Khung cảnh ở Ngàn Chén vẫn đông đúc như trước, tiệm bánh kem của Tiêu mỹ nhân ở sát vách cũng rất náo nhiệt. Lúc Tiêu mỹ nhân đi từ cửa hàng cách vách sang Ngàn Chén, Tề Vận đang cùng mấy người dọn dẹp lại quầy bar chuẩn bị đón khách. Thấy anh đến, Tề Vận liền nói, "Sinh nhật vui vẻ, ông chủ Tiêu."
Tiêu mỹ nhân liếc cậu một cái, đôi mắt thụy phượng đã có chút dấu vết của thời gian, mang theo chút nghịch ngợm, nói, "Anh đây cũng được coi là ông chủ á, làm sao lợi hại bằng ông chủ nhà mấy đứa được."
Tề Vận nghe xong câu này liền ngửi thấy mùi chua nồng nặc tỏa ra từ bên đó, cậu mím mím môi, "Anh, hôm nay anh uống giấm à?"
Tiêu Chiến phát cáu, lia qua một ánh mắt sắc lẹm, "Nếu thế mà anh đã uống giấm, thì em ấy chuẩn bị chết chắc rồi."
Tề Vận buồn cười, "Đúng đúng đúng, em còn không biết ông chủ của em sao, ngài nói đúng. Thế ngài đây là...."
Tiêu Chiến vẫn còn tức, lườm cậu một cái nữa, rồi lại cười, "Em nói nghiêm túc cái coi nào."
Tiêu Chiến vừa nói vừa tiện tay bê thùng rượu ngoại mà bảo an đặt ở bên ngoài quầy bar lên, Tề Vận lập tức nháo nhào, "Ấy ấy ca, đừng, ngài đừng, lát nữa ông chủ lại lôi vụ tiền lương của em ra kiếm chuyện đó. Ngài đặt xuống giùm đi."
Tiêu Chiến bị cậu chọc cho buồn cười, biết là Tề Vận chỉ đùa anh cho vui, vừa bê thùng rượu đó đi vào trong quầy bar,vừa chế giễu cậu, "Cái miệng này của cậu chỉ biết nói đỡ giùm ông chủ Vương của cậu thôi, cũng đâu thấy em ấy tăng lương cho cậu đâu."
"Không trừ đã là may mắn lắm rồi ấy." Tề Vận đỡ lấy thùng rượu trong tay Tiêu Chiến, đặt gác lên chiếc ghế tròn trước tủ rượu, rút mấy chai từ bên trong ra lấp vào những chỗ trống trên tủ rượu, "Sao thế, hôm nay ông chủ không về kịp à?"
Mười năm vùn vụt trôi qua, những chuyến đặt hàng vào tháng 10 hàng năm vẫn cần cậu phải đích thân đi, không đi không được, nhưng cứ đến sinh nhật Tiêu Chiến cho dù cậu đang ở đâu, phải chuyển mấy chuyến bay đều sẽ cố về kịp.
Tiêu Chiến lôi từ trong thùng giấy ra một chai whiskey, hai tay cầm chắc lấy, nghĩ nghĩ cái gì rồi đột nhiên nói, "Có phải anh õng ẹo lắm không?"
Lúc này Tề Vận đang thêm rượu lên kệ, đế chai rượu cạch một tiếng lên kệ thủy tinh. Tề Vận có chút không hiểu kịp, liền ngoảnh đầu lại hỏi Tiêu Chiến, "Sao anh lại hỏi cái này?"
Tiêu Chiến đặt chai rượu trở lại một ô vuông trống trong thùng, "Anh đã 40 rồi."
Tề Vận chớp chớp mắt, giống như đang nhiên cảm thấy không nhận ra mỹ nhân đang đứng trước mặt này, nhưng lời nói ra nghe có chút quen thuộc, giống như bị thời gian thổi bay đi tầng cát bụi che giấu mơ hồ.
Lúc đầu Tiêu Chiến đã từng nói, lúc 30 tuổi sẽ rời khỏi Ngàn Chén.
"Sao vậy?" Tề Vận đã bày xong rượu, xoay người đối diện Tiêu Chiến, "Hai anh cãi nhau à?"
