Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 140: Không thấy Tề Uyển Dao



"Tương Nghi, Tương Nghi mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh" Bên tai là tiếng Phương thị lo lắng gọi tỉnh, Triệu Tương Nghi từ trong mơ màng ngủ tỉnh lại, tầm mắt m.ô.n.g lung mở ra, nhìn thấy phương thị khẩn trương đến mức lông mày nhíu lại.

"Làm sao vậy?" Triệu Tương Nghi xoay người, nhắm mắt tiếp tục ngủ, còn lẩm bẩm nũng nịu nói, "Bà nội, ngày hôm qua con ngủ không được, cho con ngủ tiếp đi mà, về phần sư phụ bên kia con sẽ đến bồi tội sau."

"Ôi trời, dậy nhanh đi, không thấy Uyển Dao đâu hết." Phương thị trực tiếp đỡ Triệu Tương Nghi ngồi dậy, lắc lắc hai vai của nàng mà hỏi, "Con có biết Uyển Dao đi đâu không? Hay là đi mua đồ ở đâu con có biết không."

Triệu Tương Nghi nghe xong cả người rùng mình một cái, không còn buồn ngủ nữa, vội vàng nắm chặt cổ tay Phương thị, lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước đừng có nói nhiều nữa, tóm lại Uyển Dao bây giờ không có nhà, cha con và Hoằng Lâm đã chia nhau đi tìm rồi." Phương thị vừa mặc quần áo cho Triệu Tương Nghi vừa nói, "Không biết con bé đã đi nơi nào, bên ngoài còn có người đuổi theo nó không tha, nếu như bị bắt, thì làm sao đây."

"Bà nội, để con tự làm." Triệu Tương Nghi nhanh nhẹn mặc xong quần áo, sau đó hỏi, "Mũ che mặt, tỷ ấy có cầm mũ che mặt bà nội làm cho đi không?"

Phương thị lắc đầu, lại chỉ về một góc phòng, cau mày nói: "Nó không phải ở đó sao?"

Triệu Tương Nghi nhìn theo tay Phương thị chỉ, quả nhiên chiếc mũ có mạng sa màu trắng nằm lắng lặng ở một góc phòng, trong lòng trùng xuống, ngoài miệng lẩm bẩm nói: "Vậy thì không phải chỉ đơn giản là ra ngoài mua đồ đâu...."

Nàng quay đầu lại, vô lực nhìn Phương thị: "Uyễn d.a.o tỷ tỷ người hiểu rõ đạo lý, nếu chỉ đơn thuần xuất môn ra ngoài nhất định sẽ nói với bà nội hoặc mọi người trong nhà, nhưng tỷ ấy âm thầm rời khỏi nhà chúng ta... Còn nữa, bên ngoài có người lùng bắt tỷ ấy, tỷ ấy ngay cả mũ che mặc cũng không mang, làm sao mà tốt đây, bị người ta phát hiện thì sao bây giờ."

"Bà cũng nghĩ như vậy, thế nhưng c.h.ế.t người ở chỗ con bé này sao bây giờ vẫn chưa nghĩ thông vậy chứ." Phương thị giúp Triệu Tương Nghi mang giày, còn dặn dò, "con mau đi rửa mặt, rồi hai bà cháu mình ra ngoài tìm thử xem, còn về Nhâm sư phụ bên kia cha con đã xin dùm rồi, hôm nay con khỏi đến học."

Triệu Tương Nghi gật đầu, nhưng với tình hình trước mắt này nàng không thể nào mà nuốt trôi điểm tâm được.

"Nhất định là vì những lời nói đêm qua...chết tiệt." Lúc đi theo Phương thị thì đột nhiên linh quang thoáng lóe, Triệu Tương Nghi lẩm bẩm nói.

"Nói cái gì?" Phương thị dừng hẳn bước chân hỏi nàng.

"Không, không có gì." Triệu Tương Nghi không muốn Phương thị lo lắng, vội đối đề tài, "Bà nội, chúng ta mau nhanh đi tìm Uyễn Dao tỷ tỷ đi.

Tỷ ấy có thể đi đâu? Tỷ ấy đối với trấn Thanh hà này không quen thuộc mà...

Có thể là tỷ ấy suốt đêm rời khỏi trấn rồi.

"Bà nội, chúng ta nhanh đi tìm Hữu Căn thúc thúc mau." Triệu Tương Nghi kéo tay Phương thị chạy ngược theo hướng khác, miệng cũng nói, "Hữu Căn thúc thúc bây giờ là bộ khoái, giao thiệp rộng, chúng ta có thể nhờ thúc ấy huy động quan hệ tạm thời đóng các cửa vào trấn, nói không chừng có thể tìm được."

"Đúng vậy." Phương thị như nhìn thấy hy vọng, không kìm nổi khen Triệu Tương Nghi, "Vẫn là Tương Nghi thông minh, cứ làm như vậy đi, dựa vào năng lực của Hữu Căn nhất định sẽ tìm được người."

May mà nhà họ cách nhà Triệu Hữu Căn gia cũng không xa, có điều khi hai bà cháu chạy đến nhà Triệu Hữu Căn tìm người, gia đình lại nói Triệu Hữu Căn bị hai cha con Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm kéo đi đâu rồi.

