Ngoài cửa, Chu Lập Nghiệp khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, không ngừng đưa tầm mắt chú ý về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, giống như hắn đang chờ đợi quan toà phán quyết tội phạm bị xử tử! Trái tim hắn đập loạn nhịp không thôi, rất là căng thẳng a.
"Á...á!"
Trong phòng tắm, một tiếng thét chói tai của cô gái đem hắn làm sợ tới mức chết lặng tại chỗ.
Thật lâu sau, cánh cửa từ từ mở ra, La Mật Âu đi ra từ phòng tắm, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, cứ như vậy bước qua người hắn, đi tới trước lên giường nằm, một tay vừa mở xem tạp chí, tay kia vói lấy đồ ăn vặt trên tủ đầu giường bỏ vào miệng, hoàn toàn làm ngơ trước sự tồn tại của hắn ở trong phòng.
"Như thế nào, kết quả là gì?" Nhìn thấy cô không có chút biểu tình nào hắn một bụng đầy lo lắng không có được đáp án cho chính mình, Chu Lập Nghiệp hết sức căng thẳng lại mở miệng lặp lại câu hỏi: "Em có mang thai hay không?"
Hắn nôn nóng như muốn đòi mạng, đáp lại hắn là biểu tình dửng dưng của La tiểu thư, cô vẫn tiếp tục phớt lờ câu hỏi của hắn thong thả lật xem từng trang tạp chí, không ngừng ăn vặt, không thèm để ý hay quan tâm bất luận kẻ nào.
Ai?! Là ai nói chỉ cần có thể gạo nấu thành cơm là cách duy nhất có thể thuận lợi giúp hắn mang lão bà về nhà?
Được lắm, loại sai lầm này chính là do hắn ngu ngốc, ấu trĩ nhận thức sai đi.
Đúng vào thời khắc hắn có dũng khí mang quần lót của Mật Âu sang La gia " Tự thú"với trưởng bối cũng đã qua hơn ba tháng rồi, rõ ràng cha mẹ hai nhà đều biết chuyện của hắn và cô còn gật đầu đồng ý cho phép hai đứa lấy nhau, coi như hôn sự của cả hai đã định xong cả rồi, chỉ chờ cô gật đầu nắm tay hắn bước vào lễ đường mà thôi, hiện tại thì sao vẫn là bị cô xem nhẹ một bên đi? Hắn cũng không cần cô phải dắt tay hắn vào lễ đường chỉ cần cùng hắn đi đăng kí kết hôn để tên cô ghi vào chứng minh thư của hắn, thầm mong ba chữ " La Mật Âu" chân chính thuộc về của riêng hắn quả là khó khăn?
"Tiểu Âu, làm ơn đừng im lặng nữa mà, kết quả que thử là như thế nào?"
Sáng sớm hắn đã bị tiểu Âu gọi điện thoại đến đánh thức, bảo hắn phải nhanh đi mua que thử thai, hắn một giây cũng không dám trì hoãn, lập tức mua bằng được cho bạn gái đại nhân, trông mong chờ đợi cô từ nhà tắm bước ra sẽ cho hắn một cái tin kinh hỉ, kết quả cô lại không có biểu hiện gì đối với hắn còn thờ ơ, hờ hững.
Kỳ thật hắn cũng không mong sớm có đứa nhỏ, cho dù tiểu Âu không mang thai, hắn nhất định cũng sẽ không thay đổi tâm ý muốn kết hôn cùng cô, nhưng là trong hơn ba tháng qua hẹn hò, hắn thật vất vả mới làm cho tiểu Âu đáp ứng kết hôn với điều kiện chỉ cần cô mang thai liền nguyện ý kết hôn, hiện tại hắn muốn biết trong bụng cô rốt cuộc có hay không có bảo bảo là kết tinh tình yêu của hai người, đối với hắn mà nói cái chuyện này vô cùng trọng yếu, hắn đương nhiên rất nôn nóng muốn biết bằng được đáp án.
"Kết quả ư.." La Mật Âu rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, môi đỏ khẽ cười."Anh đợi thêm mấy tháng nữa xem bụng em có nổi lên hay không đến lúc đó sẽ biết đi?"