Tiêu Chiến ngơ người ra, lập tức bật cười, "Nói cái gì thế, với kiểu thông minh tinh tường cái gì cũng nhìn thấu hết như em ấy á, có thể cãi nhau với anh sao?"
"Thế anh đây là..."
Tiêu Chiến nhìn chai whiskey vừa được đặt lên kệ, màu nhạt hơn rất nhiều so với loại Vương Nhất Bác vẫn thường hay uống. Nhìn một lúc anh lại lắc lắc đầu, vừa lấy rượu từ thùng giấy ra vừa cười lẩm bẩm.
"Whiskey uống nhiều năm như thế, không ngán à."
Tiệc rượu Vương Nhất Bác tham gia đến sát giờ bị đổi thời gian, không về kịp. Tiêu Chiến không phải là người càn quấy, dây dưa, cũng đã qua cái tuổi chỉ vì vắng mặt trong một cái sinh nhật mà đã mặt sưng mày xỉa lên rồi.
Ngàn Chén mỗi lần đến ngày sinh nhật Tiêu Chiến vẫn như hàng năm đóng cửa sớm hơn mọi ngày, mọi người quây quanh quầy bar, Diêu Giai và Tề Vận tất nhiên là có mặt, chồng của Diêu Giai ôm Tiểu Mễ Nặc 3 tuổi đứng ở một bên, hai mắt của Tiểu Mễ Nặc cứ chăm chăm nhìn vào chiếc bánh kem, nói với Tiêu Chiến, "Chú ơi, vẫn chưa được ăn ạ?"
Đứng bên kia Diêu Giai là Từ Cảnh, người thay thế vị trí công việc của An Nhiên được 4 năm nay khi cậu rời đi, cũng là đứa trẻ lớn lên trong Tiểu Lạc Viên.
Cùng với người theo đuổi Tề Vận đến tận 2 năm mới có thể bẻ cong được cậu thu vào tay, Tiểu Lâm Hỉ, nghiên cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng nào đó, nghe nói là tình cờ gặp trong một lần tụ họp bạn bè ở Ngàn Chén, Lâm Hỉ bởi vì không hứng thú lắm với việc chơi mấy trò chơi lúc nhậu nhẹt nên đến chỗ quầy bar ngồi, thế mà lần ngồi này lại nhất kiến chung tình với anh chàng Tề Vận pha chế rượu ở quầy bar.
Thời gian đó Tề Vận không màng gian khó phiền hà, vì để trốn Lâm Hỉ mà xin nghỉ phép tận 1 tháng trời, suýt chút nữa còn bị Vương Nhất Bác tống cổ. Không hiểu cuối cùng làm sao mà lại bị người ta tóm gọn trong tay, việc này cũng chỉ có riêng hai người họ biết mà thôi.
Tiêu Chiến rất vui vẻ, sau khi những ánh sáng mờ ảo cùng tiếng nhạc ồn ào huyên náo biến mất, Ngàn Chén lại trở về giống như một ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc, ở nơi đây những đứa trẻ đã từng không có nơi nương tựa được Vương Nhất Bác "nhặt" về dường như đều có nhà ấm để về, có nơi tốt để đi.
Bao gồm cả An Nhiên đã rời khỏi Ngàn Chén, nghe nói cũng đã có một cuộc sống mới, đầy đủ, hạnh phúc.
Tất cả đều tốt đẹp, chỉ có thiếu Vương Nhất Bác.
Từ Cảnh và Tiểu Lâm Hỉ giúp cắm nến vào bánh, lúc Tiểu Lâm Hỉ lôi chiếc bật lửa từ trong túi ra chuẩn bị đốt nến liền nghe thấy Tề Vận giọng đầy mỉa mai nói, "Ấy dô, bật lửa lúc nào cũng mang bên mình ha."
Bàn tay của Tiểu Lâm Hỉ run lên bần bật, chọc cho Tiêu Chiến phụt cười, nói với Tề Vận, "Ơ cái cậu này làm sao ấy nhở, người ta mang theo có cái bật lửa giúp anh đốt nến cũng không được à."
