Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 197: Lã thị xuất hiện



Qua Tiết Đoan Ngọ, trời dần nóng lên, ở huyện Nghi Dương bên kia, một hiệu thuốc không lớn không nhỏ khai trương, hiệu thuốc mới này tên là Hồng Phong vừa mới khai trương, đã hấp dẫn sự chú ý của Niên Thế Hữu.

Bởi vì  Trương lão bản ở huyện Giang Ninh bên kia đang hợp tác với hiệu thuốc của Niên thế Hữu, đột nhiên bắt đầu d.a.o động, mơ hồ không muốn hợp tác với hắn ta nữa, mà có ý muốn hợp tác với hiệu thuốc Hồng Phong.

Vì thế, Niên Thế Hữu có chút cuống quít, bởi vì vị Trương lão bản này làm ăn xưa nay sảng khoái, từ năm trước đến năm nay, nhưng hắn ta kiếm không ít bạc từ Trương lão bản này, Trương lão bản đột nhiên nói muốn kết thúc quan hệ hợp tác, chuyển sang hợp tác với hiệu thuốc khác, làm sao Niên Thế Hữu cam tâm?

Không cam lòng, Niên Thế Hữu quyết định tự mình đi đến hiệu thuốc Hồng Phong bên kia xem một thử, muốn biết vì nguyên nhân mà có thể hấp dẫn Trương lão bản, làm hại hắn ta mất một khách hàng lớn

Khi hắn ta đang chìm trong cơn tức giận, căn bản không dự liệu được, mình đã từ từ đi vào  cạm bẫy mà Triệu Hoằng Lâm bày ra......

Bên này, Niên Thế Hữu cải trang đơn giản, tự mình đến hiệu thuốc Hồng Phong tra xét, thấy chưởng quỹ cùng Hỏa Kế là người ngoài huyện đến, càng thêm yên tâm lớn mật nói với họ vài lời.

Từ số lượng dược liệu, đến gía cả đưa ra, Niên Thế Hữu xảo trá lấy thân phận người mua, đem các loại tin ức có lợi tìm hiểu một lần.

Chờ hắn ta hài lòng rời khỏi hiệu thuốc Hồng Phong, chưởng quỹ và bọn tiểu nhị mới nở nụ cười châm chọc

Sau khi về phủ, Niên Thế Hữu nghĩ tới nghĩ lui, không ngồi yên, vội vàng bảo bọn hạ nhân chuẩn bị hành lý, hắn ta muốn lên đường đến huyện Giang Ninh tìm Trương lão bản nói chuyện một chút, có lẽ dựa vào  giao tình giữa hai người, còn có thể có vãn hồi.

Lã thị thấy bọn hạ nhân đang chuẩn bị hành lý, liền hỏi: “Lão gia muốn đi đâu?”

“Đi huyện Giang Ninh một chuyến, bàn chuyện làm ăn.” Niên Thế Hữu lời ít mà ý nhiều, trả lời xong, cũng không nhìn đến Lã thị, chỉ ngồi ở trên ghế lẳng lặng suy tư xem khi gặp Trương lão bản nên nói thế nào để bày tỏ ý của mình.

Mắt Lã thị hơi loé sáng, thấy thế liền đến trước mặt Niên Thế Hữu: “Lão gia, thiếp thân cũng muốn đi ra ngoài đi dạo, lão gia không bằng mang thiếp thân theo cùng được không?”

“Ta không phải đi du sơn ngoạn thủy, bà chỉ là một phụ nhân đi theo làm gì” Niên Thế Hữu có chút nóng vội, cho nên cũng không kiên nhẫn nói chuyện với Lã thị.

Tim Lã thị đập mạnh, nhưng vẫn tiếp tục cầu xin: “Lão gia dạo này bận rộn, người gầy hai vòng, chuyến này lại đi huyện Giang Ninh xa như vậy, bên cạnh nói thế nào cũng phải có một người hiểu ý mà chăm sóc đúng không?”

“Có nha hoàn, bà không phải đủ rồi sao.” Niên Thế Hữu bởi vì nguyên nhân là Triệu Tín Lương,có chút cố kỵ, thấy Lã thị liên tục kiên trì, không khỏi châm chọc nói, “Ta chỉ đi xa nhà, sao bà nằng nặc muốn đi theo vậy? Bình thường đâu thấy bà quan tâm đến ta như vậy. Hừ, chẳng lẽ là bởi vì chuyến này đến huyện Giang Ninh, ở gần chỗ nam nhân của bà phải không?”

