Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 155: Diệp Thường Niên tìm tới cửa



"A, có đau không?" Bùi Tử Quân lo lắng hỏi Triệu Tương Nghi, vội vàng đem đĩa rau trộn của nàng để qua một bên.

Nhưng Mạc Thiểu Kỳ lại chỉ vào Triệu Tương Nghi cười gập cả người, trong miệng y vẫn còn nhai sủi cảo nhân tôm, suýt nữa bị nghẹn chết. Lúc nảy Triệu Tương Nghi vô cùng oán giận nhìn Mạc Thiểu Kỳ.

"Thiểu Kỳ đừng cười nữa, chờ đến lúc ngươi thay răng rồi, không biết sẽ cảm thấy đau như thế nào đâu." Bùi Tử Quân giận tái mặt nói.

Nhưng Mạc Thiểu Kỳ lại khoát khoát tay, cười đến thở không ra hơi, sau khi bình tĩnh lại, y buồn cười nhìn Triệu Tương Nghi: "Đó, ai bảo ngươi ăn nói lung tung, lúc nãy nói gì nhỉ? À lời của ta nói khiến cho ngươi cười phải rụng răng... Ha ha ha, bây giờ không phải răng cửa của ngươi rụng xuống sao?"

Triệu Tương Nghi đầu đầy hắc tuyến, đối với sự trêu chọc của Mạc Thiếu Kỳ, nàng có thể dối lòng nói không đúng ư...Xem ra lần sau phải chú ý lời ăn tiếng nói, lờ thành hiện thực, không phải làm cho nàng xấu hổ c.h.ế.t sao?

Bùi Tử Quân vội vã trả tiền cơm, đứng dậy nhìn sang Triệu Tương Nghi nói: "Đi thôi,hôm nay đi dạo tới đây, mau về tìm Triệu nãi nãi nhìn xem, muội nhìn mặt muội đi, đau đến mức trắng bệch."

Triệu Tương Nghi nhíu chặt mày, sau đó khoát tay, lúc nói chuyện tận lực không đụng đến chỗ răng gãy: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, có thể vừa rồi không cẩn thận cắn mạnh, cho nên lúc này mới đâu như thế."

"Không có biện pháp, phải về ngay." Mặc dù Mạc Thiểu Kỳ rất nghịch ngợm, nhưng cũng là người biết nặng nhẹ, sẽ không hồ đồ như vậy đâu.

Triệu Tương Nghi lắc đầu: "Đừng nha, đây chỉ là chuyện nhỏ, ai cũng có lúc phải thay răng mà, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi, đừng để chuyện này làm cho mất hứng. Dùng nước ấm súc miệng sẽ không còn đau nữa."

"Muội thực không sao chứ?" Bùi Tử Quân hỏi mãi, hắn biết lúc thay răng đều rất đau, hơn nữa nhìn những đứa trẻ khác mỗi lần thay răng đều khóc bù lu bù loa, nhưng Triệu Tương Nghi thì ngược lại.

Triệu Tương Nghi lắc đầu, bảo tiểu nhị bưng cho nàng một chén nước ấm, rồi súc miệng, cảm thấy đã tốt hơn.

Nhìn cái răng cửa còn dính m.á.u để trên bàn, Triệu Tương Nghi cảm thấy dạ dày co quắp một trận, cuối cùng lấy hết toàn bộ dũng khí, cầm cái răng cửa kia lên, đứng dậy chuẩn bị đem ném.

Bùi Tử Quân thấy thế lập tức ngăn lại: "Muội đừng có làm vậy, cái này không thể tuỳ tiện ném đi."

"A?" Động tác trên tay Triệu Tương Nghi cứng lại, "Có ý tứ gì?"

"Muội bỏ vào trong túi trước đi, một lát nữa về nhà rồi hãy ném, những chuyện như thế này hãy để cho triệu nãi nãi nói rõ ràng cho muội biết." Bùi Tử Quân nói, lại quan tâm hỏi, "Bây giờ thấy tốt hơn chưa?"

Triệu Tương Nghi gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, không còn đau nữa, chúng ta tiếp tục dạo phố thôi."