Hai bà cháu nghe vậy, không còn nóng vội nữa, trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hai cha con vừa biết chuyện là đã nghĩ ngay đến việc đi tìm Triệu Hữu Căn nhờ giúp đỡ, như vậy cũng đảm bảo việc tìm ra Tề Uyển Dao rất nhanh.

"Vậy chúng ta về nhà chờ tin tức, vạn nhất Uyến Dao muốn quay về, về nhà rồi mà không có người, con bé cũng không thể vào nhà." Phương thị nói xong, rất lo lắng mà dẫn Triệu Tương Nghi về nhà.



Lúc chạy về nhà, nhìn thấy một bóng người, hai bà cháu cứ ngỡ là Tề Uyển Dao, nhưng thật ra lại là Nhâm thị.

"Sư phụ."

"Nhâm sư phụ."

Hai bà cháu không hẹn mà đồng thanh chào hỏi, Nhâm thị hướng hai bà cháu cười đáp lễ, sau đó nói lý do mà mình đến đây: "Ta cũng có chút bận tâm đứa bé kia, có điều hai cha con họ đã tìm người nha môn để giúp đỡ tìm giúp rồi, ta nghĩ rằng rất nhanh sẽ tìm được người thôi, không cần phải lo lắng."

"Đã làm phiền Nhâm sư phụ rồi, gần đây sư phụ bận thế mà lại vì chuyện của nhà tôi mà đến đây."Phương thị xin lỗi.

Nhâm thị lại lắc đầu: "Dù sao chuyện làm ăn gần đây cũng không có gì, không phiền đâu." Lại nhìn sang Triệu Tương Nghi, "Con cũng đừng có quá lo lắng, hôm nay không cần luyện tập. Sư phụ còn có chuyện phải làm, sư phụ đi đây, một lát nữa tìm được người rồi thì hãy đến Như Ý phường báo cho sư phụ một tiếng, sư phụ sẽ đến khuyên nhủ cô bé."

"Vâng, con sẽ làm, sư phụ đi đi." Triệu Tương Nghi khéo léo trả lời.

Nhâm thị đi rồi, hai bà cháu mệt mỏi đi vào nhà, hôm nay cảnh sắc tươi đẹp, dưới tàn cây hoa tử vi được ánh dương chiếu đến càng thêm đẹp.

Triệu Tương Nghi thở ra một hơi, đi vào trong phòng ngồi xuống, chờ tin tức.

Lúc này, Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm đi theo Triệu Hữu Căn cùng nhóm nha sai chạy từ trong trấn ra đến ngoài trấn tìm người, từ trấn ra ngoài chỉ có ba con đường, hai con đường một con đường thì hiểm trở, còn con đường kia lại là quan đạo, nếu Tề Uyển Dao thật sự lén lút rời đi sẽ không đi trên quan đạo để người ta biết, như vậy rất dễ bị đám người kia bắt, còn đường kia thì hiểm trở, một cô nương chốn khuê phòng sẽ không chọn đường đó mà đi, cho nên chỉ còn một con đường có thể đi mà thôi

Có điều hai con đường kia Triệu Hữu Căn cũng phái người đi tìm thử, sợ rằng lại bỏ qua dấu vết gì đó nữa. Mặt khác, còn huy động quan hệ ở trên trấn dể truy tìm, biết đâu Tề Uyển Dao đang lẩn trốn ở trong trấn cũng không biết chừng.

Triệu Hoằng Lâm mặt không thay đổi ngồi bên trong xe ngựa, không nói được một lời.

Tề Uyển Dao lần này nhất định là trốn đi không thể nghi ngờ, cũng không phải đơn giản xuất môn đi mau đồ, có lẽ là lo lắng cho Uông thị nên quay về nhìn xem. Chắc chắn nàng còn nghĩ rằng có thể tách khỏi nhà hắn, như vậy sẽ không mang lại phiền toái cho nhà hắn.

Sao nàng ấy lại làm như vậy, cái nha đầu này.

Vì cái gì cũng không mang theo đồ đạc chứ, ngay cả quần áo mới làm, mũ che mặt Phương thị làm cho, đặc biệt nhất là tiền tiêu vặt mà Triệu Tín Lương gần đây ép nàng nhận, những thứ này nàng chưa từng mang theo.

Nàng cho rằng mình đi rồi thì cái nhà này có thể quay lại cuộc sống bình thường sao, tất cả phiền não, hỗn loạn cũng biến mất, nàng thật quá ngây thơ rồi.

Nàng vừa rời đi, đã làm cho cuộc sống hằng ngày của nhà họ càng thêm hỗn loạn, nhất là mọi người trong nhà càng thêm lo lắng, từ nay về sau, nhà họ có thể thoát khỏi cuộc sống báo thù này ư?

Không có khả năng.

Chờ tìm thấy nàng rồi, hắn nhất định sẽ hung hăng cốc đầu nàng cho nàng tỉnh mới được.