"Giờ phút này một giây anh cũng chờ không nỗi." Hắn phát hỏa lớn, hai tay chống hông."Anh tự đi lấy que thử xem kết quả."
"Không được!" Cô xấu hổ hét lên, rất bẩn a."Anh dám đi lấy nó ra khỏi thùng rác, ba tháng tới anh đừng hòng chạm vào em."
Cân nhắc lợi hại, Chu Lập Nghiệp đành phải từ bỏ ý tưởng lấy đồ vật kia ra khỏi thùng rác của mình, suy nghĩ một phương án khác khả quan hơn.
Hắn bước nhanh đến giường ngủ của cô, lấy đi cuốn tạp chí trên tay cô, cũng lập tức cướp đi đồ ăn vặt của cô, không nói gì leo lên giường bắt đầu thoát y quần áo chính mình.
"Anh làm gì vậy? Bây giờ trời vẫn còn sáng sủa nha, ở đây là nhà của em đó, anh đừng có tùy hứng làm càn chứ!"
La Mật Âu khẩn trương nhìn về phía cửa phòng chưa khóa, lại nhịn không được lưu luyến ngắm nhìn thân thể cường tráng của hắn rất mê người, lòng ngực to lớn, cơ bụng săn chắc, đường cong hấp dẫn, mê ly.
Chu Lập Nghiệp không phải chỉ có vẻ ngoài cuốn hút mà người đàn ông này bên trong cũng thật tốt, ngay cả khi ở trên giường cũng là cực phẩm, có bao nhiêu mị lực làm người ta phải mất hồn, trầm luân, so với ai khác cô là hiểu biết rõ ràng hơn, mà buổi trưa hôm nay cô còn phải dự tiệc cưới của một người bạn, nếu ra ngoài với bộ dáng mệt mỏi như vậy là không thể được nếu không chỉ còn cách trốn ở nhà, hơn nữa người nhà cô còn ở dưới lầu ăn sáng, mà phòng cô ở vị trí lý tưởng nằm bên trên phòng ăn lỡ như kích động phát ra thanh âm đang xấu hổ làm kinh động mọi người ở dưới nhà.
"Anh không nghĩ nhiều như vậy đâu!" Chu Lập Nghiệp vẻ mặt kiên quyết, thái độ mạnh mẽ muốn ngay tức khắc xông trận, ngay cả ánh nhìn cũng nóng rực ham muốn nhìn chăm chăm lấy cô."Như em đã nói khi nào mang thai liền nhanh chóng đi làm đăng ký kết hôn, vì vậy để đạt kết quả cao nhất, để anh có thể sớm cưới em về nhà. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ mỗi ngày cố gắng cùng em tạo người, làm đến vài lần liền vài lần là có thể, rất nhanh trúng thưởng nha, không thành công quyết không bỏ qua ──"
"Anh cẩn thận một tí đừng làm thương tổn đến đứa nhỏ!"
Vừa thấy hắn tính chồm lên người cô, La Mật Âu hai tay gắt gao ôm chầm lấy bụng, sợ hãi thốt ra.
"Đứa nhỏ? Em quả nhiên là đang mang thai." Chu Lập Nghiệp cười vui vẻ, sung sướng còn có thỏa mãn.
La Mật Âu nhìn hắn hí hửng hét lớn bên cạnh mình, lúc này cô mới thảng thốt nhìn lại tư thế của mình hai tay ôm chặt lấy bụng, nháy mắt liền hiểu được chính mình lại mắc mưu của hắn.
"Đáng giận, anh là cố ý!"
Lần nào cũng vậy cô đều bị hắn dễ dàng lật tẩy thành công, La Mật Âu rất không cam tâm, hai tay thô bạo bóp méo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xả giận, cũng khiến cho chính mình tươi cười không ngớt.
"Hừ ── thực xấu!"
Cô buông tay ra khỏi mặt hắn, kỳ thật nhịn không nói cho hắn biết cô cũng mệt chết, huống chi hắn trông ngóng, không ngừng thăm dò ánh mắt của cô......Tình cảm mãnh liệt của hắn làm lòng cô say mê.
