Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 150: Tiểu uyển Tĩnh Phong



Cùng lúc đó, ở trong một tiểu viện tại trấn Thanh Hà, Bùi Tử Quân nâng má ngẩn người.

Bởi vì Nhâm thị có chuyện đi xa, cho nên Triệu Tương Nghi không cần đến Như Y phường luyện nữ hồng, mỗi ngày đều lười biếng ở nhà chơi đùa, có điều Tề Uyển Dao ngược lại rất chăm chỉ, mặc dù Nhâm thị không ở đây, nhưng thường xuyên luyện tập kỹ thuật thêu mà Nhâm thị đã dạy cho, tuy rằng học chậm hơn Triệu Tương Nghi, nhưng tú nghệ lại vượt qua Triệu Tương Nghi rất nhiều.

Triệu Tương Nghi bưng đĩa điểm tâm do Phương thị làm đến chỗ Bùi Tử Quân, thấy hắn đang ngẩn người, liền cố ý đem điểm tâm để trước mặt hắn, Bùi Tử Quân ngửi được mùi thơm, liền hồi phục tinh thần, cười nói: "Là bánh rán Triệu nãi nãi làm, ta thích ăn cái này nhất."

Thế nhưng vừa định vươn tay bốc lấy, lại bị Triệu Tương Nghi đưa ra chỗ khác, làm bộ như muốn bảo vệ đĩa điểm tâm, cố ý không Bùi Tử Quân ăn.

Lúc Phương thị từ trù phòng đi ra để quét dọn, thì thấy cảnh này, làm bộ tức giận: "Tương Nghi con lại làm trò gì thế, mau đưa bánh rán cho Tử Quân thei61u gia ăn."

Triệu Tương Nghi hậm hực nhìn Phương thị, sau đó đặt đĩa điểm tâm đến trước mặt Bùi Tử Quân: "Này, của huynh đó, bà nội thật thiên vị, chỉ thương huynh và Uyển Dao tỷ tỷ, lại quên mất cháu gái là ta đây."

"Triệu nãi nãi, cứ gọi con là Tử Quân là được, đừng thêm hai từ thiếu gia ở sau nữa, con đã đến nhà của mọi người thì không còn là thiếu gia nữa đâu." Bùi Tử Quân cười ngọt ngào nói với Phương thị, sau đó quay sang nhìn Triệu Tương Nghi, "Muội đừng có nói bậy, Triệu nãi nãi thương nhất là muội đó."

Triệu Tương Nghi xì cười:"Đứa ngốc, muội và bà nội đang diễn trò, huynh không biết mình bị đùa giỡn sao."

Bùi Tử Quân á khẩu không trả lời được, nhìn Phương thị, Phương thị chỉ cười đi vào trong.

Dưới bóng cây, Triệu Tương Nghi mặc chiếc váy ẩn hoa mà Bùi Tử Quân tặng, cười như hoa tử vi nở rộ, ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu lên bộ váy áo màu tím, cực kỳ bắt mắt.

Bùi Tử Quân nhìn Triệu Tương Nghi như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

"Được rồi, muội nghe cha nói, nhà huynh mở một cửa hàng son trong trấn, lúc nào thì khai trương vậy? Muội quên hỏi huynh." Triệu Tương Nghi theo thói quen vuốt tóc mình.

Bùi Tử Quân ngửa mặt cảm nhận ánh nắng mùa hè chiếu lên, nhẹ nhàng vươn người một cái, rồi mới trả lời: "Muội hỏi rất đúng lúc, là vào ngày mai."

"Nhanh như vậy?" Triệu Tương Nghi ngồi thẳng người, mở to hai mắt quả hạnh ra.

Bùi Tử Quân cũng ngồi đoan chính, nhìn thẳng Triệu Tương Nghi gật đầu: "Chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi, cho nên cũng không cần tổ chức quá lớn."

"Này, này, này, người có tiền đúng là có khác, không giống như mấy người bọn muội, sản nghiệp như vậy mà nói chỉ là một sợi lông trâu mà thôi, luyện tập gì đó đối với những gia đình nghèo như muội chính là một khoản tài sản rất lớn." Triệu Tương Nghi khẽ thở dài.

"Nhà muội bây giờ cũng đâu nghèo..." Bùi Tử Quân hơi ngập ngừng nói, hắn không chịu nổi cảm giác Triệu Tương Nghi tuy đứng gần bên hắn nhưng cả hai không cùng một địa vị, hắn muốn rằng vô luận trong trời đất, Triệu Tương Nghi và hắn đều đứng ở cùng một vị trí, không tồn tại định kiến ai cao ai thấp, như vậy là hay nhất.

Triệu Tương Nghi không có nghe rõ lời Bùi Tử Quân nói, bàn hỏi lại.



Bùi Tử Quân liên tục xua tay: "Không có gì đâu, cứ xem như chưa nghe đi."

