dài tay màu trắng rộng lớn, cần cổ thon dài, cổ áo hơi mở ra, Tuỳ Khâm hơi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô.

Anh khép hờ nửa mắt.

Lâm Bạch Du đang cúi đầu mở tuýp thuốc: “Đừng nhúc nhích lung tung đó.”

Thuốc phải bôi, cô không cẩn thận bóp ra nhiều quá, chảy xuống dưới, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, không kìm được mà đỏ mặt. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cũng may mà Tuỳ Khâm đang nhắm mắt, không nhìn cô.

Lâm Bạch Du xem như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì lúc nãy quên mua tăm bông, nên cô chỉ có thể dùng tay, bình tĩnh dùng đầu ngón tay bôi lên vết thương của anh.

Chất lỏng hơi mát, thấm vào trong da thịt.

Sức lực nhẹ nhàng chạm vào vết thương của anh.

Tuỳ Khâm mở mắt ra, nhìn lông mi của cô.

Anh không dùng gương cũng có thể đoán được, vết sẹo của anh và ngón tay trắng mịn của cô nhất định là trái ngược một cách rõ ràng.

“Xong chưa?” Hầu kết Tuỳ Khâm nhúc nhích.

“Xong rồi.” Lâm Bạch Du thu tay lại: “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi xem nào.”

Đèn treo lắc lư không biết đã dừng lại từ lúc nào, biết thân biết phận mà chiếu sáng không gian nho nhỏ này.

“Cậu không sợ sao?”

Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn trầm thấp như thường.

Tầm mắt Lâm Bạch Du dời lên trên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Có gì đáng sợ đâu.”

Cô không sợ, mà là buồn bã, đau lòng thay cho anh.



Huống chi vết thương này là bởi vì cô mà có, thân là kẻ đầu sỏ, sao cô có thể vì sợ mà không dám nhìn anh cơ chứ.

Nếu vậy thì cô thành loại người gì.

Thì ra Tuỳ Khâm cảm thấy cô sẽ sợ nên mới một từ chối cô đúng không?

Lâm Bạch Du hỏi: “Có phải trước đó cậu tưởng tôi sẽ sợ không?”

“Không phải.” Tùy Khâm giành lấy tuýp thuốc trong tay cô: “Lần sau để tôi tự làm.”

“Không hề đáng sợ chút nào.” Lâm Bạch Du nghiêm túc nói xong, mới trả lời câu nói vừa rồi của anh: “Cậu có thể tự bôi, nhưng tôi muốn kiểm tra hằng ngày.”

Tuỳ Khâm giễu cợt: “Cậu là giáo viên chủ nhiệm sao?”

Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: “Nếu như thể có thể khiến cậu bôi thuốc, tôi là gì cũng được, tôi là giáo viên chủ nhiệm chỉ quan tâm một mình cậu.”

“…”

Đúng là cái gì cũng dám nói, thật là không biết xấu hổ.

Tuỳ Khâm liếc nhìn thuốc trên tay cô, môi mỏng hé mở: “Đi rửa tay đi.”

Bồn rửa tay ở chỗ này không sạch lắm, dù sao trong tiệm đồ nướng cũng đầy vết dầu mỡ, trên bồn đặt đầy mấy cái rổ lộn xộn.

Tuỳ Khâm nhìn cô đi qua đó.

Anh kéo một miếng tạp dề từ trên giá xuống, luồn qua phía dưới cánh tay đang giơ lên của cô.

“Rửa xong rồi thì về đi.” Giọng của Tuỳ Khâm vang lên bên tai cô.

Lâm Bạch Du nói: “Tôi đói rồi.”

Sau khi cô xuống xe thì đi thẳng đến đây, vẫn chưa ăn cơm.

Đương nhiên là bây giờ cô không đói, giờ cơm tối vẫn còn sớm, cô chỉ là không muốn rời đi nhanh như vậy, muốn ở lại đây thêm một lúc.

Không có cái cớ nào tốt hơn là muốn ăn.

Dù sao Tuỳ Khâm cũng không thể đuổi khách đi mà!

“Nếu Tuỳ Khâm chưa đến, vậy tôi đợi cậu ấy đến, dù sao buổi tối cậu ấy cũng không thể không đến đây để làm việc.”

Từ Phi Phi ngồi trong tiệm, gọi vài món.

Phương Vân Kỳ cũng không thể đuổi cô ta đi, dù sao người đến đều là khách.

“Phương Vân Kỳ, có gì ăn không?”

Thấy Lâm Bạch Du đi ra từ phía sau, Từ Phi Phi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

Lâm Bạch Du suýt nữa quên mất cô ta cũng đang ở đây: “Tôi ở đây có gì kỳ lạ đâu, đây là tiệm đồ nướng, đương nhiên tôi tới đây để ăn rồi.”

Đương nhiên Từ Phi Phi không phải hỏi chuyện này: “Sao cậu lại đi ra từ bên đó?”

Cô ta vừa nói xong, thấy một bóng dáng đi ra từ phía sau Lâm Bạch Du.

“Tuỳ Khâm!”