“Sao lão gia lại nói thiếp thân như vậy?” Lã thị cất cao giọng nói, “Thiếp thân bỏ tất cả theo lão gia đến đấy, chưa từng oán trách nửa câu......”

“Bà có lý do để oán trách sao? Ta cho bà ăn ngon mặc đẹp, chẳng lẽ bà không biết đủ?” Niên Thế Hữu thô bạo cắt đứt lời Lã thị, “Tốt nhất bà an phận ở đây cho ta”

“Thiếp thân rốt cuộc làm gì sai? Sao lại lôi chuyện trước kia ra nói? Hơn nữa, huyện Giang Ninh cách xa Triệu gia thôn, không thể so với nơi này gần Triệu gia thôn a” Lã thị bởi vì Niên Thế Hữu giấu chuyện Triệu Tín Lương không cho mình biết mà oán hận, cho nên giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng, “Chẳng lẽ lão gia làm chuyện gì có lỗi với thiếp thân, trong lòng chột dạ?”

“Bà nói cái gì đây” Niên Thế Hữu giống như bị nói trúng tim đen, vì thế trực tiếp gắt gỏng trả lời cho có lệ, “Được rồi, đừng có ồn ào ở trước mặt ta, ta nhìn cũng phiền lòng”

“Lão gia, thiếp  thân cũng không phải là muốn dùng điều kiện trao đổi...... Chẳng qua, nếu như lão gia đáp ứng mang thiếp thân đến huyện Giang Ninh, thiếp thân có biện pháp giúp lão gia bắt con nha đầumà lão gia xem trọng.” Lã thị thấy Niên Thế Hữu đã chịu nhượng bộ, lập tức chuyển thái độ, đổi thành lấy điều kiện hấp dẫn.

Niên Thế Hữu giật mình, một lát sau hỏi ngược lại Lã thị: “Bà nói là tiểu nha đầu châm trà ở Hứa giasao?”

Hắn có chút tò mò, cái tiểu nha đầu kia không tệ, chẳng qua là tính tình rất bướng bỉnh, hắn hướng Hứa gia muốn người, nhưng Hứa gia rất xem trọng nàng ta, tự mình  hỏi ý kiến nàng ta, nàng ta nói có c.h.ế.t cũng không nguyện, Hứa gia không cách nào, chỉ đành phải uyển chuyển cự tuyệt hắn ta, đây đã trở thành tiếc nuối lớn nhất của hắn.

“Tính tình nàng ta quật cường, bà có biện pháp gì để cho nàng ta ngoan ngoãn đi theo ta?” Niên Thế Hữu vừa nhắc tới tên tiểu nha đầu kia, trong lòng liền ngứa ngáy không ngừng được.

Lã thị ngồi cạnh Niên Thế Hữu: “Cũng không phải là thiếp thân nghĩ thừa nước đục thả câu, thật sự phải xem lão gia có đủ sảng khoái, có muốn đưa thiếp thân đi huyện Giang Ninh không đã. Thiếp thân đi theo lão gia cũng mấy năm, thiếp thân đã nghĩ thông rồi, cảm thấy không thể xa lão gia được, nếu không thiếp thân thật không biết mình nên cư xử thế nào...... Chuyến này đi huyện Giang Ninh, tuy nói không phải là du sơn ngoạn thủy, nhưng cũng là thời cơ tốt để thiếp thân và lão gia ở cùng nhau, trong nhà nhân khẩu quá nhiều, làm trở ngại thiếp thân và lão gia tâm sự với nhau, lão gia có nguyện ý cho thiếp thân cơ hội  sửa đổi không, thiếp thân có thể hảo hảo mà phục vụ lão gia?”

Tướng mạo Lã thị vốn phong lưu, hơn nữa bày giờ còn bày ra bộ dạng quyến rũ, ngược lại thật làm cho Niên Thế Hữu động mấy phần tình.

Hắn ta nghĩ sơ sơ, cảm thấy Lã thị nói xong cũng không vô lý, ai nguyện ý cùng người bên gối gần mặt nhưng cách lòng? Hơn nữa, huyện Giang Ninh cách trấn Thanh Hà Trấn không xa, nhưng người ở đó biết Triệu Tín Lương cũng không nhiều, Lã thị lại là phụ nhân luôn sống trong nhà không hiểu biết, có thể thám thính được cái gì đây?