Chỉ là, cầm răng cửa trong tay, Triệu Tương Nghi cố khuyên mình nhưng không thể nào chấp nhận việc bỏ nó vào túi...Tuy nói là đồ của mình, nhưng nó còn mang theo vết máu, gợi cho nàng nhớ cái cảm giác đau buốt lúc nãy, cũng không ngừng nhắc nhở chính mình, cái này rất do...ít nhiều vẫn có vi khuẩn bám lên trên đó.

"Dùng chén nước này rửa sạch đi." Bùi Tử Quân đương nhiên nhìn thấu tâm tư của Triệu Tương Nghi, vì vậy đề nghị.

Mạc Thiểu Kỳ im lặng ăn xong miếng sủi cảo nhân tôm cuối cùng trong lồng, rồi mới ngẩng đầu lên đắc ý nói: "Hai người xem, hôm nay ta ăn hết đồ ăn, không có bỏ mứa nha."

"Ngươi không thể để lại một ít cho muội muội Hoằng Lâm sao?" Bùi Tử Quân vẻ mặt "Khinh bỉ" nhìn Mạc Thiểu Kỳ.



"Muội như vậy cũng đâu có ăn uống được..." Triệu Tương Nghi vừa nghĩ tới ăn, hàm răng đặc biệt mẫn cảm, thấy Bùi Tử Quân vì vậy mà nói Mạc Thiểu Kỳ vài câu, Triệu Tương Nghi liền chủ động thay Mạc Thiếu Kỳ nói vài câu.

Ba người rời khỏi quán nhỏ, Triệu Tương Nghi đem răng cửa bỏ vào trong túi, thế nhưng bởi vậy, lúc nàng bước đi thập phần căng thẳng, giống như trong túi nàng không phải là răng mà là b.o.m nổ chậm vậy.

Cùng lúc cả ba đang đi dạo quanh chợ, thì ông chủ Diệp thị tú phường Diệp Thường Niên đến Thiên Hi Lâu tìm Triệu Tín Lương.

Lúc đó, Triệu Tín Lương đang ở trong phòng thu chi tính toán sổ sách, Diệp Thường Niên đến cũng làm cho Triệu Tín Lương cảm thấy bất ngờ, có điều nhớ lại chuyện đã xảy ra ở huyện Giang Ninh ngày đó, trong lòng Triệu Tín Lương đã biết mục đích của Diệp Thường Niên đến đây tìm mình.

Đến cửa là khách, mặc dù trong lòng Triệu Tín Lương không thích Diệp Thường Niên, nhưng vẫn lệnh cho tiểu nhị dâng trà.

Diệp Thường Niên không biết xấu hổ, còn tự cho mình thực sự là khách, đoan chính ngồi trên ghế, hưởng thụ phục vụ của tiểu nhị.

"Diệp lão bản đến đây có chuyện gì?" Triệu Tín Lương ngồi ở chỗ tính sổ sách lúc nãy nhin Diệp Thường Niên, khoảng cách giữa hai người khá xa, cũng không có gần.

Khóe mắt Diệp Thường Niên khẽ nhíu lại, rồi giãn ra như bình thường, nở một nụ cười cứng ngắc: "À, ta luôn cảm thấy hai người chúng ta ở cùng một trấn mở cửa hàng kinh doanh, cũng chưa chính thức gặp qua một lần, cũng nên có một mối quan hệ hữu hảo. Cho nên ta đặc biệt đến đây tìm Triệu lão bản, không nghĩ Triệu lão bản đang bận rộn như vậy, nói thế chắc Thiên Hi Lâu của Triệu lão bản kiếm không ít tiền đi?"

"Khiến cho Diệp lão bản chê cười, ta chỉ mở một cái tửu lâu nhỏ, miễn cưỡng có thể nuôi sống gia đình. Đâu thể nào so sánh với Diệp lão bản được? Không chỉ có sản nghiệp ở trấn Thanh Hà, còn có 'đất dụng võ ở huyện Giang Ninh à." Triệu Tín Lương cười châm chọc, trong lời nói mang theo sự mỉa mai. Hắn kỳ thực ít khi nào châm chọc người khác, nhưng Diệp Thường Niên là người tâm bất chính, thủ đoạn tàn ác, hắn ta đối với Nhâm thị làm ra nhiều chuyện ghê tởm như thế, Triệu Tín Lương mới mỉa mai châm chọc hắn ta.