Tròng trắng mắt Tề Vận sắp vọt lên đến tận trời, lạnh lùng trừng Tiểu Lâm Hỉ, "Lần sau anh có hút thuốc rồi đau họng, thì đừng có mà đến gần ông đây nữa."
Lời vừa nói xong, Tề Vận lại quay qua khịa Tiêu Chiến, "Vương Nhất Bác người ta đường đường là ông chủ quán bar, một tuần được uống bao nhiêu rượu anh cũng đều quản từng giọt một đó thôi."
Tiêu Chiến chỉ cười, "Anh mày không hề cấm em ấy nha."
Tề Vận liền tiếp lời ngay, "Thế là ông chủ tự giác."
Lời nói ra cực kì vui vẻ, giống như cảnh tượng trước mắt này đều khiến lòng người ấm áp và thích thú. Nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn luôn có chút gì đó nặng nề rơi xuống, rất chậm, từng chút từng chút một chìm xuống.
Bánh kem là do Tiêu Chiến tự mình làm, vẫn là hình hoàng tử bé bao năm không đổi được cắm trên đỉnh chiếc bánh, anh dùng chính bàn tay khéo léo của mình vẽ ra những tâm tư tốt đẹp của bản thân, hoa hồng đỏ, mặt trăng tròn đầy, còn cho người bên cạnh không đến kịp kia, một trái tim to thật to.
Điều ước trong sinh nhật anh từ trước đến nay luôn chỉ có một, hi vọng Vương Nhất Bác khỏe mạnh, bình an, thuận lợi. Chỉ duy có hôm nay anh bỗng dưng muốn ước điều khác.
Nhưng anh vẫn ước thầm, "Em phải luôn khỏe mạnh, bình an, thuận lợi." Dừng lại một lát, Tề Vận ở bên cạnh trêu chọc, "Điều ước năm nay dài ghê ha."
Tiêu Chiến mới ước thầm trong lòng một điều khác.
Video call của Vương Nhất Bác gọi đến lúc Tiêu Chiến vừa thổi tắt nến, thời gian vừa điểm đúng 12 giờ. Tiêu Chiến lia camera qua mọi người, mọi người liền chào hỏi ông chủ đang cách cả một đại dương kia, cũng chỉ có Tề Vận mới dám chọc ngoáy vào mấy câu, "Chậc chậc, cánh cứng lắm rồi, đến sinh nhật của Chiến ca cũng không thèm về."
Vương Nhất Bác ở đầu bên kia cười cười, vẫn là câu nói cũ, hỏi Tề Vận có phải đang chê lương nhiều quá rồi không.
Tề Vận lườm trắng mắt, Vương Nhất Bác trong điện thoại bảo Tiêu Chiến quay cam về lại đi. Tiêu Chiến làm theo. Vương Nhất Bác vẫn gọi anh "Bảo bảo" nói "Sinh nhật vui vẻ", Tiêu Chiến vừa cười vừa nói đùa cảm ơn ông chủ, sau đó liền nói anh phải đi cắt bánh kem rồi.
Vương Nhất Bác lại nói, "Cho em xem với, bánh kem năm nay thế nào nào."
Tiêu Chiến vừa nói có gì hay ho đâu mà xem, không phải vẫn như năm ngoái à. Tuy lời nói như thế, nhưng vẫn quay camera lại cho cậu xem toàn bộ cái bánh kem rồi lại quay lại.
Ông chủ Vương trong điện thoại nhướn mày với mỹ nhân của cậu, "Sao em lại thấy nến là 18 cây vậy?"
Tiêu Chiến một tay cầm điện thoại, một tay lấy dao cắt một đường chia bánh kem thành 2 nửa, "Sao không phải là 40 cây phải không."
Đôi mày của ông chủ Vương đầu bên kia lại nhướn lên, "Bảo bảo, anh đang đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy."
Một Tiêu Chiến thường ngày lúc nào cũng hiền lành tốt tính với mọi người giờ như đang trốn đâu mất, anh lạnh mặt nói, "Ý em là gì."
Ông chủ Vương luôn chuẩn xác nắm trọn mỹ nhân trong lòng bàn tay, cười một cái, y như dự đoán mà, "Bạn nhỏ mới ba tuổi thôi, lật mặt cũng nhanh phết."