Chủ yếu là điều kiện Lã thị nói ra kìa, khiến hắn ta không khỏi d.a.o động. Mấy di nương  trong nhà cũng có chút ngán, có thể thêm người mới vào, tất nhiên không thể tốt hơn.

“Vậy cũng tốt, bà đi chuẩn bị hành lý đi, một lát đi theo ta đến chỗ này, nhớ, phải mặc chiếc váy màu đỏ mỏng, ta thích xem.” Tay Niên Thế Hữu như bôi mỡ, rồi xoa mặt Lã thị, Lã thị nhắm chặt hai mắt ẩn nhẫn, sau đó đẩy nhẹ Niên Thế Hữu:

“Lão gia đừng có gấp a, thiếp thân một hồi sẽ tới.”

Nói xong, liền xoay người lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Chiếc váy lụa mỏng màu đỏ là Niên Thế Hữu đưa cho bà lúc trước, chất vải cực tốt, nhưng là quá lộ liễu, mặc lên người có thể dễ dàng nhìn thấy nội y bên trong......

Niên Thế Hữu muốn mình mặc xiêm y như thế bày ra ở trước mặt mọi người, hắn xem mình là cái gì? Nàng dầu gì cũng là chánh thất phu nhân trong cái phủ này

Nhưng vì có thể đi huyện Giang Ninh  mượn cơ hội lại đến trấn Thanh Hà nhìn bọn nhỏ, Lã thị sẽ trả bất cứ giá nào

Ở  trong phòng Niên Thế Hữu, sau khi thân mật với Niên Thế Hữu, Lã thị rốt cuộc đã được như ý nguyện, chuẩn bị đến huyện Giang Ninh.

Lã thị đã sớm thám thính, huyện Giang Ninh cách trấn Thanh Hà Trấn hai ngày một đêm đi đường, nếu ngồi xe ngựa, trong vòng một ngày là có thể tới, chẳng qua sẽ khổ cực một chút.

Niên Thế Hữu lần này đến huyện Giang Ninh cũng sẽ không trở về nhà nhanh, bà chỉ cần chọn l1uc hắn ta bận rộn, len lén mượn cơ hội chạy ra ngoài, thần không biết quỷ không hay trở lại là tốt.

Vừa đến huyện Giang Ninh, Niên Thế Hữu không kịp chờ đợi đi gặp Trương lão bản.

Hắn lời ít mà ý nhiều mà đem mục đích chuyến đi lần này đến đây nói một lần, Trương chưởng quỹ nghe xong, liền rơi vào suy tư, Niên Thế Hữu thấy Trương chưởng quỹ chưa trả lời mình, không khỏi có chút gấp gáp, lại nói:

“Nếu Trương lão bản còn ngại giá tiền quá đắt, bên ta có thể giảm một chút, hoặc là tặng thêm lượng dược liệu, chỉ cần Trương lão bản  tiếp tục hợp tác với hiệu thuốc nhà ta, không hợp tác với hiệu thuốc Hồng Phong nữa là được.”

Trương chưởng quỹ thấy đã thành công một nửa, bởi vì Niên thế Hữu đã chủ động tìm tới, mặc dù hắn ta tìm đến cửa. Nhưng ông không thể đáp ứng quá sớm, nhất định phải cố ý biểu hiện có chút khó khăn, như vậy mới có thể làm cho Niên Thế Hữu càng thêm nóng vội.

“Niên lão bản.” Trương chưởng quỹ ngước mắt, “Mắt ta không có thiển cận, làm người không thể không có nguyên tắc. Ta làm ăn cho đến bây giờ luôn trọng chữ tín, ban đầu tìm ông hợp tác làm ăn, vốn không nên giữa chừng thay đổi người, nhưng cũng có nguyên nhân”



“Trương lão bản có thể nói với ta không” Niên Thế Hữu có chút sợ, không chút nào dự liệu được, hắn ta lúc này như con mồi rơi vào bẫy rập, chỉ chờ thợ săn tùy ý xử trí.

