Anh không không biết nấu ăn nhưng có thể cho người giao tới.
Chỉ chưa đầy một giờ, món ngon sẽ được giao tới tận nhà.
Tiểu Hoa và Lăng Thần ngồi ăn cơm canh nhau.
“Chú, ăn đi. Món này tuy không ngon bằng món mẹ cháu nấu nhưng vẫn rất ngon đấy.” Tiểu Hoa gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng Lăng Thần.
Lăng Thần ăn rất ngon miệng: “Tiểu Hoa, mẹ cháu làm nghề gì?”
“Con không biết.” Tiểu Hoa không chớp mắt nói: “Mẹ không nói cho con biết con cũng không hiểu.”
“Mẹ con lúc đi làm, thường xuyên để con ở nhà một mình sao?” Lăng Thần lại hỏi.
Một đứa trẻ năm tuổi không bao giờ an toan khi ở nhà một mình.
“Lúc ở nước ngoài, có người trông, nhưng ở đây không có.” Tiểu Hoa nhìn Lăng Thần, “Không, bây giừo đã có chú rồi!”
Ở nhà có ai chăm sóc con không?
Có phải là... bố con không?
Lăng Thần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Lâm Thanh là người rất dịu dành, thông minh, bên cạnh cô ấy chắn hẳn phải là một người đàn ông rất tốt.
“Chú, chú ăn đi, ăn nhiều vào, chú gầy quá.” Tiểu Hoa gắp rau cho chú.
Lăng Thần thu hồi suy nghĩ của mình, anh cũng muốn hỏi họ ở chỗ này bao lâu, nhưng họ đã mua nhà rồi, hẳn là sẽ ở chỗ này rất lâu?
Nếu cô bé ở lại chỗ này, liệu bố của cô bé..... có về đây sống không?.
“Tiểu Hoa...” Lăng Thần do dự.
“Có việc gì ạ?” Tiểu Hoa nghiêng đầu cười.
Nhìn nụ cười của Tiểu Hoa, Lăng Thần cảm thấy mọ thứ không còn quan trọng nữa, “Không có gì?”
“Chú, chú muốn hỏi cháu có thích món quà chú tặng không sao?” Tiểu Hoa hỏi.
“Ừ.” Lăng Thần gật đầu.
“Con thích nó, con rất thích nó.”
Thành thật mà nó, cô bé không có hứng thú với những thứ trẻ con như vậy, nhưng là vì được chú tặng nên dù có hơi trẻ con một chút, thì ít nhất cũng có nghĩa là chú đang qua tâm mình, phải không?
Ăn xong, Kiều Niệm thu dọn những đồ ăn còn lại, đưa một ít giấy tờ cho Lăng Thần xử lý.
Trong phòng khách, Lăng Thần ngồi đọc tài liệu, Tiểu Hoa thì ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, Lẵng lẽ chơi đùa hộp đất sét màu lớn mà Lăng Thần đưa cho.
Đôi tay cô khéo léo đến mức có thể tạo hình một con vật nhỏ chỉ trong vài phút, khéo léo đến mức trông cô bé như một đứa trẻ ham chơi.
“Chú,“ Tiểu Hoa vừa chạy tới vừa hỏi: “Hôm nay con nghe mẹ nói, trên mạng có người nói chú và bạn gái không hợp nhau, chú có giận không?”
Lăng Thần cười nói: “ta không giận.”
“Tại sao ạ?” Tiểu Hoa ngẩng đầu, “Có người nói xấu chú và bạn gái, mà chú không quan tâm sao?”
“Ừm.”
Anh ta thậm chí không quan tâm đến Lâm Mộng, tại sao anh ta phải quan tâm đến ý kiến của người khác?
“Vậy chú thực sự không thích cô ấy nữa à?” Tiêu Hoa tiếp tục hỏi.
“Ừ.” Lăng Thần khẳng định câu trả lời.
Anh ta không những không thích, mà còn rất ghét, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ tới đây Lăng Thần không khỏi thở dài, bởi vì Lâm Mộng mà cuộc sống vốn bình yên của anh bây giờ đã trửo thành một mớ hỗn độn, tệ đến mức anh ước gì mình có thể trực tiếp xuyên qua thời gian không gian để đến thời khác kết thúc sinh mệnh.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Tiểu Hoa dường như là một món quà bất ngờ mà ông trời dành tặng cho anh.
“Chú có thích ai không?” Tiểu Hoa phấn khích hỏi: “Ý cháu là một người phụ nữ trưởng thành.”
“Không.”
“Chú có muốn gặp người chú thích không?”
“...” Lăng Thần không biết nữa.