"Như thế nào kêu anh là đồ xấu trước mặt đứa nhỏ, anh chính là ông xã yêu dấu của La Mật Âu." Hắn vui vẻ vuốt lấy đôi môi đỏ mọng của cô nhưng trong lòng hắn có chút bận tâm."Em sẽ không thất hứa chứ, lại bảo anh tiếp tục chờ vì em chưa nghĩ lấy chồng đi?"
Xem hắn một có một chút khổ sở, một chút khẩn trương, La Mật Âu càng xem càng buồn cười, càng xem càng thấy thỏa mãn.
"Kết hôn đi, ngày mai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, có thể đi không?" Cô trực tiếp ôm lấy cổ hắn tò mò hỏi thêm một việc: "Em thật không hiểu, trừ bỏ em có một người cha giàu có, toàn bộ con người em thật là bình thường so với người phụ nữ khác càng thua kém hơn, anh lại có bằng cấp cao, sự nghiệp lại rất thành công, ngay cả vẻ ngoài em cũng không bằng anh, vì sao mỗi ngày luôn muốn em lấy anh? Vì sao giống như trừ bỏ em, anh sẽ không thể lấy được những người phụ nữ khác tốt hơn làm vợ."
"Đúng vậy a." Chu Lập Nghiệp thật thà gật đầu."Không lấy được em, anh chờ đến già cũng sẽ không lấy vợ."
"Mà anh có cần nói khoa trương như vậy?" Cô bướng bỉnh xoay người chỉnh hắn, tiếp đó lấy giọng ra lệnh hỏi ︰"Nói, anh có phải hay không bị một chứng bệnh quái ác mà mọi người đều biết, duy chỉ có em không biết cho nên mới như vậy cố gắng muốn em nhận lấy trách nhiệm cưu mang anh cả đời, mà em là người phụ nữ ngu ngốc duy nhất bị anh lừa làm vợ? Ngoan ngoãn mà thú nhận tội lỗi trước hôn lễ sau ngày cưới em có thể...... Ha..ha..ha."
Cô cười gian ba tiếng, bàn tay nhỏ không có lực uy uy trong ngực hắn, cô là đang tiến hành bức cung nha.
"Anh sợ a, anh đầu hàng ~~ lão bà đại nhân tha mạng, tha cho anh đi." Chu Lập Nghiệp rất ăn nhập phối hợp cùng cô, lộ ra vẻ mặt vô tội nói: "Anh không có bệnh không tiện nói ra, chỉ có căn bệnh cổ quái nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ không thương, chỉ yêu tuyệt thế nam nhân, ôn nhu mèo nhà không cần, càng muốn trèo tường trêu chọc tiểu mèo hoang, không thích theo đuổi mỹ nữ chỉ thích theo đuổi xấu nữ."
"Uy, em mà là xấu nữ sao?" Nghĩ mãi cô cũng không hiểu hắn đang nói đến cô sao?
"Chẳng lẽ em so với anh xinh đẹp hơn?" Hắn cười hỏi.
"...... Anh thắng." Cô vừa buồn cười vừa không cam lòng, nắm lấy mũi hắn lay lay."Anh từ lúc nào đã không còn biết xấu hổ."
"Anh như vậy là do luyện tập trong nhiều năm qua, nhờ vậy mới có thể cùng em tu thành chính quả chuyện tình."
Hắn thỏa mãn, nở nụ cười, ôn nhu khẽ vuốt khuôn mặt hồng nhuận của cô, trong mắt chứa đầy nùng tình mật ý.
"Có chuyện anh nói không sai, trừ anh ra! Em cũng vậy sẽ không lấy người khác, chỉ muốn là vợ yêu của anh thôi, không chỉ có mình anh nghĩ vậy, em biết chỉ có anh La Mật Âu mới có được hạnh phúc viên mãn, bỏ anh lấy ai đây?"
"Lập Nghiệp......" Cô rất cảm động, mũi sụt sịt.