“Vốn là ta đối với hiệu thuốc nhà ông có ấn tượng vô cùng tốt, cũng không nghĩ, sau một đoạn làm ăn này, ông lại đùa bỡn ta xuất ra hàng  dỏm, còn rao bán giá trên trời, thực là làm ta thất vọng. Bên Nghi Dương vừa lúc có hiệu thuốc mới mở, ta đi dò xét, thấy chất lượng dược liệu rất tốt, số lượng phong phú, giá tiền vẫn còn tiện nghi hơn của ông, ta không thể không chọn Hồng Phong, cho nên ới ừng hợp tác với bên ông.” Trương chưởng quỹ cố thở dài một hơi.

Niên Thế Hữu chột dạ, những thứ này cử động đều là hắn vụng trộm sai người đi làm, tăng giá, đổi hàng dỏm vào, đem số lượng ban đầu giảm đi một phần ba...... Làm như vậy là vừa có lời, hơn nữa Trương chưởng quỹ cũng không dị nghị gì, hắn còn cho là Trương chưởng quỹ dễ gạt, dễ khi dễ, cho nên càng không chút kiêng kỵ.

Không nghĩ tới, kết quả là mất đi vị khách hàng lớn này.

“Trương lão bản,ông nói những chuyện kia ta hoàn toàn không biết chuyện a, nhất định là chưởng quỹ hoặc là Hỏa Kế ngu dốt nào đó, mới làm ra cái chuyện hiểm độc này, cờ ta về tra rõ, sẽ tự mình dẫn người đó đến bồi tội với ông, ông thấy như thế nào?” Niên Thế Hữu mở to cặp mắt “Kính xin Trương lão bản cho ta thêm một cơ hội đi, đừng hợp tác với Hồng Phong, mà hợp tác với nhà ta được chứ? Ta bảo đảm, giá tiền nhà ta đưa ra so với Hồng Phong còn tiện nghi hơn, chất lượng và số lượng dược liệu so với Hồng Phong còn tốt hơn nữa.”

“Ta không biết nên tin tưởng ông nữa không...... Như vậy đi, ông đừng vội vã trở về Nghi Dương trước, mà ở lại huyện Giang Ninh mấy ngày, để ta suy nghĩ thật kỹ, rồi cho ông trả lời chắc chắn.” Trương chưởng quỹ lạt mềm buộc chặt.

Niên Thế Hữu nghe câu trả lời này cũng đã rất hài lòng, cho nên cũng không tiếp tục thúc giục Trương chưởng quỹ, đứng dậy ánh mắt tràn ngập chờ mong từ biệt Trương chưởng quỹ.

Chờ Niên Thế Hữu đã đi xa, Trương chưởng quỹ mới thu lại nụ cười, dặn dò Hỏa Kế mấy câu, xoay người vào phòng trong cửa hàng.

Triệu Hoằng Lâm đang ngồi bên trong uống trà, Trương chưởng quỹ vừa vào phòng, đóng lại cửa xong liền ca ngợi hắn “Thiếu gia liệu sự như thần, ông ta không đợi kịp đã chạy đến huyện Giang Ninh tìm tôi rồi.”

Triệu Hoằng Lâm đặt chén trà xuống, khóe môi thoáng qua một tia cười lạnh: “Hồng Phong vừa khai trương, mặc dù không có hiệu thuốc kia, cũng đủ làm cho ông ta hoảng sự. Từ năm trước đến năm nay, chúng ta thiệt không ít bạc trên người ông ta, ông ta bây giờ kiếm đủ ngọt, sao chịu buông tay.”

Trương chưởng quỹ cũng gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy,bạc của chúng ta ném lên người ông ta rất nhiều, chuyện này cũng tốt, theo tính tình của ông ta,tuyệt đối sẽ không buông tay.” Dừng một chút, Trương chưởng quỹ lại hỏi tiếp, “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đồng ý với ông ta, chay dùng ồng Phong áp đảo lại?”

“Ngày mốt, ông ta đến đây, ông hãy viện lý do nói còn cần suy nghĩ lại, qua ba, bốn lần, ông hạy đáp ứng chuyện hợp tác lần nữa.” Triệu Hoằng Lâm phân phó nói,hai mắt híp lại, “Tác dụng của Hồng Phong cũng không nhỏ như vậy? Đừng nóng vội, chờ ông ta cảm thấy chuyện đã ổn, ông lại đi nói với ông ta, muốn ông ta hạ giá tiền xuống nữa, hơn nữa cũng bảo Hồng Phong bên kia hạ gía xuống, buộc ông ta đi vào khuôn khổ, nếu ông ta không muốn, chúng ta lập tức tạm ngừng hợp tác với ông ta.”

