Từ lúc quay về nhàKình Ngọc không nói nửa lời, hắn chơi trò im lặng khiến cậu càng bức bối hơnNhìn hắn ngồi sofa mặt không cảm xúc, cậu nhịn không được lên tiếng' Cậu...giận à?Ừm, giờ mới biết ? ""..." Cái thái độ đó là sao? (3Thấy hắn cứ thế này, Lục Vũ Minh cảm thấy cứ vậy mãi cũng không ổn, đành quyết định xuống nước trước' Xin lỗi vì đã nói dối, tớ sợ cậu không đồng ý nên mới làm vậy... "Cậu xin lỗi xong thì thấy cứ sai sai thế quái nàoRõ ràng cậu đang là người bị giam cầm mà? Sao lại phải xin lỗi người giam cầm mình chứ? Có ngược kịch bản quá không... (7)Thấy hắn vẫn không lên tiếng, cậu tiến gần đến quan sát biểu cảm đối phươngThế mà đôi mắt Kình Ngọc rưng rưng đỏ rực giống sắp khóc tới nơi"" !?' ...Tôi tưởng cậu lại bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm.Giọng hắn nghẹn ngào, hai tay đan chặt vào nhau, dáng vẻ uỷ khuất, nước mắt chậm rãi lăn xuốngLục Vũ Minh luống cuống tay chân không biết nên dỗ dành thế nàoTrước đây Kình Ngọc cũng khóc vì cậu, bây giờ dù thân xác có cao lớn hơn thì vẫn sẽ không thay đổiThật sự mỗi lần thấy hắn khóc là tim cậu lại nhói lên.Cậu quàng tay qua đầu hắn ôm tựa vào vai mìnhĐ-đừng khóc mà, cậu muốn gì tôi đều nghe theo! ".Bất cứ chuyện gì?Um.'Mũi Kình Ngọc thút thít nhẹ, tâm trạng cũng đã ổn hơnVậy thì..." Nhất định phải mặc cái này hả? "Trước mắt là hai bộ đồng phục cấp 3, tuy nhiên lại là một bộ của nam sinh và một bộ nữ sinh, phần trên áo giống nhau chỉ khác mỗi quần âu và chân váy" Khi tìm ra trong studio tôi đã mượn đem về vì muốn thấy dáng vẻ hồi cao trung của cậu..."Cái đó bình thường mà? Có gì đâu mà muốn thấy?...Nếu cậu không muốn mặc cái này thì tôi đem cái khác cho cậu chọn. "".." Còn có lựa chọn khác sao?Lục Vũ Minh cảm thấy mấy cái sau đó chắc còn đáng sợ hơn cái này nhiềuQuyết định vậy đi, tớ sẽ mặc bộ này. "Cậu tính cầm bộ đồng phục nam sinh lên thì hắn giữ lại đưa cậu bộ của nữ sinhLục Vũ Minh: ???" Cả hai chúng ta đều mặc đi, bộ đồ nữ sinh chật tôi mặc không vừa nên cậu mặc. "Nhưng tôi là nam mà? "Trước giờ cậu chưa từng mặc váy! Mặc vào lỡ trông kỳ lạ thì ngại lắm!'Cậu đã nói là bất cứ chuyện gì..."Kình Ngọc ủ rũ nhắc lại, ánh mắt hơi rũ xuống vẻ đượm buồn làm cậu rất nhanh bị thao túng tâm lýĐược, được rồi! Tớ sẽ mặc. "Lúc trước hắn cũng mặc đồ nữ sinh đó thôi, cậu mặc chắc cũng không vấn đề gì.Nghĩ là vậy nhưng khi thay đồ xong cậu cảm thấy không quen tí nào...Cái váy này có ngắn quá không?Cứ cảm thấy thiếu thiếu.Bên trong phòng, Kình Ngọc cũng đã thay đồ xong, hắn còn đeo thêm chiếc kính đen tăng phần tri thức, hệt một nam thần lớp trưởng gương mẫuCánh cửa mở ra, Lục Vũ Minh bước vào, vì ngại nên cậu dùng tay kéo nhẹ gấu váy" V-vậy được chưa?"Vì không dám nhìn thẳng nên cậu không biết được biểu cảm lúc này của Kình NgọcThấy hắn im lặng lúc lâu, cậu nghĩ rằng do mình mặc trông rất xấuQuả nhiên thay ra thì tốt hơn_Bạn học Lục, cậu đi trễ 15 phút." Hả? " Nói cái gì vậy?Trong lúc cậu còn đang ngơ ngác thì hắn tiến gần đến sau đó chỉ tay vào bộ đồ'Không chỉ đi trễ mà cậu còn mặc sai đồng phục nữa. Nói xem lý do gì mà cậu lại mặc đồ của nữ sinh? "".." Là cậu kêu tôi mặc mà!!Lục Vũ Minh muốn thốt lên như vậy nhưng một ngón tay trỏ đặt trên mỗi cậu ngăn lại" Cho dù là lý do gì thì đã đi trễ, mặc sai đồng phục, lại còn quyến rũ tôi? Lỗi của cậu phải phạt rất nặng đó. "Thấy ánh mắt của hắn thay đổi, cậu hối hận cũng đã muộn." Lần này chơi ngu rồi.