Phương Vân Kỳ không hề có cảm giác nói dối bị vạch trần, ngược lại còn tỏ ra ngạc nhiên, nói: “A Khâm, cậu đến từ lúc nào thế? Tôi bận quá, chẳng chú ý đến.”

Cậu ấy nháy mắt ra hiệu.

Tùy Khâm không quan tâm đến cậu ấy.

Anh hỏi: “Ăn cái gì?”

Tuỳ Khâm hỏi quá bất ngờ, lại không có chủ ngữ, cũng không nhìn Lâm Bạch Du, nhưng Từ Phi Phi cảm thấy là anh đang hỏi cô.

“Có cơm không?”

“Cơm chiên trứng, cơm chiên dương châu.”

“Cơm chiên trứng đi.”

Hai người một hỏi một đáp, dường như người khác không thể xen vào.

Từ Phi Phi kìm nén đến bực bội, mở miệng nói: “Tuỳ Khâm, trận bóng rổ hôm nay của trường chúng ta và THPT Số 7 diễn ra ở nhà thi đấu, cậu muốn đi xem không?”

Trận đấu bóng rổ?

Lâm Bạch Du quay đầu: “Vẫn chưa kết thúc sao?”

Từ Phi Phi trừng cô: “Sao tôi phải nói với cậu!”

Trong điện thoại của Lâm Bạch Du vẫn lưu hình Tuỳ Khâm mặc áo cầu thủ, nhưng không phải đội bóng rổ của THPT Số 8 không đủ người sao, sao vẫn có thể thi đấu như bình thường được?

Cô nhìn qua Tuỳ Khâm.

Sắc mặt Tuỳ Khâm bình thản, giống như không nghe thấy, trận đấu chắc chắn thua thì có gì để xem chứ.

Lâm Bạch Du: “Tôi đi xem.”

Xem coi bọn họ thua thế nào.

Mặc dù nói ra rất không có tinh thần tập thể, nhưng Lâm Bạch Du cảm thấy những người chỉ biết chỉ trích người khác như họ không xứng có được thắng lợi.

Nhưng đồng thời cô cũng nhớ ra, là bởi vì cô nên Tuỳ Khâm mới từ bỏ sở thích mà anh có thể biểu hiện ra này.

Từ Phi Phi nghi ngờ: “Cậu đi xem cái gì?”

Lâm Bạch Du nói: “Xem trận đấu đó, nhà thi đấu cũng không chỉ định ai được vào ai không được vào, sao tôi không thể đi xem, đợi tôi về rồi ăn sau.”

Từ Phi Phi mừng thầm.

Đi xem thi đấu rất tốt, mau chóng rời khỏi nơi này, để một mình cô ta ở lại đây. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Từ Phi Phi lập tức đổi giọng: “Vậy cậu mau đi đi, nếu không trận đấu sắp kết thúc rồi, tới trễ thì sẽ không xem được đâu, sân bóng rổ số 3.”

Lâm Bạch Du cười với cô ta: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Ngoài miệng Từ Phi Phi đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ đúng là đồ ngốc, tôi là vì muốn cậu rời đi thôi.

Đợi Lâm Bạch Du rời đi rồi, cô ta hài lòng xoay về phía Tuỳ Khâm.

Tuỳ Khâm đã đi ra phía sau: “Đi đập trái trứng.”



Phương Vân Kỳ: “Cái gì?”

Tuỳ Khâm thong thả ung dung lặp lại: “Đập trứng.”

Phương Vân Kỳ nhắc nhở: “Cậu ấy nói về rồi mới ăn mà.”

Tuỳ Khâm liếc mắt: “Ai nói là cho cậu ấy?”

Phương Vân Kỳ: “Ồ.”

Là vì tôi đoán đó.

Từ Phi Phi mở miệng: “Tuỳ Khâm, cậu không đi sao?”

Đáp lại cô ta là hai chữ lạnh như băng: “Không đi.”

Lúc Lâm Bạch Du đến nhà thi đấu, hiệp một đã kết thúc rồi.

Bởi vì là cuối tuần, nên có không ít học sinh của hai trường đến, chiếm chỗ bên ngoài lưới chắn, còn có người đang bán nước suối và đồ ăn vặt.

Cũng có học sinh của trường khác, đa số đều là người cô không quen.

“Cậu gặp qua cô bạn đó chưa?”

“Chưa từng gặp.”

“Cậu ấy đi qua phía trường THPT Số 8, chắc là học THPT Số 8 rồi.”

“Ngoại trừ Tần Bắc Bắc, từ khi nào THPT Số 8 có thêm cô bạn xinh đẹp như vậy thế?”

Lâm Bạch Du buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, phía dưới áo hoodies là váy xếp li, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, thuần khiết xinh đẹp, trong phút chốc như thắp sáng nơi này.

Càng gây chú ý hơn là nốt ruồi đó của cô, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, nhìn rồi sẽ không quên.

Lớp 12/1 cũng có bạn học đang ở đây: “Lâm Bạch Du, ở đây, ở đây.”

