Khi cô đặt một nụ hơn nhẹ lên trán Tần Tinh, Nhiếp Khuynh Ngang cũng đã đi đến. Anh nắm lấy cánh tay kéo mạnh cô đứng lên.
"Nhiếp Anh Lạc, em và hắn ta rốt cuộc có quan hệ gì?" Giọng của anh lạnh đến cực điểm, hơi thở nguy hiểm, áp sát tỏa ra từ người anh khiến cho người đúng bên cạnh cũng phải rùng mình.
"Đừng tự thêm họ của các người vào tên của tôi" Cô lại mặt không cảm xúc, nước mắt rơi tự do gỡ bàn tay đang nắm chặt bắp tay của mình.
"Em và hắn có phải là cùng một giuộc không, em có biết hắn là người của ai không, hắn đã lẻn vào Nhiếp gia hơn chục năm như vậy, em có biết là vì sao không, vì hắn..." Anh tức giận gầm lên.
"Đủ rồi, xin anh để tôi yên có được không?" Cô yếu đuối cắt ngang lời nói của anh.
Hai mắt nhìn nhau một như băng hàn, một như làn nước mùa thu xinh đẹp. Anh có thể nhìn được sự trống rỗng hoàn toàn của cô trong đó, bất lực buông cánh tay thả cô ra.
Cô ôm sát đầu của Tần Tinh, miệng cứ lẩm bẩm:
"Bây giờ để em đưa anh đi nhé, về với chị Thanh - chị gái của anh nhé. Thay em gửi lời chào đến chị ấy, à nếu anh gặp bố mẹ em thì xin hãy nói với bọn họ, Trang Anh Lạc - con gái của bọn họ những năm qua không có sự chăm sóc của bọn họ sống rất tốt"
"Ngang này, có phải còn bị lầm tưởng không, rõ ràng nó yêu Tần Tinh kia mà" Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng cũng đã đi tới, bà ta hếch mặt về phía cô nói.
Nhưng không đợi anh đáp lại lời của Bạch Mai, Anh Lạc đã lên tiếng:
"Bạch Mai, bà cùng Nhiếp Hùng sớm muộn gì cũng sẽ bị chính tay tôi tống vào chốn lao tù tối tâm, tra tấn tinh thần cho đến chết"
Khi nghe cô nói như vậy, Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng thoáng chốc liên tưởng đến cảnh đó khẽ rùng mình. Nếu ai chưa trải qua thì xin chớ mạnh miệng nói bản thân không sợ, vì bị nhốt một mình trong căn phòng tối không chút ánh sáng, dù không đau về thể xác nhưng về mặt tinh thần thì chính là một cách tra tấn trí mạng.
Nhưng rồi họ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi. [Tuy là con bé này được Ngang bảo vệ rất kĩ, bây giờ nó cũng rất yếu đuối không có thế lực chống lưng, bảo vệ nào ngoài Ngang nhưng những chuyện sau này không ai biết được, ông giải quyết nó đi./ - Được].
"Nhiếp Khuynh Ngang, anh nói xem từ nhỏ đến lớn, nếu tôi muốn gì anh đều cho nấy có đúng không?"
"Trừ chuyện để em đi, thì thế nào đối với anh cũng được" Anh nói.
"Ngang, con nói bậy bạ gì đó" Nhiếp Hùng nhảy dựng lên, vì ông ta sợ cái đứa con trai này của ông ta sẽ vì Anh Lạc mà bán luôn cả Nhiếp gia, điều đó với ông ta là không được. Vì Nhiếp gia nửa đời người của mình, ông ta đã chính tay hãm hại, giết chết bao nhiêu người đến quen tay nhưng trong thâm tâm ông ta lúc nào cũng sợ hãi, bất an. Nếu như bây giờ Nhiếp gia mà sụp đổ thì với việc lấy mạng của ông ta cũng không khác là bao.
"Yên tâm đi, Nhiếp gia của ông tôi sẽ không khiến nó suy bại bằng cách này đâu. Nhiếp Khuynh Ngang, tôi trước sau như một chỉ cần rời khỏi nơi này" Cô lạnh giọng.
"Cô ta đã muốn đi thì cứ cho cô ta đi, con việc gì phải níu giữ một con sói mắt trắng chứ?" Bạch Mai bên cạnh khích bác.
"Mẹ đừng tưởng con không biết suy nghĩ trong đầu của mẹ bây giờ" Nhiếp Khuynh Ngang lườm bà ta.
