Bùi Tử Quân chạy đến phòng Triệu Hoằng Lâm, đêm đã khuya, cũng không nghĩ tới Triệu Hoằng Lâm còn chưa ngủ
Mấy ngày nhay Triệu Hoằng Lâm ngủ không được tốt, nên hai mắt có hai quầng thâm, sắc mặt tiều tuỵ, không còn lạnh lùng như thường ngày. Bùi Tử Quân thấy Triệu Hoằng Lâm như vậy, trong lòng hơi do dự, nếu bây giờ đem tin xấu nói cho Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm có sụp đổ hay không?
Sau khi ngồi xuống, tinh tế nhìn Triệu Hoằng Lâm, rồi làm như bình thường. Lòng nói, Triệu Hoằng Lâm là ai nào có yếu ớt như vậy?
“Không phải có việc muốn nói với ta?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm hơi khàn khàn, có chút vô lực.
“Ừ, ta đang suy nghĩ phải nói thế nào với người?” Bùi Tử Quân suy tư
Triệu Hoằng Lâm nhìn Bùi Tử Quân, sau ngả nằm lên bàn, suy nghĩ về chuyện của mình, mấy ngày qua, trong đầu hắn là giọng nói và khuôn mặt Tề Uyển Dao, vừa nghĩ đến việc người con gái àny sẽ thành vợ người ta, từ này về sau chân chân chánh chánh không thuộc về mình nữa, tim như muốn ngừng đập, thật khó chịu.
“Ngô, ngươi nếu đã chuẩn bị tâm lí xong, bởi vì lời ta nói tiếp theo có thể khiến ngươi khiếp sợ, chân tay luống cuống.” Bùi Tử Quân suy nghĩ một chút, quyết định nói ra, ít nhất. Có thể để Triệu Hoằng Lâm hoà hoãn chút.
“Không hổ là Triệu Hoằng Lâm, bất kỳ tình huống nào, khả năng nhanh nhạy đều không giảm.” Bùi Tử Quân cười, gật đầu lại than thở: “Nếu ngươi không sắc bén như vậy thì tốt biết bao? Sống cũng dễ dàng hơn.”
“Đừng có lải nhải nữa.” Triệu Hoằng Lâm vừa nghe là chuyện Tề Uyển Dao, không khỏi có chút nóng nảy.
Bùi Tử Quân dừng một chút, ngữ khí ôn hoà nói: “Hôm nay, ta và Tương Nghi ở trên đường xung đột với một người quan ngoại, nhưng không sao. Đây không phải là trọng điểm, Lúc bọn ta về khách điếm, lại gặp người kia, ta nghĩ một chút hỏi hắn vài chuyện.”
Bùi Tử Quân nhìn Triệu Hoằng Lâm, nói tiếp: “Người đó nói, Uyển Dao và ca ca nàng mở một tú phường tên Như Ý, mấy ngày nữa lão bản của tú phường thành thân, hơn nữa không phải là nửa tháng mà là 7 ngày sau.”
Triệu Hoằng Lâm hơi run, ngón tay ngoắc lại, không thể tin nhìn Bùi Tử Quân, môi mím chặt không nói lời nào.
“Ngươi trước đừng có gấp, ta có một biện pháp giải quyết khẩn cấp này.” Bùi Tử Quân không dám kéo dài thời gian, tiện đà đem đề nghị của Lan Tạp nói với Triệu Hoằng Lâm:
“Ta đã nói cho ngươi biết, ta có xung đột với một người quan hoại, bây giờ quan hệ giữa hai người bọn ta cũng tốt, hắn nguyện ý dẫn chúng ta đi đến trấn Nam Bình, chỉ cần 6,7 ngày đường là được, chúng ta có thể kịp thời ngăn hôn lễ.”
Đang lúc Triệu Hoằng Lâm vừa mừng mà vừa ghét Lan Tạp, Bùi Tử Quân rất trượng nghĩa lực chọn người này, mấy ngày tiếp theo, tạm thời chịu chút cái tính của Lan Tạp, với lại cũng phải chú ý an toàn của Triệu Tương Nghi, không thể để cho Lan Tạp quấy nhiễu nàng.
“Có thể tin được sao?” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày.
“Bây giờ mà ngươi còn quan tâm đến điều này sao?” Bùi Tử Quân bật cười, “Mà thôi, vấn đề an toàn do ta phụ trách.”