Giọng điệu của Vương Nhất Bác còn đang bay bay chưa dứt hẳn, Tiêu mỹ nhân liền cúp điện thoại cái rụp. Mọi người xung quanh dường như chẳng thấy ngạc nhiên gì, đều coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chúc mừng Tiêu mỹ nhân, rồi mang quà mình qua tặng.
Nụ cười chưa tan hết bên môi Tiêu mỹ nhân dường như còn nồng nàn hơn cả mùi vị của chiếc bánh kem trước mặt này.
Tiệc sinh nhật này Tiêu Chiến rất vui vẻ, nhưng trong lòng chút bực bội, chút không vui mà chính anh cũng coi thường kia vẫn chình ình ở đó.
Đã 40 tuổi rồi.
Tiêu Chiến thong dong bước đi trong con ngõ nhỏ đằng sau Ngàn Chén, tầm giờ này, những cửa tiệm xung quanh đều đã đóng cửa từ lâu. Chỉ có những quầng sáng yếu ớt tỏa ra từ những ngọn đèn đường chiếu xuống con ngõ trong đêm tối tạo thành những mảng sáng tối giao hòa.
Con đường này Vương Nhất Bác đã nắm tay anh dắt anh đi 10 năm trời.
Cửa hàng băng đĩa hát 10 năm trước đã đổi qua mấy đời chủ, hiện giờ đang bán linh kiện máy tính. Cửa hàng tiện lợi bên cạnh cũng biến thành cửa hàng của một chuỗi bán đồ ăn vặt. Còn có mấy tiệm khác bên ngoài cánh cửa đang dán chuyển nhượng mặt bằng.
Thời gian trôi đi sẽ không bao giờ quay trở lại, sự biến đổi của nơi đây dường như đang thay bọn họ tính toán xem thời gian đã trôi nhanh qua như thế nào, như bóng câu qua cửa sổ, hay như một cơn gió cuốn bay. Vững vàng như núi, dằng dặc như sông, trên con ngõ nhỏ này đã ghi lại bao dấu yêu của hai người.
Người yêu của anh ôm theo một tấm chân tình, cẩn thận từng chút một trồng đầy những cây hoa đẹp đẽ trong ngực anh, dùng tình yêu tốt đẹp nhất của mình hàng ngày tưới tắm, khiến hoa cỏ trong anh nở rộ rợp trời, cũng nuông chiều anh đến nỗi yếu đuối, mè nheo.
Những cây hoa ấy mặc sức lớn lên, chẳng chịu nắng mưa.
Tiêu Chiến là một người yêu tốt, dịu dàng, chu đáo, lương thiện, biết quan tâm, biết thấu hiểu. Anh cũng đem toàn bộ tình yêu tốt đẹp nhất của mình ra tặng cho người anh yêu, không giữ lại chút gì cho bản thân. Nhưng trước mặt người anh yêu, anh cũng vẫn là một đứa bé không muốn lớn lên hoặc có lẽ không lớn lên được.
Anh vỗ vỗ lên mặt mình, bước lên cầu thang. Thậm chí còn tự nói với bản thân, bực bội thì cứ bực bội đi, cùng lắm thì từ từ trút giận trong lòng là được rồi.
Đi lên được mấy bậc cầu thang, anh lại thở dài, chút bực bội này của anh, đâu phải chỉ vì mỗi việc Vương Nhất Bác không về kịp mà không vui đâu.
Anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Con tim mềm yếu này của anh, đã sớm được Vương Nhất Bác nuông chiều trong sự nhượng bộ và dung túng vô hạn của cậu, đến nỗi một tia gió, một giọt mưa cũng đều chịu không nổi nữa rồi.
"Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ."
Ngay khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, ánh đèn rực rỡ trong phòng chiếu lên Tiêu Chiến khiến Tiêu Chiến ngây người đứng nguyên tại chỗ. Một bó hoa hồng xinh đẹp từ phía sau cửa được đưa ra trước mặt anh, dường như đã chiếm cả lấy tầm nhìn của anh.