Bạch Mai tức giận đến không nói nên lời. Vốn dĩ nói như vậy là muốn anh để Anh Lạc đi, bà ta cùng người của Mộ Dung Địch đang trong tối tìm cơ hội từng ngày để thủ tiêu cô mới dễ dàng ra tay. Nhưng lại bị anh nhìn thấu, lại còn bị chính con trai ruột của mình lườm chỉ vì một đứa con gái...
***
"Chuẩn bị thế nào rồi?" Cố An Ngôn đứng thẳng tắp, tay đút vào túi quần, lạnh nhạt nhìn tên thuộc hạ. Trông phong thái của cậu ta khác hẳn thường ngày, đặc biệt là khi đối diện với Anh Lạc anh ta như một đứa nhỏ giận dỗi, đùa dai nhưng khi đứng trước thuộc hạ lại rất có phong thái của một bậc đế vương dù chỉ mới 19 tuổi.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi thưa Ngôn thiếu" Tên kia là Lăng Hách, là trưởng huấn luyện vệ sĩ nhà họ Cố, rất trung thành, cũng đã đi theo họ trên dưới mười năm nên rất được tin tưởng.
"Được, lần này phải hết sức cẩn thận.Nhất định phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Lạc Lạc"
"Vâng"
"Đang nói gì đấy?" Đang bàn bạc một chút chi tiết về kế hoạch, Lâm Đồng cùng Cố Sinh từ đâu đi đến.
"Ông bà ngoại" Cố An Ngôn kinh ngạc nhìn hai người rồi phẩy tay để Lăng Hách đi xuống.
"Sao thế đang tính phá làng phá xóm gì à?" Cố Sinh híp đôi mắt già nua nhìn đứa cháu ngoại mà ông cưng nhất.
"Lão Cố, ông tại sao lại cứ nghĩ xấu cho cháu thế hả?" Cố An Ngôn khôi phục lại dáng vẻ nhe nhởn thường ngày đi lại đỡ tay hai ông bà già.
"An Ngôn này, có phải cháu muốn xen vào chuyện nhà họ Nhiếp không?" Lâm Đồng vừa đi vừa vỗ vỗ bàn tay của Cố An Ngôn mà hỏi với giọng điệu chắc chắn.
"Phải, cháu nhất định sẽ đưa Lạc Lạc đi khỏi nơi đó. Cháu đã nghe Tần Tinh nói, nhánh nhỏ của Mộ Dung gia đang muốn giết cô ấy. Nếu còn không trốn đi thì nhất định sẽ không kịp" Cố An Ngôn cũng không muốn giấu diếm mà nói ra sự thật.
"Ừm, con bé bao năm qua đã chịu khổ nhiều với vợ chồng Bạch Mai rồi, cũng nên giải thoát cho nó. Ta không muốn cấm cản cháu, ngược lại sẽ làm chỗ dựa cho các cháu, nhưng nên nhớ phải cẩn thận, vì một nhánh nhỏ của Mộ Dung gia thôi cũng có thể thổi bay cả thành phố này đấy" Lâm Đồng mỉm cười từ ái.
"Nhất định rồi ạ" Cố An Ngôn gật gật đầu cười.
"Thế là định lúc nào?" Cố Sinh chống gậy bên cạnh hỏi.
"Tiệc mừng thọ 60 tuổi của Nhiếp Hùng" Nhắc đến chuyện này trong lòng Cố An Ngôn lại căng thẳng.
"Ồ, vậy là chỉ còn 3 ngày nữa. Con hãy sớm nghỉ ngơi đi, đưa Tiểu Lạc đi rồi thì cũng đến Italy cùng con bé, ở đấy sẽ có người hỗ trợ cho hai đứa con. Mộ Dung gia bên đây, bọn ta sẽ có biện pháp giải quyết" Lâm Đồng cười nói, hiếm thấy cháu trai của bà có thể nghiêm túc làm một việc gì đó cho nên bà rất vui mừng. Nhưng lí do vì sao lại biết là Cố gia có thể sẽ bị Mộ Dung Địch diệt tộc nhưng vẫn giúp thì phải kể đến chuyện năm đó, nhưng bà cũng không muốn nhắc lại nữa, chuyện cũng đã qua rồi, người cũng đã mất, nhắc lại sẽ chỉ thêm đau lòng lẫn tiếc nuối.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng, toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ đã bị một người đàn ông ở trong góc khuất kín đáo nghe không sót một chữ. [Mộ Dung phu nhân, tiệc mừng thọ của Nhiếp Hùng 3 ngày nữa, chúng ta có thể hành động]