Từ sân bay lái xe tới đây cũng phải mất khoảng chừng một tiếng đồng hồ.
Vừa nghĩ tới việc Lý Diên sẽ đến đây là trong lòng tôi liền thầm nhủ chuyện không hay rồi.
Đột nhiên bên ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
“Mạt Mạt, tới giờ uống thuốc rồi.”
Bên ngoài truyền tới tiếng của bố.
Nhưng tôi biết, đó thật ra không phải là bố tôi, mà là một người đàn ông lạ mặt.
Tim tôi đập càng nhanh hơn, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Thấy tôi mãi không lên tiếng, người đàn ông bắt đầu vặn tay nắm cửa.
“Sao lại khóa trái cửa thế Mạt Mạt? Không uống thuốc thì mắt của con sẽ không khỏi được đâu.”
Người đàn ông thúc giục tôi mở cửa.
Tôi đã hạ quyết tâm bất kể có như thế nào thì cũng sẽ không mở cửa, trừ khi Lý Diên tới.
“Ngủ rồi sao? Cái con bé này.”
Người đàn ông bất lực cười cười, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống dưới tầng.
Lúc đó tôi mới thở phào một hơi.
Đột nhiên, tôi lại cảm thấy không đúng cho lắm.
Tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng mình đang bị theo dõi.
Tôi thấp thỏm đi tới bên cửa, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Bên ngoài cửa yên ắng, không có tiếng động gì.
Nghe có vẻ như người đàn ông kia đã đi rồi.
Tôi không yên tâm, lại cẩn thận dè dặt cúi người xuống, muốn nhìn động tĩnh bên ngoài thông qua khe cửa.
Nhưng lúc này, đối diện với mắt của tôi là một đôi mắt với con ngươi vô cùng nhỏ, lòng trắng lại cực kỳ nhiều.
Người đàn ông kia cũng bò xuống đất nhìn chằm chằm tôi qua khe cửa phòng.