Hai ngày sau, Triệu Hữu Căn tự mình suất lĩnh nhân mã đến sào huyệt Tiềm Long Bang.
Mấy ngày trước đánh nhau, người Tiềm Long Bang nguyên khí tổn thương nặng nề, hơn nữa bọn họ cũng không ngờ rằng đám người Triệu Hữu Căn trong thời gian ngắn đã tìm ra hang ổ của chúng, nên có chút trở tay không kịp.
Triệu Hữu Căn lúc này mang tới tất cả đều là một bị thương bộ đội tinh nhuệ, tất nhiên là g.i.ế.c bọn cường đạo nhất trở tay không kịp.
Không cần thiết nửa ngày công phu, liền đem Tiềm Long Bang khổ thành viên cấp nhất cử bắt được, có chút ở phản kháng trong quá trình đã chết, có chút tắc ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, trở thành nha môn bắt tù binh.
Chờ Triệu Hữu Căn đem tin truyền đến Bùi phủ, là lúc, nh1om người Triệu Tín Lương, Nhâm thị đã tới Bùi phủ, sau khi biết tin, mới an tâm, chí ít Bùi gia đã an toàn không còn tồn tại nguy hiểm ngầm.
Mà tên thủ lĩnh kia, tất nhiên là giao cho Triệu Hữu Căn tự mình xử lý, nói vậy là sẽ không cho y nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Triệu Hữu Căn còn đặc biệt đem một nghìn lượng bạc mang về cho Bùi Tử Quân, người Bùi gia mừng rỡ không thôi, lập tức coi Triệu Hữu Căn là khách quý, đối với hắn tràn đầy cảm kích.
Triệu Hữu Căn đi rồi, Triệu Tương Nghi cùng Nhâm thị còn có Tề Uyển Dao ôn chuyện với nhau, nghe nhũ mẫu nói Bùi Tiểu Triết lại náo loạn, nàng liền đến chỗ Bùi Tiểu Triết một hồi.
Chờ tất cả làm xong, đêm đã khuya, nàng mệt mỏi về tới viện tử của mình.
Nhìn thân ảnh trong phòng, Triệu Tương Nghi mỉm cười, biết là Bùi Tử Quân đã trở về. Từ lúc thoát khỏi nguy hiểm, hắn liền lập tức đi đến cửa hàng xử lý sự vụ, so với ngày trước còn bận rộn hơn, không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì.
Sau khi trải qua biến cố, Triệu Tương Nghi càng thêm để ý đến cảm thụ của Bùi Tử Quân, cũng không vì quan tâm đến Bùi Tiểu Triết, mà quên Bùi Tử Quân.
“Chàng nên quan tâm đến thân thể mình một chút.” Triệu Tương Nghi khuyên nhủ, “Lần trước sau khi trở về, mời đại phu tới khám cho, không phải nói chàng hư nhược sao? Đáng lẽ phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, sao lại làm việc vất vả thế hả? Cha nói, tất cả sự vụ trong cửa hàng có cha lo là được.”
“Đừng lo lắng, vi phu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Bùi Tử Quân vỗ tay Triệu Tương Nghi, “Vi phu làm vậy, tự có ý nghĩ của chính mình, tin tưởng không bao lâu nữa, nàng sẽ biết, đừng nóng vội.”
“Còn nàng nữa.” Bùi Tử Quân đau lòng vuốt ve gương mặt Triệu Tương Nghi, “Thế nào lâu rồi không gặp, lại gầy đi nhiều vậy?”
“Những ngày chàng bị bắt, không chỉ có thiếp, còn có cha nương, có ai ăn ngon, ngủ yên đâu? tất nhiên đều gầy đi một vòng.” Triệu Tương Nghi thuận thế ỷ ôi trên vai Bùi Tử Quân, bỉu môi làm nũng, “sau này ra ngoài phải mang theo nhiều người, đừng khiến thiếp lại lo lắng, có biết hay không, thiếp sắp bị hù chết. Khi đó thiếp chỉ nghĩ, nếu chàng không con, thiếp sao sống nổi? làm chuyện gì cũng chỉ có một mình thiếp.”
“Lúc đó thiếp suy nghĩ, l1uc chàng còn ở bên cạnh thiếp, vì sao thiếp lại không đối với chàng tốt một chút, chăm sóc chàng thật tốt? Vì sao thiếp lại toàn tâm chăm sóc tiểu Triết? Nếu chàng thật sự mất, thiếp sẽ hối hận chết, thiếu cảm giác mình thiếu chàng rất nhiều.” Giọng Triệu Tương Nghi nghẹn ngào, “Từ khi bắt đầu, chàng đã đối với thiếp rất tốt, một mực yên lặng chờ thiếp, vậy thiếp làm sao mà cô phụ chàng đây?”