Thấy trên mặt Triệu Tương Nghi đầy biểu tình nghi hoặc, Bùi Tử Quân liền nói sang chuyện khác: "Được rồi, nhân dịp lúc này rãnh rỗi, muội có muốn đến biệt viện nhà ta tham quan một chút không? Bây giờ sen trong hồ đã nở, chúng ta có thể ngồi thuyền du hồ vừa lúc giải nhiệt."

"Cách đây xa không?" Triệu Tương Nghi nghĩ bây giờ cũng không có việc gì làm, không bằng đi xem thử một chút, tiện thể nhìn xem kiến trúc của biệt viện cổ đại như thế nào. Bùi Tử Quân không nghĩ rằng Triệu Tương Nghi sẽ đáp ứng nhanh như vậy, cực kỳ cao hứng đứng dậy: "Không có xa, rất gần nhà muội, hai người chúng ta đi vài bước là tới."

"A, vậy thì tốt, vậy chúng ta đi nói với bà nội một tiếng đi." Triệu Tương Nghi cũng đứng dậy, rồi nhìn cả người mình, hơi nhíu mày, "Không phải nói muốn đi du hồ sao? Mặc như vầy cũng quá bất tiện, vạn nhất bị hỏng thì làm sao, vải này cũng rất đắt..."

"Như vậy thôi, huynh ở đây chờ muội một chút, ta đi thay y phục rồi sẽ đi theo huynh." Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân nói, Bùi Tử Quân lập tức giữ chặt cổ tay nàng, thấy nàng nghi ngờ quay đầu lại, lập tức bỏ tay ra.

"Muội... Muội mặc như vầy rất đẹp, đừng có đổi, lãng phí thời gian. Hơn nữa, chỉ du hồ mà thôi, đã có bà tử và gia đinh chuẩn bị, muội chỉ cần chơi thôi là tốt rồi..."

"À." Triệu Tương Nghi gật đầu, lại hỏi thêm, "Vậy có thể kêu Uyển Dao tỷ tỷ, còn có mấy hài tử nhà Hữu Căn thúc thúc đi theo cùng được không?"

"Không được..." Bùi Tử Quân quay mặt qua chỗ khác cự tuyệt nói, "Thuyền mộc trong biệt viện đã hỏng hết, chỉ còn một cái thôi, vừa đủ cho hai người chúng ta ngồi, nhiều người chen cùng thì không được. Lần sau đi, lần sau ta sẽ mời mọi người kể cả Hữu Căn thúc nữa, lần này chỉ có hai người chúng ta đi du hồ thôi."

"Được, vậy muội đi nói với bà nội một tiếng." Triệu Tương Nghi tin tưởng lời hắn nói, liền chạy vào phòng nói với Phương thị.

Bùi Tử Quân đứng tại chỗ, thoáng hít một hơi thật sâu, "Những phương diện khác thì nàng ấy rất khôn ngoan, sao ở phương diện này lại ngốc như vậy?"

Hai người đi cùng đến biệt viện của Bùi Tử Quân, sắc trời ngày càng nóng.

Bùi Tử Quân ân cần chăm sóc che dù cho Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi nói không cần, nàng cũng đâu có yếu ớt đến vậy đâu, dù sao nàng đã sống ở nông thôn một thời gian dài, đối với với tiết trời mùa hè xem như quen thuộc, lại chưa bao giờ có thói quen che dù.

Nhưng Bùi Tử Quân lại kiên trì cầm dù che cho Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi thấy thế đành chiều theo ý của hắn.

Không bao lâu đã đến nơi, Triệu Tương Nghi ngước mắt nhìn kỹ biệt viện trước mắt này, hai người họ bây giờ đang đứng trước cửa, đập vào mắt là đại môn rất lớn, bên trong là hai bức bình phong bằng đá, phía trên khắc thủy trúc, đối với tiết trời nóng nực này, mười bồn hoa đặt dưới bình phòng, lúc này đã nở rộ, nhìn rất đẹp.

Thích không?" Bùi Tử Quân thấy trên mặt Triệu Tương Nghi mang theo ý cười, không khỏi cao hứng hỏi một câu.

Triệu Tương Nghi gật đầu, lại nhìn bức hoành treo trên đại môn, chỉ thấy bốn chữ như rồng bay phượng múa - - Tiểu uyển Tĩnh Phong.

Tên rất hay, đặc biệt vào ngày hè này, có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

"Chúng ta vào thôi." Bùi Tử Quân đi trước dẫn đường cho Triệu Tương Nghi, đã có nha hoàn và bà tử sớm đứng đợi, vội hành lễ, lại săn sóc cầm dù che cho Triệu Tương Nghi, cho đến khi Triệu Tương Nghi đi tới chỗ có bóng mát, mới cẩn thận thu dù lại cất đi.

