Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 261: Diễn kịch



Bệnh nhân tất nhiên do cháu trai của Dư Hồng Văn thủ vai.

Diễn xuất của cậu ta thực sự rất tốt.

Cậu ta lăn lộn kêu gào trên mặt đất, vừa trợn mắt vừa tru lên, sau đó toàn thân co giật giống như bị động kinh.

Mấy bác sĩ học việc vội vàng khiêng bệnh nhân vào phòng châm cứu và bảo cậu ta nằm xuống nghỉ ngơi.

Dư Hồng Văn lo lắng nói: “Cô Lâm, cứu người là quan trọng. Cô mau gọi sư phụ tới, đây là một mạng người đấy!”

Lâm Thanh Đàn chưa từng nhìn thấy một căn bệnh nào kỳ lạ như vậy và cô cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bệnh nhân đau đớn như thế. Vì vậy, cô nghĩ rằng đây không phải là lúc để tức giận nên cô đã gọi cho Lục Vân.

“Em mau đến Hạnh Lâm Đường đi!”

“Chị là ai?”

“……”

Lâm Thanh Đàn biết rằng Lục Vân đang cố ý nên cô nghiến răng nói: “Chị là Lâm Thanh Đàn.”

“Lâm Thanh Đàn? Em còn tưởng là chị hai của em. Xin lỗi, e rằng chị gọi nhầm số rồi.”

“Em…”

Lâm Thanh Đàn trì trệ, cô thực sự muốn xông tới trước mặt Lục Vân và đánh hắn một trận. Lúc này, tiếng than thở của Dư Hồng Văn truyền đến bên cạnh cô: “Ôi, mạng người nguy hiểm, mạng người nguy hiểm!”

Lâm Thanh Đàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Vân, chị là chị hai của em. Em mau tới đây đi, đang có một bệnh nhân rất nguy kịch.”

“Chị gọi em là gì cơ?”

Lâm Thanh Đàn lại hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận dưới lồng ngực, nói: “Em trai, nghe lời nào, ân oán giữa chúng ta sẽ nói sau. Điều quan trọng bây giờ là phải chữa bệnh trước đã.”

“Được rồi, chị hai, chị đợi chút, em sẽ tới ngay.”

Sau khi Lục Vân nói xong, hắn không mất quá nhiều thời gian để chạy tới sảnh Hạnh Lâm Đường.

“Mau lên, toàn thân bệnh nhân co giật, tình trạng rất nguy kịch.”

Lâm Thanh Đàn lo lắng nói nhưng khi cô liếc nhìn Lục Vân, cô thấy hắn đi rất chậm. Cô vội chạy đến kéo tay hắn vào phòng châm cứu.

Lục Vân đến phòng châm cứu, làm bộ làm tịch hỏi xung quanh và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tình trạng của bệnh nhân vô cùng phức tạp, các phương pháp điều trị chung đều không có tác dụng. Em cần sử dụng phương pháp kỳ châm cho bệnh nhân.”



“Vậy em mau làm đi!” Lâm Thanh Đàn thúc giục.

Lục Vân nói: “Phương pháp kỳ châm, này tương ứng với các huyệt tương đối đặc biệt. Chị hai, chị không thích hợp ở lại đây, để lão Dư vào giúp em là được!”

Lâm Thanh Đàn lập tức phản ứng, nói: “Ồ, chị hiểu rồi.”

Vì thế, cô ngoan ngoãn rời khỏi phòng châm cứu và gọi Dư Hồng Văn vào.

Khi vừa bước vào, Dư Hồng Văn vỗ vào trán bệnh nhân và nói: “Được rồi, không cần diễn nữa, biểu hiện hôm nay của cháu không tồi.”

“Ha ha!”

Chỉ thấy bệnh nhân vừa rồi còn co giật vậy mà bây giờ đã thay đổi, cậu ta tươi cười đứng dậy khỏi giường bệnh.

Dư Hồng Văn giới thiệu: “Sư phụ, đây là cháu trai của tôi, Dư Dũng.”

Lục Vân mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Dư Hồng Văn đầy ẩn ý và nói: “Lão Dư, không ngờ ông lại giỏi như vậy. Chắc hẳn lúc còn trẻ đã làm tổn thương không ít cô gái đúng không?’