Mắt nhìn qua đóa hồng đỏ thắm to oạch này, trên bàn trà có đặt một chiếc bánh kem, tuy rằng không giống lắm, nhưng vẫn là một chiếc bánh kem có cắm hình hoàng tử bé ở trên đầu.
Tiêu Chiến đứng nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vương Nhất Bác từ cửa bước tới, đưa tay ra vòng ấy eo của anh, anh mới như đột ngột tỉnh lại, "Em về rồi?"
Vương Nhất Bác bật cười, bàn tay to lớn đặt hai bên eo của mỹ nhân nhéo một cái không nặng không nhẹ, nhéo đến nỗi Tiêu mỹ nhân phải nghiêng eo tránh né, nhưng lại né vào trong lòng cậu, "Mỹ nhân đại thọ 40, em đâu dám không quay về chứ."
Sắc mặt Tiêu Chiến còn thay đổi nhanh hơn cả lật sách, "Thế là em lừa anh!"
Vương Nhất Bác nhún nhún vai, nắm lấy tay Tiêu Chiến đi vào trong nhà, thuận tay cũng đóng luôn cửa, "Bạn nhỏ chê cuộc sống tẻ nhạt quá, em phải nghĩ cách mãi đấy."
Lời Vương Nhất Bác nói ra rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Chiến lại ngơ người dừng bước chân.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh một cái, rồi mỉm cười.
Cứ cười thản nhiên như thế, cứ nắm lấy con tim của Tiêu Chiến như thế, vẫn là đường quai hàm như được Thượng đế tỉ mỉ điêu khắc vừa tinh tế lại sắc bén, sống mũi cao thẳng tắp, mi mục anh tuấn, ngay cả tháng năm dường như cũng đã thua cuộc bởi người đàn ông yêu nghiệt này.
Trái tim mỹ nhân dao động nhưng vẫn muốn cứng miệng, "Ai chê cuộc sống tẻ nhạt chứ, em biết hết không bằng."
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, "Được rồi, bạn nhỏ nói đúng, là do em tự nghĩ thế."
"Thế việc em lừa anh thì nói thế nào đây." Anh không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.
Nghĩ lại, cho dù nhiều năm trôi qua như thế rồi, Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác vẫn chẳng thay đổi chút nào. Anh vẫn luôn không ngừng, càng ngày càng lưu luyến, càng ngày càng hãm sâu.
Chắc có lẽ là vì, cho dù ra sao chăng nữa luôn luôn có người ôm anh vào lòng, thay anh gánh vác, mặc anh gây sự vô cớ.
Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cắm một cây nến hình số 3 lên trên chiếc bánh, "Nếu anh tháo cái nhẫn kia của anh xuống, thì em lại đưa anh đến giáo đường nhé?"
Tiêu Chiến nghẹn họng, tức đến nỗi giậm chân đùng đùng. Dáng vẻ ấm ức nén giận của anh toàn bộ lọt hết vào mắt Vương Nhất Bác, chọc cho cậu buồn cười, liền đưa tay về phía anh, ngón tay trỏ hơi cong lại, "Qua đây nào."
Tiêu Chiến không vui trề môi, nhưng chân lại cực kì nghe lời, ngoan ngoãn đi tới, vừa đến cạnh bàn trà, liền bị Vương Nhất Bác túm lấy tay kéo qua, lại ôm lấy eo để anh ngồi xuống đùi mình.
Vương Nhất Bác hất hất cằm về chiếc bánh kem, "Bảo bảo ước đi."
Tiêu Chiến quay mặt qua một bên, "Anh ước rồi."
"Thế nói cho chồng anh nghe xem anh ước gì nào, xem xem em có thể giúp anh thực hiện được không." Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua cắn lên vành tai anh, lại cười khẽ bên tai, tiếng thở chạy hết vào trong tai Tiêu Chiến.
Ngưa ngứa, âm ấm lại ngòn ngọt.
Tiêu Chiến bị ngứa rụt cả cổ lại, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
Anh và Vương Nhất Bác chênh nhau 6 tuổi.