"Trí nhớ của Triệu lão bản thật tốt." Diệp Thường Niên âm dương quái khí trả lời một câu.

"Trí nhớ không tốt vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao, hơn nữa còn bị thua thiệt." Triệu Tín Lương tự tiếu phi tiếu nhìn Diệp Thường Niên, "Trí nhớ của Diệp lão bản cũng không quá tệ đi, hẳn là có một vài việc Diệp lão bản vẫn nhớ rất rõ, cho nên không thể ngủ ngon được nhỉ? Người mà, phải sống cho trong sạch, không nên làm những chuyện trái với lương tâm, bằng không, trong lòng sẽ luôn cảm thấy bất an, Diệp lão bản cảm thấy đúng không?"

Các ngón tay Diệp Thường Niên cơ hồ muốn phát run, khóe mắt nhíu lại, chỉ thấy hắn ta cực lực khống chế tâm tình của mình, cắn chặt môi, từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ: "Triệu lão bản, con người phải có lòng khoan dung, làm việc không nên quá quyết tuyệt như vậy."

Triệu Tín Lương ngẩng đầu, nhìn Diệp Thường Niên, thấy hắn ta tức run người, mà còn cố gắng khắc chế tâm tình, trong lòng không khỏi tán thán.

"Vậy cũng nên xem là chuyện gì, người nào." Triệu Tín Lương trả lời Diệp Thường Niên, hắn biết, Diệp Thường Niên lần này đến Thiên Hi Lâu, sẽ không đơn giản tới làm thân, chẳng lẽ đến đây uy h.i.ế.p hoặc giải thích chuyện xảy ra ở huyện Giang ninh là hiểu lầm tránh để người khác không có hảo cảm.

"Triệu lão bản" Diệp Thường Niên bỗng nhiên cất cao âm lượng.

"Diệp lão bản, nơi này chính là địa bàn của ta." Triệu Tín Lương đứng dậy, dùng tư thế cao nhìn xuống Diệp Thường Niên, đối mặt với tình hình lúc này, hắn Triệu Tín Lương cho tới bây giờ cũng sẽ không my may e ngại, bởi vì từ rất lâu hắn đã hiểu rõ, trong nhà này nếu hắn không mạnh mẽ đương đầu mọi chuyện thì sẽ không có ai bảo vệ cho thân nhân.

Diệp Thường Niên cố gắng đè xuống cơn giận trong lòng, tay phải càng phát run hơn, sau khi bình tĩnh lại mới đứng lên, bình thản nhìn Triệu Tín Lương, nét mặt thành khẩn nói: "Ta biết, Triệu lão bản là người thành thật, cho nên ta sẽ không cùng Triệu lão bản quanh co lòng vòng."

Triệu Tín Lương không nói, chờ xem Diệp Thường Niên miệng chó có thể phun ra ngà voi gì.

"Sự thật là lúc Triệu lão bản ly khai huyện Giang Ninh lần trước, ta đã điều chỉnh là người trong bố trang ở huyện Giang Ninh...Chuyện Triệu lão bản thấy lần trước, thật ra là do hoa kế trong bố trang làm chuyện xấu, nếu Triệu lão bản không tin ta có thể đưa hoa kế đó đến đây đối chất, nhắc đến thiếu sót này còn không nhắc đến sự thận trọng của Triệu lão bản, nếu không ta cũng sẽ không phát giác ra được, mặc kệ triệu lão bản có tin hay không, dù sao Diệp Thường Niên ta là người ngay thẳng, lần này cố ý đến tìm Triệu lão bản giải thích, chính là hy vọng Triệu lão bản không hiểu lầm về nhân phẩm của ta, ta thật tâm muốn cùng Triệu lão bản kết giao bằng hữu." Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài của Diệp Thường Niên, đúng là không nhìn ra có gì khác lạ, nếu là người không biết nội tình trong đó, sợ rằng cũng tin tưởng lời nói này của hắn ta.