"Em có biết em đối với anh rất quan trọng hay không?" Hắn yêu thương ôm lấy mặt cô."Từ trước em là em gái nhỏ của anh, cũng là người bạn tri kỉ của anh, sau em là người yêu của anh, là vợ, là mẹ của con anh, trừ bỏ cha mẹ của anh, từ khi trưởng thành đến nay anh đều bị em một người độc chiếm hoàn toàn, cho nên em không cần sợ hãi chúng ta sau khi kết hôn tình yêu sẽ nguội lạnh, sẽ ly tán bởi vì chúng ta không chỉ thuần túy có yêu, mà tâm linh tương thông, chúng ta thể xác và tinh thần đều thuộc về nhau, là sinh mệnh của nhau, ai cũng không thể dứt bỏ được ai, em sợ hãi mất đi anh, anh cũng vậy giống nhau, anh hứa với em nhất định sẽ cùng em sống hạnh phúc đến già, thẳng đến khi chúng ta không còn tồn tại trên đời, chúng ta ai cũng không từ bỏ ai, được không?"
"Được." Cô quyết liệt gật đầu, cảm động nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Đừng khóc, về sau sinh đứa nhỏ yêu khóc thì làm sao bây giờ?" Hắn khẽ hôn mi mắt đẫm ướt của cô, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi.
"Ừm."
"Vậy sao còn khóc?" Hắn đột nhiên lắc đầu thở dài: "Thật là, vốn cảm thấy bà xã của anh bộ dạng cũng không tệ lắm, không nghĩ tới khóc lên lại thành ra như vậy người quái dị! Chậc chậc, xấu như vậy anh vẫn còn muốn yêu điên cuồng đến chết? Em nói xem, anh có cần đi gặp bác sĩ tâm lí..."
"Thật chán ghét!"
La Mật Âu bị chọc ghẹo nín khóc mỉm cười, cúi đầu trực tiếp che lại cái miệng của hắn, sở dĩ còn có chút không yên lòng, bất an bởi vì những lời thật lòng của hắn hứa hẹn suốt đời sẽ yêu thương cô, khiến cô cảm thấy an toàn, thanh thản đón nhận mọi thứ.
Được rồi! Bởi vì là hắn, cho nên cô nguyện ý từ bỏ mười năm tự do, một cuộc sống độc thân có thể vui chơi thoải mái, không ràng buộc để làm vợ hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái, nguyện ý tin tưởng hắn, không còn buồn lo vô cớ, vui vẻ nhận lời cầu hôn, đem mình gả cho hắn trở thành vợ hắn thật sự.
"Chị, anh họ Duẫn Bân tới tìm chị, mẹ gọi chị xuống dưới nhà ──"
La Tụng Đường vừa mới mở cửa phòng, sửng sốt hai giây, phanh mạnh một tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm.
"Mọi người ơi! Chị gái mới sáng sớm lột trần quần áo của anh rể, vứt lung tung ở dưới sàn nhà, anh họ là phải đợi lâu rồi ──"
"La Tụng Đường!"
La Mật Âu tức giận hô to, cuộc đời cô đây là lần đầu tiên cô muốn vặn gãy cổ em trai tác quái của mình.
"Ha ha ha...."
Chu lập nghiệp phốc xích cười to, chạy tới cánh cửa nghe ngóng thằng em vợ huyên thuyên kể chuyện sói cách vách qua nhà ăn cừu con nào ngờ cừu nhỏ lại ăn từng ngụm hết thảy con sói, mà chị cậu chính là con sói kia.
"Đều là do anh làm hại! Còn cười!" Cô tức giận đem oán khí trút hết lên vị hôn phu của mình.
Nghĩ đến vừa rồi thằng em trai chạy xuống lầu làm náo loạn, ồn ào "Cả nhà hẳn là sẽ hiểu lầm mất thôi"! La Mật Âu khuôn mặt càng ngày càng ửng hồng, hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh mọi người ở dưới nhà đang bàn tán, tưởng tượng lung tung hình ảnh đẹp gì đang diễn ra trên này.
Nếu có thể! Cô đời này không nghĩ muốn bước xuống lầu gặp mặt người khác đâu!