Không biết làm sao, sống mũi đột nhiên lại thấy cay cay, đôi mắt vẫn luôn chứa đựng cả bầu trời mùa thu của mỹ nhân cũng ầng ậng nước. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chỉ nhìn anh, bên môi vẫn là nụ cười nhẹ.
Tiêu Chiến nói, "Em biết rồi, đúng không."
Ý cười bên môi cậu đậm thêm, bàn tay đang ôm anh cũng thêm lực.
Tiêu Chiến mím môi, "Anh 40 rồi."
Rất hiếm khi Vương Nhất Bác cất tiếng khi đã biết thừa lời Tiêu Chiến chưa nói hết kia là gì, cậu nói "Chúng ta ở bên nhau được 10 năm rồi."
Tiêu Chiến hơi ngẩn người.
Vương Nhất Bác đưa bàn tay còn lại ra, lưng ngón tay khẽ lướt qua gương mặt của Tiêu Chiến, "Tiểu bảo bảo, em cũng có một điều ước, anh có muốn giúp em thực hiện nó không."
Hàng mi của Tiêu Chiến run lên mãnh liệt.
Vương Nhất Bác nói, "Hi vọng anh, vĩnh viễn đừng bao giờ bỏ lại em."
Ngẫm lại, một đời này dài như thế, hình như luôn có những cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng giữa cảnh vật hiện tại với những hồi ức của những ngày đã qua, những hình ảnh sinh động như tranh vẽ, những giấc mơ thỉnh thoảng gặp lại.
Tiêu Chiến đã 40 tuổi, vẫn bổ nhào vào lòng người đàn ông kém anh tận 6 tuổi đang đứng trước mặt giống như 10 năm trước, vẫn dễ dàng rơi nước mắt giống như 10 năm trước.
Trong cuộc đời dài dằng dặc này, có những niềm vui thoáng chốc, có những hạnh phúc dài lâu, có tình yêu nồng nàn cháy bỏng rực rỡ như lửa, có tình cảm nhẹ nhàng lắng đọng như nước, cũng sẽ có một số "yêu" và "được yêu", ngày đêm luân chuyển cũng lặng lẽ bị mài mòn.
Anh là người đa tình và nhạy cảm, nhưng trong bao cuộc vui thoáng chốc rồi bỗng biến thành buồn đau kia, anh luôn luôn có thể an toàn thoát ra, luôn luôn có thể vững vàng và kiên định.
Nhưng chỉ có trước mặt người đàn ông này, anh mềm yếu, cũng vô cùng buông thả.
Rõ ràng nguyên nhân anh bất an chính là luôn lo được lo mất, nhưng anh đã được nuông chiều và dung túng đến mức tự cao, không có cách nào có thể thẳng thắn được, cũng khó có thể mở lời.
Anh không chịu nói, Vương Nhất Bác liền trở thành miệng của anh, giúp anh nói.
Anh cũng chưa bao giờ phàn nàn rằng cuộc sống trôi qua quá tẻ nhạt, sự bất an không biết từ đâu ra của anh còn chưa kịp lộ ra trước mặt Vương Nhất Bác, anh muốn làm một người yêu tốt, biết quan tâm, và hiểu chuyện.
Nhưng Vương Nhất Bác đều biết cả.
Kí ức khoác lên mình bộ giáp sắt, chở đầy quang vinh cùng yêu thương.
Vương Nhất Bác chính là kỵ sĩ của Tiêu Chiến, vĩnh viễn vĩnh viễn, đều sẽ luôn quỳ một chân xuống đất đón lấy anh, dịu dàng bảo vệ.
Ước nguyện sinh nhật nhiều hơn mọi năm một điều kia hình như chẳng còn quan trọng nữa. Tiêu Chiến thành kính chắp tay, bắt đầu từ lúc nào anh đã chân thành ước nguyện, chân thành hy vọng mọi điều ước trong sinh nhật của anh đều có thể trở thành hiện thực.
Đều không còn quan trọng nữa.
Anh chỉ muốn, chỉ muốn người yêu tuyệt vời nhất thế gian đang đứng cạnh anh giờ đây, kỹ sĩ anh dũng nhất của anh, vĩnh viễn mãi mãi, vạn sự bình an, thuận lợi như ý.