“Nhưng ông phải chú ý.” Triệu Hoằng Lâm chỉ điểm, “Lúc ép giá không thể hạ quá thấp, nếu không hắn thật sẽ chịu không nổi, ở giới hạn thấp nhất trở lên là tốt rồi, điểm này, ta tin tưởng ông có thể làm tốt.”

“Tôi sẽ làm theo lời thiếu gia căn dặn.” Trương chưởng quỹ nghiêm túc nói.

“Bây giờ đã đến lúc chúng ta kiếm lại bạc từ Niên Thế Hữu.” Triệu Hoằng Lâm âm thầm nói, “Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch đã bàn tước đó, ta muốn ông ta trở tay không kịp, tốt nhất để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay mình.”

Bên này, Niên Thế Hữu  cao ứng chạy về khách điếm, Lã thị đang định ra ngoài, lại đụng phải Niên Thế Hữu.

“Gấp như vậy là muốn đi đâu?” Tâm tình Niên Thế Hữu rất tốt, cho nên cũng không có tức giận với Lã thị, chỉ hiếu kỳ hỏi.

Tim Lã thị đập nhanh, vốn là thấy sắc trời dần tối, Niên Thế Hữu vẫn chưa trở lại, cho là đến ngày mai hoặc đêm mai hắn ta mới quay lại, hắn bàn chuyện làm ăn như vậy không phải mới ngày đầu, Lã thị vốn muốn suốt đêm chạy đến trấn Thanh Hà, sau đêm khuya chạy về, thần không biết quỷ không hay, nhưng không nghĩ tới, lần này lại bị bắt quả tang.

“Thấy lão gia đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa có về, thiếp thân không gấp gáp sao được? Cho nên muốn ra ngoài xem lão gia về chưa, trùng hợp đụng phải lão gia.” Lã thị nở nụ cười sáng lạn, đón Niên Thế Hữu.

Niên Thế Hữu cười ha ha, ôm Lã thị trở về sương phòng trong khách điếm, sau khi vào phòng tâm tình còn tốt hơn thế nữa, còn chưa ăn cơm rửa mặt, cũng không để cho Lã thị nói gì.

Lã thị vội vàng đẩy nhẹ Niên Thế Hữu, vội vàng hấp tấp nói: “Trời còn chưa tối, cơm cũng  chưa ăn, lão gia làm loạn cái gì nha, bị nha hoàn, bà tử canh cửa biết nhiều không tốt......”

“Không sao,hôm nay tâm tình ta tốt, chờ chúng ta xong chuyện lại dùng cơm cũng giống nhau thôi” Nói xong, mạnh mẽ ôm lấy Lã thị đến trên giường, hai tay lã thị nắm chặt đệm giường, âm thầm chảy xuống hai hàng lệ.

Sáng sớm hôm sau, Lã thị tỉnh dậy trước, tấy nếu tiếp tục như vậy cũng không được, phải nghĩ cách tách khỏi Niên Thế Hữu

Suy đi nghĩ lại, Lã thị cắn răng một cái, nhanh chóng mặc quần áo, một lát sau gọi gã sai vặt tâm phúc theo mình đến đây

Lặng lẽ dặn dò hắn mấy câu, sau đó lấy một thỏi bạc cho hắn, gã sai vặt nhận bạc xong cúi đầu, nói việc này cứ giao cho hắn

Chờ Niên Thế Hữu tỉnh dậy, Lã thị lại trở lại bên cạnh hắn ta, phục vụ hắn ta rửa mặt dùng điểm tâm, lại lơ đãng hỏi hắn một câu: “Lão gia tới đây bàn chuyện làm ăn, đã đàm phán đến đâu rồi?”

“Thế nào, bà muốn về?”

Lã thị lắc đầu một cái cười nói: “Thiếp thân chẳng qua là lo lắng cho thân thể của lão gia thôi, muốn vì lão gia phân ưu,nhưng thiếp thân cái gì cũng không hiểu, thật sự là có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hỏi lão gia chuyện thế nào rồi, để an ủi a.”

