Anh chỉa thẳng họng súng về phía Dương Dĩnh đang trần như nhộng ngồi trên mặt đất lạnh băng.
"Để cô ta mặc đồ đàng hoàng lại rồi hẳn đi" Giọng nói lạnh băng bình tĩnh của cô vang lên. Dù gì thì cũng là phụ nữ với nhau, cô còn chưa ác đến nổi vẫn đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này đâu, đây chính là một vết nhơ sẽ đeo bám một người phụ nữ đến suốt cuộc đời.
Nhưng hình như cái người mà cô đã rãnh rỗi mở miệng xin giúp lại liếc đôi mắt khinh bỉ cùng khiêu khích về phía cô, không biết vô tình hay cố ý để lộ ra những vết đỏ đỏ đầy ám muội trên khuôn ngực trắng nõn. Nước mắt không biết từ đâu cũng rơi liên hồi, hoa lê đái vũ khiến người ta phải xót thương.
"Được rồi, em sẽ đi ngay bây giờ đây" Ả cũng không muốn ở lì tại đây, còn không biết nếu cứ mặt dày mà đấu với Nhiếp Khuynh Ngang thì kẻ bị thiệt duy nhất chỉ có một, chính là cô ta.
Khuôn mặt khi nhìn về phía anh lại thay thế vào vẻ tội nghiệp, xinh đẹp dịu dàng. Khác hẳn với lúc ban nãy nhìn về phía cô. Ấm ức chỉnh trang lại đồ đạc rồi đi ra ngoài, nhà báo cùng phóng viên vẫn cứ chầu trực ở đó, khiến cô ta mừng như điên.
Mặc dù là biết Bạch Mai nhất quyết chọn mình làm con dâu chỉ vì ả luôn tỏ ra vẻ ngoan ngoãn, vâng lời khiến cho Bạch Mai yên tâm giao cho vị trí con dâu, thật là một người đàn bà độc tài. Đến cả hạnh phúc của con cái cũng muốn nắm trọn trong tay. Bà ta luôn miệng nói lo lắng, sợ anh sẽ như thế này thế kia, nhưng những điều đó chỉ là để che đậy đi cái thói chuyên quyền của bà ta. Nhưng cũng không sao, tiếp xúc một thời gian dài Dương Dĩnh cô ta vẫn chưa bị thiệt thòi là bao, lại còn được lợi, dại gì lại không bám chặt lấy.
"Dương tiểu thư, cô cùng Nhiếp tổng là đang xảy ra chuyện gì thế?"
"Xin hỏi có người đã từng thấy cô cùng Nhiếp phu nhân thân thiết thân thiết như mẹ con gái ruột đi dạo phố là vì cô và Khiếp tổng đang yêu nhau có phải không?"
"Hai người bắt đầu mối quan hệ này từ khi nào thế?"
"Cô Dương, theo tôi được biết Nhiếp tổng còn có một đứa con gái nuôi chỉ nhỏ hơn cô 10 tuổi mà hình như dạo gần đây lại xảy ra những diễn biến khác thường. Vậy cô có ngại khi đối mặt với đứa con đó không?"
"..."
Phóng viên, nhà báo thay phiên nhau đưa máy thu âm về phía Dương Dĩnh. Cô ta thì đã mừng thầm trong lòng từ lâu, Bạch Mai chính là muốn lôi kéo dư luận khiến cho Nhiếp Khuynh Ngang phải đồng ý. Thế thì cô ta cũng nên diễn cùng một chút cho nó chân thật.
"Mọi người đừng hỏi nữa, tôi hiện giờ rất mệt mỏi, tối qua..." Vẻ mặt khổ sở cùng giọng nói dễ nghe luôn là điểm mạnh của cô ta, khiến cho mọi người hiểu được nhiều hàm nghĩa trong cáu nói cũng nhue xót thương cho cô ta.
"Hiện giờ anh ấy chưa muốn bàn về chuyện này, xin mọi người hãy để cho chúng tôi yên có được không?"
Cô ta cứ thế dắt mũi, dẫn dắt dư luận.
...
Khác với vẻ ồn ào bên ngoài thì trong căn phòng 1314 lại yên tỉnh đến lạ thường.
Nhiếp Anh Lạc đứng lên phủi phủi bụi trên người như vẻ mặt lúc nảy chỉ là ảo giác của người xem, bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn đứng dựa lưng ra sau tường. Nhiếp Khuynh Ngang cũng đã đã đi vào phòng tắm tẩy rửa "vi khuẩn" trên cơ thể.
Tiếng nước chảy "róc rách" trong phòng tắm khiến cho người đứng bên ngoài phải cảm thấy khó chịu, nôn nao. Anh Lạc nhìn lên chiếc giường trắng tinh tươm trước mắt. Nếu như nói bọn họ thật sự đêm qua đã làm những việc đó thì giường ít nhất cũng phải rối loạn, nhăn nhúm thế nhưng ngoài chỗ lõm do người nằm yên tĩnh ngủ trên đó ra không hề có chỗ nào khác thường.
Nhưng dù biết thì thế nào mọi chuyện sẽ thay đổi được sao, Bạch Mai đã làm đến bước này thì còn có chuyện gì không dám làm. Dồn chính con trai ruột vào đường cùng, muốn sắp đặt người của mình bên cạnh dễ bề quan sát. Nhắm chặt đôi mắt long lanh, đầu tựa ra phía sau tường...