Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 45: Suýt chút nữa lộ



Lăng Triển Dực luyện tập kỹ thuật xắt rau một lát, cảm thấy thời gian cũng đủ thì quay về phòng ngủ nhìn Tô Tử Dương, thấy cậu đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy chìa khoá, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi xuống lầu đổ rác, sẵn tiện đi đón chú Lý một lát.

Đi tới đi lui trước cổng chung cư mà không thấy xe của chú Lý, Lăng Triển Dực buồn chán đi vào một cửa hàng tiện lợi, định bụng mua một ít đồ ăn vặt gì đó về nhà dỗ Tô Tử Dương.

Thông qua cửa kính, đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy từ xa tới gần, Lăng Triển Dực vội vàng chạy đến đằng sau một kệ để hàng để che dấu bóng dáng của mình, đồng thời lén ló đầu ra nhìn kỹ, phát hiện quả nhiên là xe của ba anh!

Tai sao bọn họ lại đến một nơi như này?

Lại nhìn xung quanh cẩn thận, phát hiện xe của chú Lý đã đi qua.

Lăng Triển Dực móc điện thoại ra gọi cho chú Lý, thấp giọng nói: "Chú Lý, ba cháu theo chú tới đây hả?"

"Không có... Chú đi có một mình hà..."

"Chú nhìn đằng sau kìa, ba cháu lái xe theo chú đó." Lăng Triển Dực nhắc nhở "Tóm lại lát nữa chú đừng chạy vào chung cư, cứ việc chạy tiếp đi chạy tới... Ờ... Chạy đến công ty của con đi, con lập tức trở về công ty. Tóm lại là cho dù ba mẹ con có hỏi chú địa chỉ hay gì đó đi chăng nữa thì cũng đừng nói với họ, làm ơn chú!"

"... Vậy được rồi." Chú Lý cũng là người nhìn Lăng Triển Dực lớn lên, hơn nữa cũng rất thương anh, cho nên anh nói gì nghe nấy.

Lăng Triển Dực thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua việc mua sắm, chờ xe của ba anh đi qua, anh cũng ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vẫy tay bắt taxi đi đường gần nhất về công ty.

Công nhân tập đoàn Lăng thị hôm nay đều được mở rộng tầm mắt, thấy tổng tài nhà mình thế mà mặc quần áo ở nhà đi làm, hơn nữa, giày cũng giống như là... Dép lê?!

Đây là... Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Lăng Triển Dực vào thang máy, ấn xuống tầng lầu của văn phòng mình, một mạch lên đến văn phòng chủ tịch.

Trong văn phòng có phòng nghỉ, hơn nữa phòng này trang trí như trong khách sạn. Lăng Triển Dực vào phòng nghỉ, thay đồ vét dự phòng anh để trong công ty, vừa cúi đầu thì thấy mình mang đôi dép lê trong nhà của vật nhỏ kia. Đầu tiên Lăng Triển Dực bật cười, sau đó đổi sang giày da, thắt cà vạt, cất quần áo và dép vào ngăn tủ, rồi đi ra khỏi phòng nghỉ ngồi trên ghế chủ tịch ở văn phòng bên ngoài, giả vờ giả vịt xem văn kiện, ngay cả máy tính cũng chưa mở.

Dưới lầu toà cao ốc, xe của ba Lăng mẹ Lăng chậm rãi dừng ngừng lại.

"Ủa? Tại sao lại tới công ty của Triển Triển rồi? Chẳng lẽ người kia là nhân viên công ty à?" Mẹ Lăng suy đoán, nhìn lão Lý ở phía trước cầm hộp đồ ăn lớn xuống xe bước lên bậc thang, đi vào đại sảnh lầu một của công ty.

"Muốn đi lên không?" Ba Lăng dò hỏi "Anh cảm thấy con trai là người công tư phân minh, hẳn sẽ không ở trong công ty làm loại chuyện kim ốc tàng kiều. Có lẽ vì nó thật sự muốn anh đồ ăn của dì Trương làm cũng không chừng.

"Ừm... Anh nói cũng có lý. Nếu như con trai biết chúng ta theo dõi lão Lý để điều tra nó không chừng sẽ tức giận. Quên đi, về nhà thôi. Vẫn ở ngoan ngoãn ở nhà chờ lúc con trai theo đuổi được con dâu tương lai mang về nhà thì chúng ta lại xem đi!"

"Ừ. Nhưng mà hiếm khi mới ra ngoài một lần, bà xã, anh là anh đưa em đi shopping há!" Ba Lăng tâm huyết dâng trào nói.

"Thật không? Ông xã anh tốt quá đi!" Vẻ mặt mẹ Lăng hạnh phúc.

"Trước khi đi shopping chúng ta đi ăn cái gì đi, vợ ơi em muốn ăn gì?"

"Ờ... Em muốn ăn món Pháp!"

Không thành vấn đề!"

Bên này hai người thảo luận rời đi. Bên kia Lăng Triển Dực còn gọi điện thoại cho chú Lý: "Sao rồi? Chú Lý? Chú tới chưa?"

"Tới rồi, chú mới vừa vào đại sảnh."

"Ba cháu có theo không?"

"Có theo, nhưng mà hình như vừa rồi chú thấy ba con lại lái xe đi rồi."