Niên Thế Hữu nghe vậy, bỏ qua nha hoàn, bà tử, lại gần Lã thị giễu giễu nói: “Nếu bà nói lời này ở trên gường, coi như là an ủi lớn nhất cho ta.”

Nói xong, còn vỗ vỗ vai Lã thị.

Cả người Lã thị nháy mắt cứng ngắt, trong lòng rất không rõ tư vị.

Sau khi Niên Thế Hữu  ra ngoài, Lã thị tức giận mà đem toàn bộ đồ đạc trong sương phòng ném vỡ hết, ngoài miệng liến thoắng không ngừng

Nhìn thấy nha hoàn, bà tử canh cửa làm như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng còn lặng lẽ bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc......

Bên này, Niên thế Hữu ra khỏi hiệu thuốc của Trương chưởng quỹ, lần nữa bị cự tuyệt, trong lòng bắt đầu nổi lên một tia khó chịu, nhưng không  có chỗ phát tiết

Lúc này, gã sai vặt kia đột nhiên xuất hiện, cười hắc hắc đề nghị: “Lão gia, tiểu nhân nghe nói huyện Giang Ninh có Hoa Nhai phường, các cô nương ở đó phong lưu, hương diễm vô cùng, nhưng phàm là đi qua một lần, cũng lưu luyến quên về, không bằng tối nay chúng ta đến đó tìm hiểu xem? Đảm bảo lão gia ở trong đó ba ngày ba đêm cũng không bỏ ra ngoài một bước đâu, đến lúc đó phiền lòng trong người đều biến mất, hưởng thụ giống thần tiên”

Niên Thế Hữu nghe xong, có chút động tâm, nhưng vừa nghĩ tới Lã thị có theo mình đến đây, có bao nhiêu phiền muộn chứ: “Ngươi không thấy phu nhân cũng ở đây à? Ta lại không sợ nàng, chẳng qua là không muốn ở đó cả đêm không về, lại nghe nàng càu nhàu bên tai.” Nhưng nghĩ đến công phu trên giường của Lã thị còn kém đám kỹ nữ kia, Niên thế Hữu không kiềm chế được.

“Phu nhân rộng lượng như thế, lúc này nói vậy cũng sẽ hiểu cho lão gia, huống chi, lão gia hiếm khi ra ngoài, chẳng lẽ mất hứng mà về?” Gã sai vặt ở một bên dùng sức giựt giây, khiến Niên Thế Hữu ngứa ngáy không chịu nổi, cuối cùng thân thể rốt cuộc chiến thắng lý trí:

“Đi, phải đi”

Chờ gã sai vặt đem tin tức truyền đến cho Lã thị, vì đảm bảo an toàn, Lã thị miễn cưỡng lưu lại huyện Giang Ninh một đêm...... Ngộ nhỡ Niên Thế Hữu cảm thấy đám kỹ nữ kia hầu hạ không tốt, lập tức lại trở về, đến lúc đó mình không có ở đây, chẳng phải sẽ bị hắn ta hoài nghi?

Cả đêm bình an không việc gì xảy qua, sáng sớm hôm sau, gã sai vặt trở lại bẩm báo nói, nhìn bộ dạng của Niên Thế Hữu,  còn phải lại ở nơi đó nghỉ ngơi mấy ngày, không sao.

Lã thị lúc này mới hạ quyết tâm đến trấn Thanh Hà.



Thu xếp ổn thoả, xe ngựa bắt đầu chạy đến trấn Thanh Hà.

Cùng lúc đó, hài tử trong Nhâm thị vừa tròn hai tháng, trong phủ luôn yên lặng hài hòa, Triệu Tín Lương mỗi ngày đến Thiên Hi Lâu sau đó nhanh chóng về nhà trông Nhâm thị, những ngày này ấm áp mà hạnh phúc.

Chuyến này Lã thị trở lại, trốn ở một góc len lén nhìn gia đình này hạnh phúc, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Hơn nữa, cuối cùng Lã thị đã nhìn thấy diện mục của Nhâm thị, vị trí đó vốn nên thuộc về mình, hôm nay bị nữ nhân này quang minh chiếm đoạt, nàng ấy dựa vào bên người Triệu Tín Lương, khuôn mặt thẹn thùng.