Đêm đó sáu năm trước, anh tưởng anh đã gặp được người mà anh thích. Cảm giác vương vấn của cái chết khiến anh lầm tưởng rằng đã tìm được bạn đời.
Tiểu Hoa không hiểu được biểu cảm trên khuôn mặt của Lăng Thần.
“Chú nhớ tới điều gì sao?” Tiểu Hoa hỏi: “Sao cảm giác lại buồn đến thế?”
“...”
Sự khó chịu của Lăng Thần đột nhiên dừng lại.
“Quá khứ không tốt cũng không sao, trên thế giới này ai mà chẳng có quá khứ, nhưng đừng có buồn phiền, chán nản vì điều đó.” Tiểu Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói.
Chà, ai cũng từng có quá khứ xấu hổ, nhưng đừng nhớ lại quá khứ.
Lăng Thần cười lớn, khi nào mới đến lượt một cô bé năm tuổi an ủi hắn vậy?
“Những lời này ai đã dạy cho con?” Lăng Thần hỏi.
“Con tự nghĩ ra.” Tiểu Hoa hãnh diện nói: “Con hay an ủi mẹ như thế đó.”
“Ừm.”
Lâm Thanh cũng có một quá khứ không dám nhìn lại.
“Mẹ luôn gặp ác mộng vào nữa đêm, mẹ tỉnh dậy sau giấc mơ, sau đó thì bị mất ngủ. Để không làm phiền con, mẹ sẽ đi làm hoặc ra ngoài chạy bộ.”
Vậy sáng nay Lâm Thanh cũng bị mất ngủ.
“Mẹ con...có bao giờ gặp khó khăn gì không?”
“Có, mẹ nói bà từng là một người vô gia cư, mẹ sống dưới gầm cầu và ăn đồ ăn trong thùng rác, mẹ sống sót bằng sự kiên cường.” Cô cảm thấy đây chính là bằng chứng chiến thắng của mình.
Lăng Thần có chút kinh hãi, khó có thể tưởng tượng được mỗi ngày một cô gầy gò ốm yếu đều phải tuyệt vọng như thế nào khi bị mắc kẹt trong cuộc sống như vậy.
Cô ấy rất mạnh mẽ.
Chẳng trách anh luôn cảm thấy cô ấy có sự bướng bỉnh không thể khuất phục.
Tiểu Hoa không nói nữa mà tập trung chơi đồ chơi của mình.
Lăng Thần tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Lăng Thần xem xong tài liệu, ngẩng đầu liền phái hiện Tiểu Hoa đã ngủ gật rồi.
Bên canh bàn tay Tiểu Hoa là một nhân vật được nặn bằng đất sét, to bằng lòng bàn tay, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể đó là Lâm Thanh.
Lăng Thần đặt Tiểu Hoa xuống giường rồi đắp chăn cho cô bé.
“Chú.” Tiểu Hoa mở mắt ra một chút, “Con giao người mẹ này cho chú.'
“Được.” Lăng Thần gật đầu, trả lờ nhẹ nhàng.
Nghe được giọng nói ấm áp đó Tiểu Hoa càng buồn ngủ hơn, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại: “Chú...”
“Ừm?”
“Sẽ thật tuyệt vời nếu... bố cháu cũng giống như chú...”
Bố cô bé...không tốt với họ sao?
Lăng Thần thấy dáng vẻ dễ thương của Tiểu Hoa, trong lòng hắn có chút đau lòng. Nếu cô bé là con gái anh ta, anh ta sẽ cho cô bé cả thế giới.
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Nhưng không ngờ, sau khi mở cửa anh đã nhìn thấy Lâm Mộng.
Không để ý tới khuôn mặt hốc hát của Lâm Mộng, Lăng Thần trên mặt tràn đầy sự chán ghét, lạnh lùng quát: “Ai cho phép cô tới đây?”
“Em...”
“Rời khỏi đây mau!”
“Anh Thần!” Lâm Mộng muốn đi vào, nhưng Lang Thần lạnh lùng chặn lại cửa, “Có người nói chúng ta không hợp nhau, tôi thật đáng tiếc, chúng ta ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy...”
“Em không biết lý do tại sao mà chúng ta ở bên nhau à? Lăng Thần ngắt lời cô.
“Em...”
“Nhìn lại vị trí của mình đi!” Nói xong Lăng Thần lạnh lùng đóng cửa lại.
“Anh Thần!” Lâm Mộng tiếp tục gõ cửa.
Lăng Thần mở cửa, lạnh lùng nói: “Nếu cô còn ồn ào, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này đó!”
Nói xong anh đóng cửa lại.
Lâm Mộng sửng sốt.
Vừa rồi anh ta vừa cất tiếng đã hạ giọng nhỏ lại, tựa như sợ làm phiền ai đó.