"Tìm được rồi" Sau cuộc tìm kiếm suốt hai canh giờ, giọng nói của Triệu Hữu Căn từ bên ngoài truyền vào trong xe ngựa, Triệu Hữu Căn cưỡi một con ngựa màu xám từ xa chạy tới, hưng phấn thông báo cho hai cha con họ.

Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm đều cả kinh, vội xốc màn xe lên, xe ngựa dừng lại, hai cha con nhảy xuống xe, chỉ thấy ngồi phía sau Triệu Hữu Căn là một thiếu nữ mặc bố y, quần áo trên người có vài chỗ bị rách, lúc này trời đã bước sang chính ngọ, ánh dương quang chiếu xuống mái tóc đen nhánh của nàng, con ngựa điên cuồng chạy đến, mái tóc đen cũng theo đó mà bay theo gió.



Rất đẹp.

Triệu Hoằng Lâm lơ đãng nhìn đến thất thần, nhưng rất nhanh nụ cười thu lại, gương mặt dần lạnh lẽo.

Chờ Triệu Hữu Căn dừng ngựa lại, Tề Uyến Dao như cũ không dám đối mặt cùng hắn.

"Không sao, xuống đi cháu." Triệu Hữu Căn trong lòng biết ngựa rất cao, muốn nàng xuống thì rất là khó, nhưng Triệu Hữu Căn cũng không dám tự tiện ôm nàng xuống khi chưa có ý kiến của nàng.

Cuối cùng, được sự đồng ý Triệu Hữu Căn thành công giúp Tề Uyển Dao xuống ngựa.

Triệu Hoằng Lâm bình tĩnh đi đến phía trước, không có mắng nàng, cũng không có nói một câu quan tâm, chỉ dùng giọng nói lạnh lẽo: "Đi đủ rồi chứ?

Về nhà."

"Không phải..."

"Không nên nói mấy cái câu xin lỗi c.h.ế.t tiệt kia nữa." Triệu Hoằng Lâm cất cao giọng nói cắt đứt lời Tề Uyển Dao.

Triệu Tín Lương và Triệu Hữu Căn đều bị dọa cho giật mình.

Tề Uyển Dao cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt nhịn không được ứ đọng trong mắt, quật cường không chảy xuống. Nàng biết từ lúc mình xuất hiện đến giờ, đã trở thành gánh nặng cho cả nhà họ, nàng cũng không giúp được cái gì hết, trái lại còn đem bi thống đến cho cả nhà họ.

Giống như bây giờ, nàng không làm được chuyện gì, nhưng ít nhất nàng có thể làm chính là không thể rơi nước mắt...

Lông mi Triệu Hoằng Lâm run nhẹ, rốt cuộc có chút không đành lòng,nhưng vẫn không có mềm giọng nói: "Về nhà đi, muội có biết hành động hôm nay của muội có biết bao nhiêu là ngu xuẩn không hả?"

Tề Uyển Dao không nói gì, chỉ hít sâu một ngụm khí lớn, duy trì trạng thái như bây giờ, không rơi nước mắt.

"Muội không về." Tề Uyển Dao bình tĩnh nói, rồi quay đầu sang chỗ khác, căn bản làm như không thấy đám người Triệu Hoằng Lâm Triệu Hoằng Lâm: "Muội sẽ theo Hữu Căn thúc thúc trở về chứ không phải là vì mọi người mà trở về, lần này là muội muốn từ biệt mọi người mà thôi."

Hai mắt Triệu Hoằng Lâm nheo lại, tay nắm chặt thành quyền, không khống chế được, vung tay lên tát Tề Uyển Dao một cái.

"Hoằng Lâm, con làm gì vậy, con điên rồi sao." Triệu Tín Lương lập tức đẩy Triệu Hoằng Lâm sang một bên, Triệu Hoằng Lâm lui về phía sau mấy bước, suýt nữa ngã láo đáo.

Tề Uyển Dao lấy tay che một bên mặt của mình, nước mắt kìm nén trong mắt không nhịn được rơi xuống, đem một đôi mắt đẹp làm cho đỏ bừng lên.

"Con chính là muốn đánh cho muội ấy tỉnh ra, để không ngu xuẩn đi làm mấy cái chuyện không đâu nữa, không phải sẽ tốt sao? Làm cho cả nhà mọi người đau lòng muốn chết, phải lo lắng chạy đôn chạy đáo đi tìm, chẳng lẽ chúng ta không thể giống như trước kia tự do tự tại sống vui vẻ ư?"

Triệu Tín Lương nghe xong, mệt mỏi xoa mi tâm của mình, hai đứa nhỏ này sao cứ hành hạ lẫn nhau cho bằng được, Triệu Tín Lương hắn nhịn không nổi nữa rồi.

"Về nhà thôi." Một lúc sau, Triệu Hoằng Lâm dần bình ổn tâm tình lại, lây khăn tay của mình đưa cho Tề Uyển Dao, "Che lại sẽ không đau nữa."

Tề Uyển Dao tiếp nhận khăn tay Triệu Hoằng Lâm đưa, đặt lên gò má của mình, cảm giác nóng rát bỗng chuyển thành cảm giác ấm áp, lặng lẽ chảy vào trong lòng của nàng....
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.