Mặc dù biết đây là lỗi mình gây ra, nhưng đối với Nhâm thị, Lã thị vẫn mang cừu hận trong lòng với nàng ấy.

Đây là là ngày đầu tiên Lã thị đến trấn Thanh Hà, vốn định tối nay chạy về huyện Giang Ninh, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, Lã thị lại lập tức thay đổi chủ ý.

Nóng nảy, hối tiếc trong lòng, đã chiến thắng lý trí, sáng sớm hôm sau, khi Triệu Tín Lương đến Thiên Hi Lâu thì Lã thị chặn đường, bỏ nón che xuống......

Triệu Tín Lương thấy đó là Lã thị, trong nháy mắt còn cho là mình nhận lầm người.

Phụ nhân trước mặt này, ăn mặc đắt tiền, trang điểm thật dày, không còn là phụ nhân có khuôn mặt thanh thoát của mấy năm trước nữa. Mấy năm không gặp, lúc này hai người gặp nhau, đầy phức tạp.

Nhiều hơn, là hận.

Triệu Tín Lương cho là trải qua một đoạn thời gian dài như thế, đã sớm bình tĩnh, trước đây, hắn thậm chí còn tưởng tượng, nếu như có một ngày, Lã thị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, mình có thể thật bình tĩnh nói cho nàng ta biết, bây giờ hắn sống tốt thế nào.

Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, hắn thấy thật khó thực hiện được.

Hắn vẫn hận nữ nhân này, hận không thể tát vài cái bạt tai hoặc lấy chỉ mặt nàng ta mà mắng, cái loại thù hận đó vốn đè xuống thật sâu trong lòng, khiến cho bình tĩnh mà Triệu Tín Lương duy trì thật nhiều năm sụp xuống.

“Tin Lương, là ta nha.” Lã thị rơi nước mắt, thật động lòng người.

Triệu Tín Lương nghiêng đầu cười lạnh mấy tiếng, sau đó đi về phía khác, nơi này là Thiên Hi Lâu, hắn không hy vọng bởi vì Lã thị đến, làm dơ cửa.

Lã thị theo sát phía sau, lúc hai người đi qua hiệu thuốc Triệu thị, trùng hợp bị Triệu Hoằng Lâm bắt gặp.

Triệu Tín Lương quá xúc động  cùng phẫn nộ, cho nên không có chú ý tới điểm này, mà Lã thị, chính là cố ý, lựa chọn chỗ không phát hiện được, mặc dù nàng ta hi vọng tất cả mọi người có thể biết đến sự tồn tại của mình.

Hai người chọn một chỗ hẻo lánh, Triệu Tín Lương ngừng bước, hai tay khoanh trước trước ngực, bởi vì lúc này, hai tay của hắn bởi vì phẫn hận mà khẽ run, điểm này hắn không hy vọng Lã thị nhìn ra.

Bởi vì lúc này đối với Lã thị mà nói, hắn và nàng ta đã không còn liên quan gì đến nhau.

“Cô tới đây làm cái gì?” Triệu Tín Lương mạnh mẽ áp chế cảm xúc đang phun trào lên, tận lực duy trì bình tĩnh hỏi.

“Tín Lương, ta biết rõ, chàng hận ta, bọn nhỏ cũng không thích ta...... Trước kia ta thật quá ích kỷ, cái gì cũng không suy tính đến, liền bỏ đi......” Lã thị bắt đầu khóc lóc nói cho Triệu Tín Lương nghe mình hối tiếc trong lòng

Nhưng Triệu Tín Lương lại không muốn nghe nàng ta nói, chỉ gắt gỏng cắt đứt lời nàng ta: “Cô không phải đã bỏ đi, nương cô đã đến lấy từ thư rồi sao? Giữa chúng ta, bây giờ còn quan hệ gì với nhau nữa đâu.”

“Tín Lương, ta van cầu chàng” Trong nháy mắt Lã thị chảy xuống, “Ta không cầu mình có thể lấy lại được tín nhiệm của mọi người, được trở lại bên cạnh mọi người...... Chỉ cầu mọi người hãy bớt hận ta, như vậy trong lòng ta cũng tốt hơn một chút.”

“Bọn ta không hận cô.” Triệu Tín Lương lạnh lùng nói, Lã thị nghe vậy, trong mắt nhất thời chờ mong:

“Thật sao?”