“Không có, sư phụ đừng nói đùa.” Dư Hồng Văn đỏ mặt, xua tay nói.

“Các người…”

Trong khi ba người còn đang cười nói vui vẻ, Lâm Thanh Đàn đột nhiên mở cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô sững sờ trong giây lát.

Vừa nãy khi ở bên ngoài, cô đã suy nghĩ cẩn thận.

Thân là bác sĩ không nên phân biệt bệnh nhân nam nữ nên dù bệnh nhân nam trong đó cần châm cứu ở những điểm đặc biệt thì cô cũng nên trực tiếp đối mặt.

Cộng thêm sự tò mò, bệnh tình của bệnh nhân vừa rồi quá kỳ lạ nên Lâm Thanh Đàn muốn xem Lục Vân chữa bệnh cho cậu ta như thế nào nên cô quyết định đi vào quan sát. Điều này cũng có tác dụng lớn trong việc cải thiện kỹ năng châm cứu của cô.

Thế nhưng khi cô đẩy cửa vào, cô thấy ba người đang cười nói với nhau.

Trên người bệnh nhân không hề có một cây kim châm nào.

Trong tình huống này, làm sao Lâm Thanh Đàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Ba người bọn họ đã bày ra một vở kịch để lừa cô.

“Lão Dư, không ngờ ngay cả ông cũng bày trò với tên khốn kiếp Lục Vân kia. Thật quá đáng!”

Lâm Thanh Đàn vô cùng tức giận.

Ba người trong phòng châm cứu nhìn nhau.



Giỏi thật.

Bày ra một vở kịch như thế này.

Dư Hồng Văn nói với vẻ mặt khổ sở: “Đoán chừng cô Lâm rất giận tôi. Sư phụ, tôi cảm thấy chuyện này ngài tự giải quyết đi, dù sao tôi cũng không thể giúp gì được nữa.”

Lục Vân cũng nở nụ cười gượng gạo.

Đi đến bên trong Hạnh Lâm Đường, Lâm Thanh Đàn ngồi ở chỗ bàn tư vấn với vẻ phẫn nộ.

Lục Vân thận trọng đi tới, áy náy cười nói: “Ha ha, chị hai đừng giận lão Dư, em đã nói với ông ấy rằng cách này không được. Em cũng không muốn lừa dối chị hai nhưng ông ấy cứ khăng khăng lôi em diễn vở kịch này.”

Dư Hồng Văn, người vừa rời khỏi phòng châm cứu, gần như loạng choạng khi nghe được điều này.

Thôi xong.

Ông đã trở thành đồng phạm.

Nhưng đó thực sự là chủ ý của hắn. Sau khi nghe xong, ông còn phản đối nó.

Được rồi, coi như hắn không phải là người nghĩ ra chủ ý này. Cho dù Lục Vân có nói gì thì Dư Hồng Văn cũng sẽ không vạch trần hắn, ai bảo Lục Vân là sư phụ chứ!

Lâm Thanh Đàn tức giận nói: “Hừ, Lục Vân, em đúng là có bản lĩnh thật đấy. Em lừa chị thành kẻ ngốc. Mấu chốt là chị đã thực sự tin em. Xem ra, chị đúng là kẻ ngốc thật.”

“Chị hai, chị đừng nói vậy, là lỗi của em.”

“Không không không, em làm rất đúng. Em làm cho chị nhận ra một chuyện, chỉ số IQ của chị quá thấp. Sống đến giờ này đều dựa vào may mắn.”

Quả nhiên, bất kể một cô gái có tính cách như thế nào thì khi cô ấy tức giận đều trở thành âm dương quái khí.

Lục Vân đã ngộ ra được nhiều điều.

Chỉ đành cười khổ.

“Chị hai, sở dĩ chị tức giận với em là bởi vì chuyện người Nhật Bản kia. Chị cho rằng em lừa dối chị. Bây giờ em sẽ nói sự thật cho chị biết.”

Lâm Thanh Đàn khịt mũi nói: “Ai nói chị tức giận? Chị không hề giận và cũng không muốn biết sự thật.”

“Em đã giết người Nhật Bản đó.”

“……”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.