“Được rồi, đều đã qua.” Bùi Tử Quân xoa gương mặt Triệu Tương Nghi,nhẹ giọng dụ dỗ, “Bây giờ vi phu đã an toàn trở về, ở bên cạnh nàng, sẽ không đi nữa, cũng sẽ không biến mất, nàng đừng sợ.”
“Nói tới nói lui, là vi phu không tốt, không chăm sóc mình thật tốt, đề nàng lo lắng.” Bùi Tử Quân thở dài một hơi, nhớ lại, “Lúc đó vi phu thật sự rất sợ, thấy nàng cũng đến. Vi phu thật lo lắng bọn họ sẽ bắt luôn nàng, đám người kia không ai tốt cả.”
“Thiếp phải đi, nếu như thiếp không đi, cha và Mạc bá bá sẽ c.h.ế.t dưới đao của bọn họ.” Triệu Tương Nghi cũng thở dài một hơi.
“Nói thật đi, ngày đó biểu hiện của nàng thật sự làm vi phu kinh ngạc, vi phu giống như thấy một con người khác của nàng. Kiên cường, dũng cảm, quang mang b.ắ.n ra bốn phía.” Bùi Tử Quân ôm Triệu Tương Nghi thật chặc, “Thật khiến cho người ta lo lắng hãi hùng, ngày đó nàng, mỗi một câu nói, mỗi một động tác, cho dù là một ánh mắt, đều như móc hết tim gan của ta.”
Triệu Tương Nghi cười khanh khách: “Muốn biết lúc đó thiếp suy nghĩ gì không?”
“Ừ, nàng nói cho vi phu nghe đi.” Bùi Tử Quân nhẹ nhàng nỉ non.
“Lúc đó thiếp cũng sợ.” Triệu Tương Nghi híp hai mắt nhớ lại, “Thế nhưng vừa nhìn thấy chàng bị bọn chúng bắt ép, nhìn thấy tình cảnh của cha và Mạc bá bá, thiếp thấy bằng bất cứ giá nào. Cho dù có chết, cũng phải liều mạng mới bằng được.”
“Không hổ là thê tử của Bùi Tử Quân ta, có đủ dũng khí.” Bùi Tử Quân buông Triệu Tương Nghi ra, hôn nhẹ lên trán nàng, tỏ vẻ thưởng cho.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Triệu Tương Nghi cười ha ha, sau đó nhào vào lòng Bùi Tử Quân nghiêm túc nói: “Lần đó suýt nữa rất đi chàng, thiếp mới biết chàng đã để lại trong sinh mạng thiếp một dấu ấn khó phai, thiếp không thể có chàng. Vì thế, thiếp điên cuồng, thiếp nghĩ, nếu như ngày đó đến, thiếp thấy so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.”
“Đừng nói bậy.” Bùi Tử Quân ngăn miệng Triệu Tương Nghi, nói xin lỗi, “Có thể thấy nàng để ý vi phu đến vậy, vi phu cảm thấy vui rồi. Trước kia là do vi phu không đúng, lại đi ghen với con trai mình. Ha ha, một nam tử hán đại trượng phu như ta, lại keo kiệt đến thế.”
“Chàng như vậy, mới đáng yêu.” Triệu Tương Nghi cười ngọt ngào.
Quấn quýt lấy nhau, mẫu thuẫn được giải quyết, thật tốt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau,, sau đó Bùi Tử Quân mở miệng nói: “Nàng đêm nay thật đẹp.”
Triệu Tương Nghi một tiếng, Bùi Tử Quân hôn lên môi nàng.
Hai người bởi vì vấn đề hài tử, đã thật lâu không có thân mật, hơn nữa trước đó vài ngày lo lắng hãi hùng, lúc này tất cả cảm giác đều tiêu thất, khi ý thức được, thân thể càng thêm trống không.
Rất nhanh, nụ hôn đơn gỉan trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt, đòi hỏi nhau, thân thể hai người dính sát vào nhau. Trên ghế nhỏ, Bùi Tử Quân giữ chặt ót Triệu Tương Nghi hắn có chút khẩn cấp, cuối cùng vẫn vâng theo đề nghị của Triệu Tương Nghi, ôm nàng lên giường.
Ngoài cửa còn có nha hoàn coi chừng.
Nghe động tĩnh bên trong, còn có mệnh lệnh của Bùi Tử Quân, mọi người che miệng cười trộm lui xuống, đem cửa đóng lại.
Trong phòng, Triệu Tương Nghi chờ mong mà ngọt ngào nhìn Bùi Tử Quân.
“Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi mị hoặc gọi Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân híp hai mắt đáp lời, trong mắt chứa đầy tình dục.
“Để cho thiếp tới.” Triệu Tương Nghi đỏ mặt, ngượng ngùng nói, “Lần này hãy để thiếp, thiếp muốn mang cho chàng cảm thụ thật tốt.”