Triệu Tín Lương nhìn thẳng vào mắt Lã thị, âm lãnh trong mắt của hắn khiến Lã thị cảm thấy sợ hãi: “Chúng ta nhiều người như vậy cần gì phải quan tâm đến cô, như thế sao hận cô được? Lã Phượng Hoa ta cho cô biết, cô đánh giá mình quá cao rồi, đời này kiếp này ta không tha thứ cho hành vi đó của cô, nhưng ta cũng sẽ không hận cô, bởi vì cô không có tư cách để ta hận.”

Bởi vì cô không có tư cách để ta hận, bởi vì cô không có tư cách để ta hận………

Những lời này liên tục vang lên trong đầu Lã thị, giống như bùa chú đoạt mạng, vang lên trong đầu Lã thị thật lâu, thật lâu không tiêu tan.

“Thật xin lỗi......” Lã thị thất thanh khóc, “Ta biết rõ là ta đã sai, ta bây giờ cũng ghét chính mình...... Ta sẽ đi thật xa  để mọi người không nhìn thấy ta, chỉ mong cuộc sống của mọi người tốt hơn ta là được, ta đã hài lòng.”

“Cô nghĩ rằng bọn ta có thể sống sốt sao?” Triệu Tín Lương châm chọc nói, “Mấy năm qua cô sống trong vinh hoa phú quý, có thể đã sớm quên cuộc sống mình từng sống rồi? Khi Tương Nghi hôn mê bất tỉnh luôn gọi ‘ nương ’ thì có lẽ cô đang ở trong tiệm trang sức nhìn hàng? Khi Hoằng Lâm trở nên lãnh đạm thì cô lại đang nơi nào? Sợ rằng còn nằm trong phòng ngủ xa hoa mà ngủ, trong khi bọn ta đã cố gắng khổ cực tạo ra quang cảnh này, tại sao cô cố tình xuất hiện vào l1uc này, nếu như cô không phải xuất ở đây, cuộc sống của bọn ta sẽ càng thêm mỹ mãn”

“Ta biết rõ, ta biết rõ......” Lã thị ngừng khóc, lẩm bẩm nói, “Ta biết rõ các người không cần ta rồi, bởi vì trong nhà đã có một nữ chủ nhân xinh đẹp thay thế vị trí của ta.”

Nói tới Nhâm thị, Triệu Tín Lương cả người run lên, nhìn thẳng vào Lã thị: “Từ hôm nay trở đi, cô tốt nhất cút xa ra, ta không muốn tấy cô nữa. Còn Bích Oánh, nếu là cô dám động vào nàng ấy một chút thôi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”

Lã thị ngẩng đầu, mắt sưng đỏ, tầm mắt cũng mơ hồ, tim nàng đau quá, mặc dù đã dự đoán lúc gặp nhau, Triệu Tín Lương chắc chắn phẫn hận mắng không dứt, cũng không nghĩ tới, hắn không còn một tia tình cảm nào với mình nữa.

Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có bọn nhỏ cùng tân nương tử kia?

Hai tay Lã thị ẩn trong tay áo nắm chặt thành quyền, nàng có thể nhịn thống khổ khi không trở lại được nhà này, nhưng nàng thật không cách nào nhịn được Nhâm thị vẫn hạnh phúc trong gia đình này.

“Cô cút đi.” Triệu Tín Lương bỏ lại câu này, trực tiếp lướt qua Lã thị hướng đường cái nhộn nhịp.

Hôm nay bị nàng ta náo loạn như vậy, hắn cũng không có gì ý định đến Thiên Hi Lâu nữa, Nhâm thị bây giờ lại có thai, khiến lòng hắn bất an,  trở về bồi Nhâm thị quan trọng hơn.

Chờ Triệu Tín Lương đi rồi, Lã thị vẫn như cũ kinh ngạc đ1ưng tại chỗ yên lặng khóc.

Mặt trời rực rỡ chiếu lên gương mặt Lã thị, có vẻ thê lãnh thảm đạm.

Triệu Hoằng Lâm chợt từ ngõ hẻm khác đi ra, chậm rãi bước đến chỗ Lã thị: “Lần trước người đứng trong trong hiệu thuốc đó quả nhiên là bà.”

Tim Lã thị đập mạnh, cả người run rẩy, lập tức xoay người lại, thấy Triệu Hoằng Lâm đã đi tới trước mặt mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.