"Tên biệt viện này là ai đề vậy?" Triệu Tương Nghi thuận miệng hỏi một câu, chỉ thấy trên mặt Bùi Tử Quân tràn ngập ý cười, nàng không khỏi chậc lưỡi, "Chẳng lẽ là huynh?"



Bùi Tử Quân gật đầu: "Năm tám tuổi ban xuống."

"Hài tử cổ đại đúng là không giống như hiện đại." Triệu Tương Nghi cúi đầu nói nhỏ Bùi Tử Quân không có nghe rõ, cũng nghe không hiểu, chỉ hoang mang nhìn nàng.

Từ cửa chính đi thẳng đến hành lang này, Triệu Tương Nghi kinh ngạc phát hiện, suốt cả đường đi đều là bóng mát, không có một tia nắng nào chiếu đến, làm sao có thể làm được như vậy?

Quay đầu lại nhìn, liền minh bạch, từ cửa chính đến hành lang, hai bên đều có cây cối cao to, hoặc là rừng trúc xanh biếc đung đưa trong gió, che mất cái nóng mùa hè, đồng thời mang đến cơn mát mẻ thấm vào tim gan.

"Thiết kế như vậy rất đặc biệt a." Triệu Tương Nghi vào con đường vừa mới đi qua, lại hơi cau mày nói, "Đến mùa đông thì làm sao? Chẳng phải ban ngày đều bị che hết lại ư?"

"Muội ngốc quá, đến mùa đông, lá cây đều rụng hết, thái dương đương nhiên sẽ chiếu xuống." Bùi Tử Quân hơi nhếch khóe miệng nói.

"Bên kia có hồ kìa, đi qua xem đi." Triệu Tương Nghi không thể không thừa nhận mình vừa hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn, lập tức chuyển sang đề tài khác, nói xong còn chạy theo con đường đá dẫn đến hồ nước.

Bùi Tử Quân cười nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy dưới bóng cây đi chơi, sau đó lững thững chạy theo.

Hồ nước xanh biếc có thể nhìn thấy đáy, trên mặt hồ có vài phiến lá sen và hoa sen, lá sen chen chúc nhau một chỗ, trong nhiều phiến là sen có vài đóa sen hồng, nhìn qua chỉ có một vài đóa nở rộ, nhưng một khi nở hết rồi, thì thật đẹp không thể tả xiết.

Làn gió nhè nhẹ thổi qua, Triệu Tương Nghi rất là tự nhiên nhắm hai mắt lại, trên chóp mũi thỉnh thoảng ngửi được hương sen, thâm nhập vào trong lòng, làm cho cả người sảng khoái không ít.

"Chúng ta cùng du hồ đi? Dù sao trời cũng nóng, đi du hồ có thể hạ nhiệt, cũng không cần lo lắng sẽ phơi nắng quá lâu, trên thuyền nhỏ còn có nha hoàn che dù." Bùi Tử Quân cười nói.

Triệu Tương Nghi nhìn xa xa, thấy từng đóa sen hồng, còn có mấy con thuyền nhỏ đung đưa, không khỏi xoay đầu lại hỏi Bùi Tử Quân: "không phải huynh nói thuyền mộc đều hư hết sao?thế nào còn nhiều như vậy?"

"À..." Bùi Tử Quân vội quay mặt sang chỗ khác, sau khi bình tĩnh mới tìm đại một lý do, "Mấy gia đinh trong nhà cũng chịu kh10 rồi, lúc sáng huynh thấy còn hỏng rất nhiều, không ngờ lại có thể sửa xong hết nhanh đến vậy,... có thể là mua mới hết không biết chừng."

"A" Triệu Tương Nghi rũ mi mắt xuống, sau đó cười nói, "Vậy chúng ta du hồ ngắm sen đi, muội thấy hoa rất đẹp đó."

"Ừ" Bùi Tử Quân vẫy tay gọi một bà tử đến, lập tức có một chiếc thuyền nhỏ đến chỗ của hai người, trên mặt nước xuất hiện vài gợn sóng nhỏ, nhìn thật nhu hòa.

Sau khi cập bờ, thuyền nương ở trên thuyền mộc hương Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi hành lễ, sau đó đi lên bờ, đỡ Triệu Tương Nghi lên thuyền mộc trước, sau đó mới đỡ Bùi Tử Quân lên, rồi thuyền nương cũng lên theo chèo thuyền, theo cùng có một nha hoàn trẻ tuổi bung dù che cho hai người.

Triệu Tương Nghi đưa tay đặt trên trán, hai mắt híp lại nhìn sen trong hồ, chỉ cảm thấy hao và lá trong nước đang chuyển động, rất là đẹp, cái nóng mùa hè đã giảm đi hơn phân nửa.

Lúc thuyền nhỏ đến giữa khóm hoa, bên tai Triệu Tương Nghi vang lên tiếng địch du dương, Triệu Tương Nghi ngây ngốc, lúc phản ứng lại thì thấy Bùi Tử Quân đang thổi địch.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.