"Nghe lén người khác nói chuyện không phải là chuyện hay ho.", Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.
"Vương Nhất Bác, tôi không biết cậu không tự tin cái gì? Cảm thấy tôi đẹp trai, hay là cậu không có sức hấp dẫn? Cậu còn lo Tiêu Chiến bị tôi dụ mất sao?", Lưu Hải Khoan trên góc độ người ngoài cuộc khoanh tay trước ngực nói.
"Anh Hải Khoan, anh nói lung tung gì vậy!", Tiêu Chiến kinh ngạc nói, rất muốn bịt miệng anh ta lại.
"Lúc nãy là con gái nuôi của ba anh, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, tính chiếm hữu rất lớn, Vương Nhất Bác, có lúc nên nhìn thẳng vào con tim mình, thích hay không thích, trở về giúp bé Chiến xem đầu gối, lúc nãy té, chắc sẽ bị bầm.", Lưu Hải Khoan vỗ vai Vương Nhất Bác, "Mong chờ sự hợp tác với Vương thị, cậu yên tâm, tôi có người mình thích rồi..."
Nhìn Lưu Hải Khoan tiêu soái rời đi, Tiêu Chiến lén lút nhìn Vương Nhất Bác, không dám nói chuyện.
"Lúc nãy té hả? Đụng chỗ nào rồi?", Vương Nhất Bác nói.
"Bị vấp một cái, đầu gối quỳ trên đất...", Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, đây cũng là lần hiếm có Vương Nhất Bác hỏi thăm tình hình của cậu.
"Đến văn phòng tôi xem cho.", Vương Nhất Bác nhấc tay đỡ Tiêu Chiến đi về phía xe.
Vốn dĩ đầu gối không đau lắm, bị Vương Nhất Bác hỏi tới đột nhiên lại thấy rất đau, thì rõ, vết thương cũng biết nhõng nhẽo.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ về những lời Lưu Hải Khoan nói, bản thân rốt cuộc là bị gì? Là thích Tiêu Chiến sao?
Xắn ống quần lên, Vương Nhất Bác hít một hơi khi thấy vết bầm trên đầu gối Tiêu Chiến, bắt đầu tím rồi, chỗ bầm to như lòng bàn tay.
"Chịu khó xíu, tôi chà nóng rồi đắp lên.", Vương Nhất Bác đổ dầu nóng vào lòng bàn tay chà xát, cẩn thận đắp lên, vì đau, Tiêu Chiến rút chân lại.
"Tôi nhẹ chút, cậu đừng né."
Tiêu Chiến cắn răng, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai đầu gối bóp dầu xong cũng gần nửa tiếng, Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đang tức giận, một lúc sau nói, "Anh Nhất Bác, em đặt trà chiều rồi, sắp đến rồi, là quán anh thích."
Vương Nhất Bác hơi sững sờ, "Đặt món gì rồi?"
"Bánh kem việt quất! Còn có Cold Brew mà anh thích.", Tiêu Chiến cười híp mắt nói.
"Đã đặt cho tôi rồi, cậu thì sao hả?", Vương Nhất Bác rót cho cậu một ly nước.
"Em không thể ăn...", Tiêu Chiến hơi chán nản nói, có nhiều món cậu không thể ăn, còn cậu thì món gì cũng muốn ăn, mỗi lần thấy người khác ăn gì, trong lòng đều vô cùng ngưỡng mộ.
Thấy biểu cảm chán nản của cậu, Vương Nhất Bác có hơi xót xa, từ nhỏ đến lớn ông nội đều rất thương yêu Tiêu Chiến, nhưng chuyện ăn uống luôn bị bó buộc, do đó cậu so với những người cùng trang lứa thì ốm yếu hơn.
Chỉ một lát sau, thư ký đem đồ ăn giao tới lên cho Vương Nhất Bác,, Tiêu Chiến cẩn thận nhìn cái bánh kem việt quất, sau đó ngoan ngoãn trở lại sofa ngồi uống nước lọc.
Vương Nhất Bác dùng nĩa xắn một miếng nhỏ, đưa cho Tiêu Chiến, "Không sao, ăn một miếng."Tiêu Chiến như chú nai nhỏ mắt mở to nhìn anh, môi mấp máy, chớp mắt ngạc nhiên.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên kiên nhẫn bước qua, đem bánh kem đút cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chậm rãi nếm vị của bánh kem việt quất kia, rất rất ngon nha...
"Thêm không?", Vương Nhất Bác nhìn nét mặt biến hóa của cậu, người trước mắt này thật sự trong sáng, có thể nhìn thấy qua ánh mắt của cậu, một miếng bánh kem việt quất đã làm cậu hưng phấn như vậy.
"Dạ!", Tiêu Chiến gật đầu lia lịa.
Vương Nhất Bác lấy nửa cái bánh kem để trước mặt Tiêu Chiến, anh bạn nhỏ vui vẻ nhận lấy, ăn từ từ từng chút một.
"Anh Nhất Bác, anh sẽ hợp tác với Lưu thị chứ?", Tiêu Chiến ăn được một nữa thì chợt nhớ ra.
"Ừ, cậu đừng lo mấy chuyện này, lát nữa tôi nói Lý Hạo đưa cậu về trước."
"Dạ, bữa tối nay về nhà ăn không ạ?", trước khi ra khỏi cửa Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác cắm đầu trong đống giấy tờ, chậm rãi nói, "Sườn xào chua ngọt."