Bùi Tử Quân híp hai mắt,đột nhiên sáng ngời, chợt hiểu ý của Triệu Tương Nghi. Lúc này bất khả tư nghị nhìn ái thê, có chút ngạc nhiên cười nói: “Nàng muốn làm gì?”
Triệu Tương Nghi quay mặt qua chỗ khác cắn môi, bộ dáng e lệ, thấy Bùi Tử Quân lòng nóng như lửa đốt.
Ngay l1uc hắn chịu không nổi định chủ động, Triệu Tương Nghi cười xấu xa, đẩy Bùi Tử Quân nằm xuống, còn mình xoay người ngồi ở trên bụng Bùi Tử Quân
Ng1on tay trắng nỏn tinh tế vuốt nhẹ lên bụng rắn chắc của Bùi Tử Quân chọc cho thân thể Bùi Tử Quân hơi run rẩy, hắn ẩn nhẫn, cười xấu xa trứ trêu Triệu Tương Nghi: “Biết không? Nàng bây giờ đang đốt lửa, lát nữa phải phụ tar1ch dập lửa đấy.”
“Tuân mệnh” Triệu Tương Nghi hai mắt sáng ngời, lần nữa híp lại, mị hoặc dùng đầu lưỡi nhấp môi, sau đó cúi người hôn lên cổ Bùi Tử Quân.
Kỹ xảo của nàng không có thuần thục như Bùi Tử Quân, nhưng là lại làm cho người ta đặc biệt thoải mái.
Bùi Tử Quân chặt đôi mắt, vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tương Nghi, tận tình hưởng thụ nàng chủ động **. Nói thật, kỹ xảo của nàng tuy rằng không tốt bằng hắn, nhưng dựa vào phần chủ động này, đã thập phần câu người, so với dĩ vãng thì càng nhiệt liệt hơn.
Triệu Tương Nghi hôn từ cổ một đường đến trước n.g.ự.c Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân miệng khô lưỡi khô, không chịu nổi, hai tay kìm lòng không được, nắm lấy n.g.ự.c nàng, nàng ngửa đầu hấp dẫn rên vài tiếng, tiếp tục kích thích thân thể Bùi Tử Quân.
Toàn thân Bùi Tử Quân nóng lên, hạ thân càng phồng đến kh1o chịu.
Thế nhưng hắn không muốn quấy rầy ái thê đang hăng hái, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Một lần cuối cùng, thật sự là nhịn không nổi nữa, thế nhưng vừa định kéo nàng xuống, thì nàng vừa vặn tránh thoát, nơi bí mật của hai người vừa lúc chạm vào nhau, cảm xúc ướt át khiến Bùi Tử Quân cả người run, hắn làm nũng cầu xin:
“Được rồi, ngoan, chúng ta không chơi nữa, vi phu muốn nàng, ngay bây giờ.”
Triệu Tương Nghi làm như không nghe thấy, nàng lúc này hảo hưởng thụ, cảm thụ được một nửa kia cần mình, cho dù mình ngồi trên.
Nơi bí ẩn của hai người cứ vậy mà ma sát nhau, Bùi Tử Quân tuy rằng cảm giác dục tiên dục tử, chọc cho phái dưới căng bạo không chịu nổi.
Cuối một gầm nhẹ, đem Triệu Tương Nghi mạnh mẽ ấn xuống phía dưới trước sau như một.
Bên trong Triệu Tương Nghi cũng đủ ươn ướt, lúc này chậm chạp không vào, cũng là vì muốn chơi Bùi Tử Quân, thích xem bộ dáng nóng nảy nhịn không được của hắn.
Vì thế, đột nhiên bị tiến nhập, nàng cũng biết không đau, chỉ có chút tê dại, thoải mái khiến nàng ngửa đầu lên, rên rỉ.
Bùi Tử Quân muốn xoay người đem Triệu Tương Nghi đè xuống, bắt đầu điên cuồng cướp đoạt và âu yếm, thế nhưng Triệu Tương Nghi lại ấn chặt thân thể hắn, mị hoặc nói: “Để thiếp.”
Nói xong, bắt đầu ngồi ở trên người hắn chậm rãi động luật động.
Bên trong trướng, là vô hạn kiều diễm.
Một trận khoan khoái qua đi, Triệu Tương Nghi nằm trên người Bùi Tử Quân, hai thân thể không cách xa nhau, hưởng thụ thế giới của hai người.
Cảm thụ được cái kia của Bùi Tử Quân còn ở trong thân thể của mình không an phận, Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười nói: “Không phải đã xong rồi sao?”
Bùi Tử Quân lắc đầu cười nói: “Đêm nay vi phu sẽ không buông tha cho nàng, tiểu yêu tinh.”