Không phải là bộ mặt mày chau mặt ủ, không phải sẽ bi thống khi cuộc sống sau này của mình bị sắp đặt sao?
"Muội muội Hoằng Lâm, muội không vui khi huynh sẽ ở lại trấn Thanh Hà ư, vì sao lại lộ ra biểu tình này?" Trên mặt Bùi Tử Quân hiện lên một tia khẩn trương không phát giác được.
Triệu Tương Nghi chợt nở nụ cười, lắc đầu: "Chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi."
Triệu Hoằng Lâm ngửa đầu, nhắm hờ hai mắt lại rồi mở ra: "Chúng ta vào trong hãy nói, mặc dù người ở dưới bóng cây nhưng trời vẫn rất nóng, không thế chịu được đâu."
Dứt lời, hai người liền nghe theo lời Triệu Hoằng Lâm, rồi đi theo Triệu Hoằng Lâm vào phòng, phòng của Triệu Hoằng Lâm đông ấm hạ mát, đây chính là một bảo bối khó tìm.
"Muội muội Hoằng Lâm, lần này huynh đem đến cho muội một món quà, đã để ở trong phòng muội, nếu không có chuyện gì thì hãy đi xem đi." Bùi Tử Quân trước khi vào phòng nói.
"A, vậy muội đi xem thử." Triệu Tương Nghi cũng không có suy nghĩ nhiều, xoay người chạy đến phòng của mình.
Bùi Tử Quân quay đầu lại nhìn bóng lưng Triệu Tương Nghi, sau đó lại xoay người đi vào trong: "Lúc nãy nói đến đâu rồi, việc này tốt nhất là không nên nói cho muội muội huynh biết...Chúng ta vào trong nói đi, miền cho người lớn trong nhà nghe được, lại sinh ra lo lắng, đến lúc đó hỏng bét."
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, trực tiếp đi vào thư phòng.
Bên này, Triệu Tương Nghi ôm tâm tình tò mò về khuê phòng của mình, dò xét ở khắp nơi, khi nhìn đến trên giường mình có đặt một món đồ để trên khay, mặt trên phủ một mảnh vải lụa.
Hơi liếc nhìn, Triệu Tương Nghi lẩm bẩm nói: "Đúng là thiếu gia nhà giàu có khác, tặng một lễ vật thôi mà phải dùng vải quý như vậy để che, chẳng biết bên trong là gì nữa đây?"
Đi đến gần giường, từ từ ngồi bên mép giường, nàng nhấc tấm vải lụa kia lên, khi nhìn thấy thứ bên trong, là một bộ quần áo được gấp gọn gàng.
Triệu Tương Nghi càng thêm không hiểu, bèn cầm lên nhìn xem, ....Là vải tơ tằm mỏng quý giá, màu tím nhạt, trên có thêu hoa nhỏ màu trắng, là kỹ thuật thêu Tô Châu, thêu cánh biên mà ra, có thể mặc mọi lúc, khoan khoái lại hào phóng.
Đi theo Nhâm thị học nữ hồng mấy ngày nay, Triệu Tương Nghi tiến bộ cũng không ít, mặc dù tú nghệ so với ngày trước chỉ xem là hơn một nửa,, nhưng so thường xuyên tiếp xúc với trang sức, đối với vải vóc cũng nhận thức, cùng với cách phân biệt kỹ thuật thêu, Triệu Tương Nghi hôm nay coi như là hiểu biết rất nhiều, chỉ cần cầm xiêm y lên là có thể lập tức nhận ra hoa văn, là do kỹ thuật thêu nào làm.
Thế nhưng, Bùi Tử Quân tặng xiêm y cho mình làm gì? Là thấy nhà nàng quá nghèo?
Triệu Tương Nghi bật cười, cầm bộ xiêm y màu tím này đứng dậy, cẩn thận nhìn. Ướm thử trên người mình, lại rất vừa người, hơn nữa, sau khi đứng dậy Triệu Tương Nghi mới là phát hiện, đây là một bộ váy áo, bên dưới không phải là quần mà mình thường mặc, mà là một chiếc váy có hoa văn ẩn, đồng dạng là vải tơ tằm, mềm mại không gì sánh được, so với vải thêu yên la [khói]) tất nhiên không kém chút nào.
"Nếu không, muội mặc thử cho huynh xem đi." Bùi Tử Quân dựa vào cạnh cửa hai tay khoanh lại, Triệu Tương Nghi nghe xong dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn y, vừa lúc nhìn thấy trong mắt y hiện lên một tia tiếu ý.
Như vậy là sao chứ, sao lúc nào y đứng trước mặt người khác đều tỏa ra ánh dương quang hết vậy, không giống như người từng trải, nếu không phúc hắc thì là lãnh tình hay sao?
Thế nhưng, y không giống điểm nào hết, ngược lại như là vầng thái dương.