“Chỉ là đột nhiên ta không biết làm sao cho tốt.” Triệu Hoằng Lâm một lần nữa nằm gục trên bàn, “Hôn lễ đột nhiên dời lại, chẳng lẽ Uyển Dao đã đoán được ta sẽ tối, nên không cho ta ngăn cản hôn lễ của nàng, mới dời lại ư? Nếu là thế, ta đến đó còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng vẫn không đoạt nàng về được…”
“Ngươi quá lo lắng.” Bùi Tử Quân trấn an nói, “Chuyện không có như ngươi nghĩ đâu, may mà bây giờ chúng ta có thể chạy đến kịp, cũng không tính là muộn. Còn nữa, ngươi tới thì phải đi đến cùng, sao có thể bỏ dở giữa chừng, dầu gì, cũng phải gặp mặt hỏi rõ ràng.”
Triệu Hoằng Lâm nhìn Bùi Tử Quân,xoa xoa trán của mình, thở dài: “Ta nghĩ, nếu như ta là Uyển Dao, nhất định phải khiến cho đối phương thương tâm, sau đó gả cho một người khác, khiến đối phương phải thống khổ, hối hận vì không giữ chặt mình. Đối với người từng vứt bỏ mình, ta sẽ không nương tay, cũng sẽ không cho … đối phương một cơ hội để sửa đổi.” Dừng một chút, Triệu Hoằng Lâm cười khổ, “Cho nên, so với ta, Uyển Dao cỡ nào thiện lương? Ta có tư cách gì trách nàng…”
“Thế nhưng Uyển Dao đâu phải là ngươi, cô ấy sẽ không quyết tuyệt như thế.” Bùi Tử Quân vỗ vai Triệu Hoằng Lâm, “Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai còn phải đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, trời không tuyệt đường người.”
Bùi Tử Quân thoải mái mà cười: “Sau này là người một nhà với nhau, nói cảm tạ cái gì.”
Triệu Hoằng Lâm cũng cười, sau đó tiễn Bùi Tử Quân ra cửa phòng.
Bùi Tử Quân lửng thững trở về phòng mình, đi qua phòng Triệu Tương Nghi, đứng ở bên ngoài một hồi, sau đó mặc niệm “Mộng đẹp”, mới rời đi
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin c được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Ngày hôm sau, lúc Triệu Tương Nghi biết bọn họ sẽ cùng Lan Tạp lên đường, không khỏi kinh ngạc.
Lan Tạp cưỡi chính là ngựa thuần dưỡng ở quan ngoại, tốc độ nhanh, lại thích ứng với khí hậu quan ngoại và đường đi nơi này. Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều bỏ con ngựa ban đầu, đem ngựa ở xe ngựa đổi lại con khoái mã của Lan Tạp, tổng cộng 2 con, tốc độ nhanh với trước không biết bao nhiêu lần.
Còn những người khác lên xe ngựa, do A Quang lái xe, may mà không gian trong xe rất lớn, có thể chứa nhiều người.
Lan Tạp ở bên ngoài dẫn đầu, cưỡi khoái mã của mình, cũng đem một phần hạ lễ lớn.
Cho nên nếu bọn họ tự mình đi, sẽ xa rất nhiều, đi đường nhỏ thì hung hiểm, bọn họ dù sao cũng lần đầu tiên đến đây, cũng không dám đi.
Lần này do Lan Tạp dẫn đường,hắn quen đường, cũng không lo dọc đường nguy hiểm, lạc đường.
Vì thế, lộ trình vốn là 10 ngày, lần này chỉ cần 6,7 ngày.
Triệu Tương Nghi nhàm chán ngồi trên xe, hỏi Bùi Tử Quân: “Rốt cuộc là sao? Hôm qua không phải đánh hắn một quyền, sao hôm nay lại muốn hắn dẫn đường? Chúng ta không phải biết đường sao?” Triệu Tương Nghi còn chưa biết hôn kỳ đã dời lại.
“Ngươi cùng người quan ngoại đánh nhau?” Triệu Hoằng Lâm ngưng mi, chen vào một câu.
Bùi Tử Quân giải thích: “Ta nói không sao, yên tâm, xuất môn ra ngoài, ta biết chừng mực, sẽ không làm hỏng đại sự.”
Ngược lại vừa nhìn về phía Triệu Tương Nghi: “Ngày hôm qua, huynh hỏi Lan Tạp, cũng là nam nhân bên ngoài kia, từ chỗ hắn, huynh biết tin xấu, hôn kỳ của Uyển Dao sẽ làm vào 7 ngày sau, bỏ ngày hôm nay, chỉ còn lại có 6 ngày.” Sau đó, Bùi Tử Quân đem sự tình nhất nhất kể lại cho Triệu Tương Nghi nghe.