Lâm Bạch Du đi đến bên cạnh Chu Mạt, ngồi xuống, Chu Mạt nhỏ giọng nói: “Còn một hiệp nữa là trận đấu kết thúc rồi, sắp bị cạo trọc đầu rồi.”

Bây giờ tinh thần của THPT Số 8 rất nặng nề.

Thậm chí bên THPT Số 7 còn có đội cổ động viên lên nhảy múa, mặc váy ngắn trong thời tiết đầu thu, trong sân bóng rổ không ngừng vang lên tiếng hoan hô.

So ra thì THPT Số 8 không có gì cả, đến thành viên của đội bóng rổ cũng vừa mới gom đủ trước khi thi.

Chu Mạt bĩu môi: “Trước đây khi có Tuỳ Khâm, làm gì giống như vậy.”

Lâm Bạch Du hỏi: “Đội cổ động viên của chúng ta đâu?”

Chu Mạt nhún vai: “Chúng ta đánh như thế này, cậu lên nhảy à? Trước đây chúng ta còn chẳng cần đến đội cổ động viên.”

Lâm Bạch Du không thể chứng kiến thời kỳ huy hoàng của Tuỳ Khâm, càng buồn hơn.

Nếu lúc đầu cô không phát sốt, bây giờ chắc chắn Tùy Khâm đang tỏa sáng trên sân bóng rồi.

Chu Mạt tưởng rằng cô đang mất mát vì sự thất bại của THPT Số 8, an ủi nói: “Không sao đâu, dù sao cũng ta cũng học lớp 12 rồi, cũng chỉ còn thua một lần là học kỳ sau thôi.”

“…”

Lâm Bạch Du không cảm thấy được an ủi, mà ngược lại bị chọc cười.

Thời gian nghỉ ngơi không lâu, trận đấu rất nhanh đã bắt đầu.

Các quy tắc chung của thi đấu bóng rổ rất dễ hiểu, cộng thêm có Chu Mạt ở bên cạnh giải thích, Lâm Bạch Du cũng có thể xem hiểu.

Cô phát hiện Từ Phi Phi cũng đến rồi.

Lâm Bạch Du hơi ngạc nhiên, cô tưởng Tuỳ Khâm không đến, Từ Phi Phi sẽ ở trong tiệm luôn chứ.

Từ Phi Phi hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, không vui trợn mắt với cô một cái, chọn chỗ ngồi xa cô nhất để xem trận đấu.

Trời tối rất sớm, bây giờ mới bốn giờ rưỡi mà sắc trời đã sắp tối rồi.

Không ít học sinh đang xem đều rời đi trước, buổi tối nhà thi đấu không có ai đến, thế mà lại có người đi ngược dòng người xuất hiện.

“Cậu nam sinh đó đẹp trai quá.”

“Là Tuỳ Khâm đó, cậu quên rồi sao?”

“Trên mặt cậu ấy bị gì vậy?”

“Tin truyền khắp THPT Số 8 rồi, Mã Hoành tìm xã hội đen chặn đường cậu ấy, nên cậu ấy bị thương rồi.”

“Nói ra thì nếu cậu ấy mà ra trận, THPT Số 8 sẽ không bị cạo trọc đầu.”

“Cậu ấy đến xem trận đấu, chắc sẽ bị tức chết.”

“Trong tay Tuỳ Khâm có cầm theo đồ, là đồ ăn sao?”

Cậu thiếu niên phớt lờ những ánh mắt đánh giá mình, xuyên qua đám người, đi vào trong nhà thi đấu.

Trong sân bóng rổ ngoài trời, bạn thân đụng Từ Phi Phi một cái: “Tuỳ Khâm đến rồi kìa.”

Từ Phi Phi quay đầu qua, không thể che giấu được sự vui mừng trong mắt, giận dữ nói: “Sớm biết cậu ấy sẽ đến, tớ đã đợi thêm một lúc rồi.”

Bạn thân hỏi: “Bây giờ đến cũng không muộn mà, không phải cậu nói đã đặt đồ nướng sao, cậu ấy đến để đưa cho cậu à?”

Lúc nãy Từ Phi Phi đã nói với cô ta những chuyện xảy ra trong tiệm, đương nhiên là lược bỏ phần của Lâm Bạch Du. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

“Không phải chứ…” Mặc dù cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng Từ Phi Phi vẫn có chút mong đợi, lỡ như thì sao.

Ánh mắt của cô ta theo sát Tuỳ Khâm, thấy anh đến gần phía mình.

Từ Phi Phi khó có thể kìm được khóe môi đang vểnh lên: “Sao cậu…”

Nhưng Tuỳ Khâm chỉ đi ngang qua người cô ta.

Tim của Từ Phi Phi bỗng chốc rơi xuống dưới đáy, vừa xấu hổ lại vừa thất vọng, nhìn bóng lưng của anh, cũng liếc nhìn Lâm Bạch Du ở phía trước.

Cô ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

“Không thể nào, chắc không phải đâu…”

Chuyện càng không muốn thành sự thật thì lại càng dễ là thật.

Tuỳ Khâm dừng lại ở phía sau Lâm Bạch Du, vỗ lên đỉnh đầu cô một cái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.