"Sao? Kỳ thực chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, ta vẫn chưa mua đồ ở bố trang của Diệp lão bản, cũng không có tính là khách nhân bị hại, lời này diệp lão bản nên đi tìm những khách nhân trong quán mà giải thích, chứ không nên chạy đến trước mặt ta giải thích." Triệu Tín Lương ngồi lại trên ghế.

Diệp Thường Niên nhíu mày, hai tay đặt sau lưng hung hăng nắm thành quyền, nhưng trên mặt vẫn niềm nở tươi cười như trước: "Triệu lão bản nói rất đúng, chuyện ngày đó, ta cũng đã đuổi hoa kế kia đi rồi, cũng đã phái người đến chỗ các khách quen giải thích, về phần Triệu lão bản thì ta nghĩ mình nên tự mình đến giải thích."



"Đây không tính là một chuyện nhỏ, theo như lời Diệp lão bản nói, như vậy ở huyện Giang Ninh ắt đã xảy ra một hồi biến động phải không? Sao ta không nghe thấy chút tin tức gì hết nhỉ?" Lúc này Triệu Tín Lương cũng không có rãnh rỗi tranh cãi với Diệp Thường Niên.

Diệp Thường Niên cố nén giận, sau đó lại chuyển trọng tâm sang câu chuyện khác: "Chuyện này ta phái người bí mật làm, nhưng ta cũng đã sai người bồi thường cho những khách nhân đó, bọn họ hẳn sẽ không rãnh rỗi đi nói bậy, hại danh tiếng của ta....A, được rồi, nghe nói Triệu lão bản tháng trước chính thức gia nhập hiệp hội thương nghiệp ở huyện Giang Ninh phải không? Câu chúc mừng này tuy hơi trễ, mong Triệu lão ab3n không chê cười, ta còn cảm thấy ghen ty với Triệu lão bản đó."

Biểu tình của Triệu Tín Lương như trước nhàn nhạt không nói, hắn biết Diệp Thường Niên cũng chưa gia nhập làm thành viên của hội thương nghiệp, còn tại sao Bùi Hạ Niên chậm chạp không mời hắn ta nhập hội, hẳn là huynh ấy biết rõ cách hành xử của Diệp Thường Niên.

"Là do ta vận khí tốt thôi." Triệu Tín Lương cũng không giống như trong tưởng tượng của Diệp Thường Niên, sẽ nói thật nhiều chuyện bên trong hội thương nghiệp.

Nhưng Diệp Thường Niên cũng không phải là kẻ lỗ mãng: "Ai, Triệu lão bản noi xem ta ở trên trấn mở cửa hàng đã nhiều năm như vậy, mắt nhìn thấy những người khác đều vào hiệp hội thương nghiệp, còn mời ta đến ăn mừng, trong lòng ta cảm thấy rất buồn... Nghe nói Triệu lão bản và hội trưởng quan hệ rất tốt, chẳng biết Triệu lão bản có thể giúp ta hỏi một chút..."

"Diệp lão bản" Triệu Tín Lương mạnh mẽ cắt đứt lời Diệp Thường Niên nói, "Ta là do may mắn, nên mới có thể được bọn họ thưởng thức, yêu cầu của ngài xin thứ cho ta lực bất tòng tâm, nếu muốn vào hiệp hội thương nghiệp, thì ngài nên thay đổi lại cách đối nhân xử thế của mình đã."

"Triệu lão bản, ta không biết ngài sau này có hối hận hay không, nhưng ta khẳng định, sau này ngài sẽ hối hận." Giọng nói của Diệp Thường Niên bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, có điều, sau đó lập tức nở nụ cười nham hiểm, chỉ vào Triệu Tín Lương cất giọng nói, "Ai dà, nhìn xem, Triệu lão bản nghe ta nói có một câu đã sợ rồi, ta nói giỡn đó."