“Cái gì?” Triệu Tương Nghi sau khi biết, so với Triệu Hoằng Lâm còn muốn kinh ngạc hơn, mày nhíu lại, “Vậy chúng ta bây giờ làm sao đây?”
“Cho nên mới tìm người kia dẫn đường, để kịp chạy đến.” Biểu tình trên mặt Triệu Hoằng Lâm so với khóc còn khó coi hơn.
Triệu Tương Nghi đồng tình nhìn ca ca mình, vỗ vai trấn an: ‘Muội Ta tin tưởng Uyển Dao tỷ tỷ sẽ không tuyệt tình như vậy, hoặc al2 cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân bắt buộc phải chọn, có thể tỷ ấy cho là mình vĩnh viễn mất đi ca.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Triệu Hoằng Lâm cười khổ, “Thật ra, bây giờ ca không dám hy vọng quá lớn, ca chỉ cầu có thể nhìn thấy cô ấy, thấy cô ấy hạnh phúc là đủ rồi, mặc kệ lấy ai, chỉ cần cô ấy hài l2ong.”
“Nếu ngươi sớm gíac ngộ một chút, thì chuyện này đã không xảy ra.” Bùi Tử Quân rất không khách khí nói Triệu Hoằng Lâm
Triệu Hoằng Lâm không có cãi lại, cũng không có tức giận, chỉ muộn phiền ngưng mi.
Bởi vì đi trên đường tắt đầy hiểm trở, dọc theo đường tình hình cũng không tốt mấy, xóc nảy đến cực điểm, thêm nữa khí hậu thất thường. Không đến mấy ngày Triệu Tương Nghi gầy một vòng, sắc mặt không tốt.
Bùi Tử Quân nhìn đau lòng muốn chết, khi dừng lại trạm nghỉ chân, đều nói muốn cùng Triệu Tương Nghi lưu lại, chờ nàng khoẻ hơn, sẽ đuổi theo tới, bảo Triệu Hoằng Lâm theo Lan Tạp đi trước, đến lúc đó bất kể như thế nào, tất cả mọi người sẽ tụ tập lại trấn Nam Bình.
Triệu Tương Nghi vốn còn cậy mạnh đòi theo, để ca ca một mình đối mặt thì quá tàn nhẫn, có nàng và Bùi Tử Quân giúp đỡ phần thắng sẽ lớn hơn… Nhưng không nghĩ tới kết quả nàng kiên trì, lại khiến nàng té bất tỉnh.
Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều sợ hãi, Triệu Hoằng Lâm lo lắng cho sức khoẻ Triệu Tương Nghi, nhưng lại không muốn dừng lại, Bùi Tử Quân nói mình sẽ chiếu cố Triệu Tương Nghi tốt, Triệu Hoằng Lâm lúc này đồng ý theo Lan Tạp đi trước.
Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi còn có Bích Văn lưu tại trạm nghỉ chân.
Nơi này so với nơi trước còn hoang vu hơn, phá trước không xa là hoang mạc không điểm dừng, cho nên nước và rau quả nơi này đắt hơn b2inht hường.
Cái trấn nhỏ này cũng chỉ có một cái khách điếm, hơn nữa so với khách điếm trước đó còn đơn sơ hơn nhiều.
Bùi Tử Quân lo lắng cho sức khoẻ Triệu Tương Nghi,không có biện pháp chỉ đành phải ở tạm chỗ này, nếu còn cố gắng chạy đến trấn bên cạnh tìm chỗ dừng chân, không biết Triệu Tương Nghi có thể chịu nổi không.
Ở đây mặc dù khổ, cũng may có ăn có uống, có một nơi an tĩnh cho Triệu Tương Nghi nghỉ ngơi.
Thế nhưng, chờ bọn họ vào khách điếm rồi, lại gặp một vấn đề lớn.
Phòng trong khách điếm quá ít, mấy ngày gần đây có khách nhân hay lui tới, phòng đều kín hết chỗ, chỉ còn lại một gian sương ph2ong đơn sơ.
Bùi Tử Quân bất chấp, cắn môi, thanh toán vài ngày tiền đặt cọc.
Bích Văn đỡ Triệu Tương Nghi hư nhược, mỳ đã nhíu lại, trong lòng âm thầm may mắn, cũng may mình đi theo, bằng không Bùi thiếu gia cùng tiểu thư nhà họ cô nam quả nữ ở cùng một phòng, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, làm sao tốt được?