"Hả?" Lăng Triển Dực kinh ngạc đứng dậy, bước nhanh đến cửa sổ sát đất quan sát phía dưới, quả nhiên chiếc xe quen thuộc kia quay đầu lại chạy ra đường lớn rồi rời đi.

"Phù ――" Lăng Triển Dực thở phào một hơi, hai người này thật biết giày vò người khác á. Nhưng mà cũng may, cuối cùng là hưu kinh vô hiểm*, lúc nãy suýt chút nữa là lộ rồi, làm hại anh lần này lo lắng muốn chết.

*Ý nói chuyện có vẻ nguy hiểm nhưng lại không sao. Hai nói một cách ẩn dụ là cả quá trình quanh co nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn suôn sẻ.

Không phải là anh không muốn giới thiệu Tử Dương cho ba mẹ biết, mà là hiện tại chính anh còn chưa cưa đổ được người trong lòng, nếu quá nhanh không chừng sẽ doạ sợ vật nhỏ nhạy cảm kia.

Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, thư ký Trương Tình ở bên ngoài hỏi: "Lăng tổng, bên ngoài có vị Lý tiên sinh tìm ngài. Có mời ông ấy vào không?"

"Vào đi!" Lăng Triển Dực điều chỉnh vẻ mặt, lạnh giọng nói.

Trương Tình dẫn người đi vào, nhìn thoáng qua Lăng Triển Dực bên trong, lúc nãy vị tổng tài đại nhân này vội vàng chạy vào thật sự doạ cô nhảy dựng đó. Tổng tài luôn luôn bình tĩnh lãnh đạm, đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh hoang mang rối loạn như vậy, thậm chí còn mặc quần áo ở nhà đã tới đây rồi, không lẽ là từ nhà bạn gái chạy tới đi làm?

"Chú Lý, mời ngồi." Lăng Triển Dực sai bảo một tiếng "Tiểu Tình, pha một tách cà phê."

"Vâng."

Sau khi Trương Tình rời đi, Lăng Triển Dực vội vã nói: "Chú Lý, tại sao việc này lại bị lộ vậy?"

"Chú cũng không biết, con gọi điện thoại cho chú hỏi chú đằng sau có phải xe của ông chủ hay không chú mới phát hiện, trước đó chú không thấy, sợ hết cả hồn.

"Có khả năng là do mẹ con, bà ấy thích nhất là nghe lén người khác nói chuyện điện thoại." Lăng Triển Dực âm thầm suy đoán, đi tới bên chỗ chú Lý nhận hộp đồ ăn "Nhưng cảm ơn chú Lý, đã phiền chú lái xe lòng vòng rồi."

"Không có gì, cũng không xa bao nhiên. Nếu con không còn việc gì nữa, vậy chú về trước nhé. Con cứ làm việc của con đi." Chú Lý đứng dậy nói.

"Sao chú không ở lại uống ly cà phê rồi đi?"

"Không cần đâu, nhất định là con đang gấp lắm rồi. Haha, người trẻ tuổi... Đúng thật là vui vẻ..." Chú Lý thấy Lăng Triển Dực liên tục nhìn đồng hồ, nhịn không được trêu chọc một câu, trước khi mở cửa rời đi còn nắm tay cổ vũ "Cố lên!" . Truyện Đông Phương

Trương Tình vừa mới pha ly cà phê lại đây, thấy ông phải đi, không khỏi nói: "Lý tiên sinh phải đi sao?"

"Ừ, đúng vậy, làm phiền cô rồi, cà phê cô giúp tôi uống đi!" Chú Lý xua tay, tự mình vào thang máy rời đi.

Trương Tình thở dài, quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng văn kiện sắp chất thành núi ở trên bàn mình, vội vàng buông ly cà phê xuống, ôm đống văn kiện kia đi gõ cửa.

Lăng Triển Dực đang cầm một cái túi để đựng quần áo ở nhà mới thay ra lúc nãy, đợi về tới nhà còn phải mặc lại, đâu thể mặc đồ vét dùng khi làm việc đúng không?

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lăng Triển Dực từ trong phòng nghỉ đi ra, mở cửa: "Chú Lý, còn chuyện gì hả?"

Nói xong mới phát hiện người đứng ở cửa là Trương Tình, Lăng Triển Dực sửng sốt một chút: "Tiểu Tình? À, đúng rồi, không cần pha cà phê nữa, người đã đi rồi, một lát nữa tôi cũng muốn đi ra ngoài, có người tìm tôi thì giúp tôi hẹn lần sau. Hợp tác gì đó cũng hoãn lại hết đi, lần sau lại bàn!"

"Lăng tổng, có bận thì cũng phải ký một ít văn kiện đi, phòng marketing, phòng tài vụ, phòng kinh doanh đều đang hối ngài ký tên hợp đồng, bằng không bọn họ không có cách tiến hành bước tiếp theo. Ờ, mấy ngày nay ngài không có tới, văn kiện đã chất đống nhiều như vậy."

Lăng Triển Dực nhìn chồng văn kiện trong tay Trương Tình kia, rất muốn nói 'cô cũng ký giúp tôi', nhưng tinh thần trách nhiệm lại không cho phép anh làm chuyện vô trách nhiệm như vậy, đành phải thoả hiệp nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ ký xong mấy hợp đồng đó rồi mới đi, ôm vào đây đi!"

..........

Mn đọc truyện vui vẻ, nhớ bình chọn cho mình nha ??
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.