Triệu Tương Nghi lần thứ hai quay đầu nhìn y, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Mặc quần thì tiện hơn, mặc quần không có nhiều phiền phức, bước đi cũng không cần đi từng bước, xuống bậc thang cũng không cần túm váy."
"Nhà muội cũng bắt đầu khá lên rồi, muội cũng không cần phải làm việc nhiều sao? Hơn nữa ở đây không giống như nhà mới ở Triệu gia thôn phải bước lên cầu thang, mặc váy cũng không phiền phức a. Hơn nữa, muội đã là đệ tử của bà chủ Nhâm, thì không thể mặc quần đến tú phường như vậy được, chẳng phải sẽ bị người ta nói ư? Muội nhìn mấy nữ hài tử khác xem, không phải từ nhỏ đã mặc váy ư? Ngay cả Mẫn Nhu ham chơi hiếu động cũng như vậy, mấy năm trước đã bắt đầu mặc váy." Bùi Tử Quân bắt đầu giảng đạo lý cho Triệu Tương Nghi nghe, đạo lý lớn nhỏ từng chút bị đem ra để nói.
Khóe miệng Triệu Tương Nghi co lại, bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng cẩn thận để váy trên giường, thì thào nói: "Thật sự là thua huynh rồi, con trai gì mà giống như bà nội ta suốt ngày lải nhải."
Sau đó quay đầu lại liếc thấy Bùi Tử Quân đang âm thầm cười: "Huynh chờ đấy, muội sẽ mặc váy cho huynh xem. Nhưng trước khi mặc thử thì phải giặt cái đã? Đó là thói quen của muội trước khi mặc một đồ mới."
"Huynh nhớ kỹ cái thói quen kỳ quái này của muội, cho nên đã đưa bộ xiêm y này cho nha hoàn giặt hai lần rồi, còn huân noãn hương, muội ngửi thử xem."
Bùi Tử Quân đã đề phòng trước Triệu Tương Nghi sẽ nói như vậy, y cũng cảm thấy kỳ quái, con bé này chưa bao giờ kén chọn như thế, vì sao đối với chuyện này lại chấp nhất đến vậy chứ.
"Gì mà "thói quen kỳ quái"" Triệu Tương Nghi trắng mắt liếc Bùi Tử Quân, sau đó cầm lấy xiêm y,ngửi một cái,"Mùi thật thơm nhưng muội không thích trên y phục của muội bỏ thêm hương liệu gì hết, y phục tốt như vậy đã bị chà đạp mất rồi."
"Ừ, lần sau huynh sẽ nhớ kỹ điều này."
Hai tay Triệu Tương Nghi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân, rồi lúng túng quay mặt đi chỗ khác: "Muội chỉ là thuận miệng nói thôi, huynh cũng biết con người muội trước giờ đều nói thẳng, huynh cũng đừng bận tâm quá, bị bà nội phát hiện, khẳng định lại mắng muội cho xem, nói huynh tặng đồ cho muội, lại còn đi xoi mói... Tóm lại, cám ơn huynh đã đưa y phục cho muội, muội sẽ đi thử xem." Nói xong, liền đặt váy xuống, đứng dậy đi đóng cửa lại.
Bùi Tử Quân cứ như vậy không chớp mắt nhìn cánh cửa dần đóng lại, cuối cùng bóng dáng Triệu Tương Nghi biến mất ngay trong tầm mắt, mặc dù chỉ là một bộ quần áo thêu hoa đơn giản, nhưng không biết nàng có giống như trong suy nghĩ của y, mặc một chiếc váy thêu hoa ẩn, cả người nhẹ nhàng khoan khoái mỹ lệ.
Chỉ chốc lát, cửa một lần nữa mở ra.
Nương theo ánh sáng, Bùi Tử Quân mở to hai mắt nhìn cô gái trước mặt.
Chiếc quần hoa màu tím nhạt phối hợp với váy hoa màu trắng ẩn hiện, mắt hạnh trong suốt theo thói quen hơi nheo lại, đĩnh mũi cao đẹp, đôi môi ướt mọng, có thể câu dẫn người à....
Lúc nàng mặc váy hoa thật không giống như dáng vẻ trong tưởng tượng của mình, mà là, so với tưởng tượng còn muốn kinh diễm hơn.
Chờ qua vài năm nữa, dung mạo sẽ thay đổi, lúc đó dung nhan của nàng càng thêm xuất chúng "Chẳng biết, tiểu thư nhà ai đang đứng trước mặt ta đây nhỉ?" Dưới cái nhìn thất thần, Bùi Tử Quân môi hơi mở thốt ra một câu.
Triệu Tương Nghi liếc y một cái: "Người cũng trưởng thành, mồm mép cũng dẻo quẹo hơn nhỉ."