Tuy nói bọn họ có tình ý với nhau, chuyện thành thân cũng là sớm hay muộn, nhưng trước khi có danh phận, hai người phải cách xa nhau một chút, một ngày vượt ranh giới, hậu quả không tưởng tượng được, sẽ mang thương tổn lớn đến cho tiểu thư.
Bích Văn một đường suy nghĩ miên man, ba người đi tới khách phòng, Bùi Tử Quân lúc này mới bình tĩnh nói một câu: “Buổi tối ngươi chiếu cố tiểu thư cho tốt, ta sẽ ở bên ngoài cửa, có việc gì hãy gọi ta.”
Bích Văn vốn còn đang nghĩ nên nói với với Bùi Tử Quân thế nào, nhưng cũng không ngờ Bùi Tử Quân lại quân tử nói ra trước.
Khiến Bích Văn không khỏi càng thêm xem trọng cô gia tương lai này.
Sau khi việc ngủ nghỉ buổi tối giải quyết xong, Bích Văn hơi lo lắng cho Bùi Tử Quân, dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu, sao có thể ở nơi có điều kiện tệ như thế này?
“Sợ rằng chúng ta phải ở đây vài ngày, Bùi thiếu gia có thể ở được sao?” Bích Văn ngưng mi hỏi một câu.
“Cái này ngươi đừng lo lắng, ta thấy ghế dài ở đại sảnh cũng tốt, miễn cưỡng có thể trải qua mấy đêm, chỉ cần Tương Nghi nhanh hồi phục là được.” Bùi Tử Quân nhàn nhạt nói, “Ngươi mau nấu thuốc cho tiểu thư uống đi, ta ở đây trông chừng cho.”
“Dạ.” Bích Văn dọn dẹp trong phòng một hồi, sau đó cầm thang thuốc ra ngoài.
Bùi Tử Quân đỡ Triệu Tương Nghi nằm trên giường, sau đó lẳng lặng ngồi cạnh mép giường nắm tay nàng, lo lắng.
Trong phòng ám mùi, Bùi Tử Quân hơi nhíu mày, sờ trán Triệu Tương Nghi nói: “Xin lỗi, chỉ có thể ủy khuất muội mấy ngày.”
Triệu Tương Nghi đang trong tar5ng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng nghe thấy đối thoại giữa Bùi Tử Quân và Bích Văn, thể lực tiêu hao, nên nói không được nhiều.
Nàng cả người hôm nay đều chóng mặt, người nhũn như bông nằm trên giường, mệt mỏi. Dạ dày không có gì, nhưng lại thít chặt, hơi khó chịu, hô hấp đều có chút trở ngại
Một lúc lâu, nàng mới hồi phục lại thể lực, mở miệng nói: “Không sao…trước kia khi còn ở nông thôn, muội còn ở căn ph2ong kém hơn thế này.” Giọng nói phù phiếm vô lực, mắt nhắm lại.
“Sau này sẽ không có thế này nữa.” Bùi Tử Quân đau lòng nắm lấy tay nàng, dán trên mặt mình, “Huynh sẽ cho muội những điều tốt nhất.”
“Ừ... Đừng lo lắng cho muội, không có chuyện gì đâu.” Triệu Tương Nghi vừa nói, vừa cảm thấy mình quá vô dụng, mới có mấy ngày, người đã suy nhược thế này, xem ra sau khi trở về phải tăng cường rèn luyện thân thể, không thể lười biếng khiến thân thể suy nhược, dưỡng ra cái thân thể yếu ớt này…
Không bao lâu, Bích Văn bưng chén thuốc nóng hầm hập đi vào, Bùi Tử Quân tiếp nhận, muốn đích thân đút cho Triệu Tương Nghi.
Bích Văn bó tay đứng một bên, lo lắng nhìn tiểu thư.
“Ủy khuất tiểu thư rồi, ở đây vừa bẩn vừa đơn sơ, nước cũng không trong bằng nhà chúng ta, nô tỳ lọc hồi lâu, mới lọc được một ít cát vàng. Tiểu thư hãy uống đỡ. Chở khi về, nô tỳ hảo hảo bồi bổ lại cho tiểu thư.” Bích Văn đau lòng nói.
Triệu Tương Nghi gật đầu, khổ sở uống bát thuốc, mày không nhíu một cái.