Nói xong, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái túi màu đỏ được gói kỹ, nhìn thật nặng, Triệu Tín Lương nhíu mày, trong lòng đã có ý muốn đuổi khách.

Nhưng động tác của Diệp Thường Niên không nhanh không chậm chỉ thấy hắn ta mở vải đỏ ra, trước mắt Triệu Tín Lương sáng hoắc, thỏi bạc trắng đến chói mắt chân chân thật thật đặt ngay trước mắt.

Mấy ngày qua tiếp xúc với tiền nhiều, Triệu Tín Lương đã có thể nhanh chóng đoán được, một thỏi bạc Diệp Thường Niên cầm trong tay tương đương với giá năm mươi lượng, mà tính sơ sơ đống ấy chắc cỡ gần ba trăm lượng.

Diệp Thường Niên thấy Triệu Tín Lương có chút run sợ, trong lòng không khỏi cao hứng, có chút hài lòng cười nói: "Thế nào? Chỗ này ít nhiều hơn ba trăm lượng bạc, Triệu lão bản còn hài lòng không?"

"Diệp lão bản nói vậy rất kỳ quái đấy." Triệu Tín Lương ngược lại lạnh lùng nói, trong lòng cũng đoán được ý đồ của Diệp Thường Niên.

"Chỉ cần Triệu lão bản đáp ứng ta hai chuyện, ba trăm lượng bạc này sẽ là của ngài, đối với Triệu lão bản mà nói, đây chỉ là hai chuyện đơn giản, nhưng ba trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, cũng đủ cho Triệu lão bản ở trấn Thanh Hà mua ba tòa nhà rồi' Diệp Thường Niên nói chuyện khẩu khí thập phần tự tin, hình như phi thường nắm chắc có thể làm cho Triệu Tín Lương tâm động, thay đổi chủ ý giúp mình.

Nhưng Triệu Tín Lương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Diệp Thường Niên: "Diệp lão bản, ngài không cần nói nữa, ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngài, mặc dù ta xuất thân là nông hộ, nhưng ta làm người cũng có nguyên tắc riêng của mình, ta muốn kiếm tiền thuần khiết, chứ không phải bằng cách này."

"Hắc" Diệp Thường Niên bỗng nhiên nóng nảy, "Triệu lão bản hãy nghe ta nói hết đã, ta không có bảo ngài đi làm những chuyện g.i.ế.c người phóng hoa, ta chỉ muốn ngài không nên đem chuyện lần trước nói ra bên ngoài, mặc dù là sai lầm của hoa kế, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ta và sinh ý...Vả lại, cũng mong ngài có thể ở hiệp hội thương nghiệp nói đỡ cho ta vài câu. tốt nhất là có thể tiến cử ta với hội trưởng.... Ôi chao ôi chao ôi chao, Triệu lão bản, ngài hãy nghe ta nói hết đã."

Diệp Thường Niên còn chưa nói xong, Triệu Tín Lương liền đem hắn ta kéo ra ngoài: "Ngài không cần nói nữa, mặc kệ là chuyện gì, ta cũng sẽ không đáp ứng."

"Triệu lão bản, ngài nên suy nghĩ thật kỹ, chỗ này là vàng thật, bạc thật, ba trăm lượng đó, nếu ngài thấy thiếu, ta có thể đưa thêm." Diệp Thường Niên giãy dụa nói.

Nhưng Triệu Tín Lương mặt lạnh nói: "Đây không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít, Diệp lão bản, xem ra ngài thật sự không biết rõ về con người ta. Người đâu, tiễn lão bản ra khỏi Thiên Hi Lâu."

Lúc này Diệp Thường Niên càng thêm giãy dụa, Triệu Tín Lương khó khăn lắm mới đuổi hắn ta đi được, lúc trở lại phòng thu chi, cũng đã không còn tâm tư tính toán sổ sách nữa.

Nhìn canh giờ cũng không sai biệt mấy, Triệu Tín Lương liền xuống lầu dặn dò chưởng quỹ vài câu, sau đó một mình đi bộ về nhà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.