Thuốc đắng dã tật, sau khi uống xong, tứ chi bách hài đều lành lạnh,cảm gíac choáng váng đã giảm, thần trí cũng dần dần rõ ràng.
Nàng vô lực nhìn Bích Văn, phân phó: “Ngươi cũng uống chút thuốc này đi, ta thấy ngươi mấy ngày nay chịu không được rồi.”
Bích Văn cảm thấy ấm áp trong lòng, ngọt ngào lên tiếng: “Chỉ cần tiểu thư không có việc gì là tốt, nô tỳ không có vấn đề.”
“Ngươi cho là thân thể ngươi là sắt hả?” Bùi Tử Quân đem chén thuốc đưa cho Bích Văn, “Lui xuống uống thuốc đi, ở đây có ta là được.”
“Tạ ơn tiểu thư, ơn Bùi thiếu gia.” Bích Văn cung kính lui xuống.
Chờ Bích Văn đi rồi, Triệu Tương Nghi mới cười nói: “Bích Văn đối với muội toàn tâm, săn sóc tỉ mỉ, mấy năm nay đều nhờ cô ấy cả. Nhưng nghĩ lại, thân thể của muội không còn tốt khi ở nông thôn.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, uống thuốc rồi, muội thấy đỡ hơn nhiều không?” Bùi Tử Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi gật đầu: “Chỉ cần không ở trên xe xóc nảy, muội tốt hơn nhiều rồi.”
Không nói gì nhìn trời, kiếp trước Triệu Tương Nghi không có say xe, kiếp này lại say xe, còn là xe ngựa đường dài.
“Nghỉ ngơi thật tốt, đừng có nghĩ nhiều, lúc này thân thể là quan trọng nhất.” Bùi Tử Quân ôn nhu nói.
“Còn huynh?” Triệu Tương Nghi lo lắng nhìn Bùi Tử Quân, “Vừa nãy muội nghe thấy, mấy buổi tối này huynh định sao trải qua? Xưa nay huynh chưa từng chịu khổ như vậy.”
“Vậy thì huynh đổi với Bích Văn, buổi tối ngủ với muội?” Bùi Tử Quân thiêu mi
Triệu Tương Nghi rút ra tay mình ra, trừng mắt nhìn Bùi Tử Quân, “Bây giờ huynh còn tâm tình để đùa giỡn à.”
Triệu Tương Nghi đương nhiên biết Bùi Tử Quân nói không phải là thật, nhưng màbây giờ nếu có tư tưởng này, dù chỉ có một lúc cũng xem như là đại nghịch bất đạo, sẽ bị coi là làm loạn.
Nhưng Bùi Tử Quân chính đùa giỡn như vậy, cũng khiến Triệu Tương Nghi chấn kinh
“Muội giận huynh?” Bùi Tử Quân nói xong, cảm gíac câu nói đùa của mình quá càn rở, mình và Triệu Tương Nghi tuy có tình cảm với nhau, nhưng bản thân Triệu Tương Nghi là cô gái chưa lấy chồng, sao có thể chịu nổi lời nói đùa này?
“Không có.” Triệu Tương Nghi cười, thật ra bản thân nàng cảm thấy lời nói đùa này không là gì.
“Uống thuốc xong, muội muốn ngủ một giấc.” Triệu Tương Nghi nói, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Ừ, muội ngủ đi, huynh ở đây trông ngươi.” Bùi Tử Quân giúp Triệu Tương Nghi dịch góc chăn.
Một mùi vị xa lạ ập tới mũi, Triệu Tương Nghi khó chịu nhíu mày một cái, hơi mở mắt ra lầu bầu nói: “Diễn Trạch, muội không quen giường, huynh cho muội mượn tay áo được không?”
“Ừ?” Bùi Tử Quân ngay từ đầu vẫn chưa phản ứng kịp, một lát sau mới bừng tỉnh, đau lòng đưa tay ra, dùng tay áo che trước người Triệu Tương Nghi trước ngực.
Triệu Tương Nghi vươn tay nhỏ nắm một góc tay áo Bùi Tử Quân, an tâm ngửi mùi hương mát lạnh, dần dần thả lỏng, tiến vào mộng đẹp.
Triệu Tương Nghi không nằm mộng, sau khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Vừa mở mắt, đã thấy Bùi Tử Quân ghé vào mép giường ngủ. Mà Bích Văn nằm ở trên một giường nhỏ không xa ngủ, nhưng không sâu, thỉnh thoảng mi mắt lại động mấy lần, lập tức cũng có thể tỉnh dậy.
Triệu Tương Nghi rất xin lỗi nhìn hai người, toàn bộ là do nàng cả, nên mới khiến hai người họ lo lắng.
Nàng vươn tay ra nhẹ nhàng mà xoa gò má Bùi Tử Quân, da rất mịn, nên xoa cực kỳ thoải mái. trước kia không có nhìn kỹ, lúc này nhìn gần, Triệu Tương Nghi phát hiện hắn nhìn tuấn tú hơn thường ngày.
Lông mày rậm, đường cong không thô, cũng không phải quá thanh tú. Mắt bất an nhắm, hình như mơ gì đó nên mắt cứ không ngừng chuyển động. Sóng mũi cao, trên chóp mũi một điểm, nhẵn nhụi làm cho người khác đố kị, có thể nói hoàn mỹ. Kỳ thực Triệu Tương Nghi thích nhất là môi Bùi Tử Quân
Đường cong gợi cảm, hồng nhuận, khẽ mím môi thôi đã thấy mê hoặc rồi, khiến nàng nhớ lúc Bùi Tử Quân hôn mình.
Hai gò má đỏ lên, Triệu Tương Nghi lắc lắc đầu, ý đồ thoát khỏi cái loại cảm giác háo sắc này.
Bùi Tử Quân dưới tình huống như vậy tỉnh lại.
Triệu Tương Nghi lắc đầu, vẻ mặt lúng túng cứ như vậy không thoát khỏi tầm mắt hắn.
“Ngô, làm sao vậy?” Vừa tỉnh lại, giọng nói Bùi Tử Quân có chút khàn khàn, nhưng nghe lại càng lộ vẻ mị hoặc hấp dẫn.
Thân thể Triệu Tương Nghi cứng đờ, cảm gíac vô lực lại truyền đến, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, huynh mệt không, ngủ tiếp đi, giờ còn sớm.”
“Tối hôm qua, huynh không có ngủ ở ngoài sao?” Triệu Tương Nghi hỏi.
Bùi Tử Quân lắc đầu: “Vốn tưởng rằng muội chỉ ngủ một chút thôi, huynh muốn ở đây cùng muội, chỉ sợ muội tỉnh lại tìm không được huynh sẽ hoảng. Không ngờ muội ngủ một ngày đêm, huynh cũng thấy mệt, nên ngủ luôn. Bích Văn có lẽ là không đành lòng đánh thức hai chúng ta, nên không gọi.”
“Muội cảm thấy tốt hơn rồi, huynh đừng lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mình mệt.” Triệu Tương Nghi cười, “Ngày mai chúng ta xuất phát đến trấn Nam Bình, tính toán ngày, hôn kỳ lập tức sắp đến.”
“Muội đã như vậy, còn muốn đi sao? Huynh thấy còn mấy ngày thôi, dù sao chúng ta không theo kịp, cứ chờ muội khôi phục sức khoẻ đã, rồi đổi lại đường lớn, đi dọc theo thị trấn sẽ tốt hơn nhiều.” Bùi Tử Quân khuyên nhủ.
“Ai, đều là sức khoẻ muội không tốt… Uyển Dao tỷ tỷ, chờ một chút “
Triệu Tương Nghi nói, đang nói cũng hơi ngừng
Trong đầu đột nhiên có một ý niệm, nàng vốn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ không ra. Hôm nay thần trí rõ ràng, đột nhiên bắt được đầu mối, xâu chuỗi các chi tiết lại, kết quả lại khiến Triệu Tương Nghi vừa mừng vừa sợ
“Nha, đột nhiên muội nghĩ đến một vấn đề mà chúng ta bỏ sót.” Triệu Tương Nghi đột nhiên cất cao giọng nói, vui vẻ nói.
Khiến Bích Văn giật mình tỉnh dậy, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì
Triệu Tương Nghi bất chấp lễ nghi, nắm tay Bùi Tử Quân nói: “Nguy rồi, ca ca một mình đến trấn Nam Bình, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ca có lẽ chưa nghĩ đến điểm này.”
“Là cái gì?” Bùi Tử Quân không hiểu.
“Không phải trước đó huynh nói với muội, Lan Tạp nói cho huynh biết, lão bản Như Ý phường có tin vui sao? Nhưng hắn lại không nói rõ là nam lão bản hay là nữ lão bản, người thành thân kia, rất có khả năng không phải Uyển Dao tỷ tỷ, mà là ca ca Uyển Dao tỷ tỷ, A Sâm Ca ca nha “