Tuyên Tử Nguyệt dùng điện thoại di động của Giang Khương gọi ra ngoài, đơn giản nói qua tình huống một chút, sau đó nói địa chỉ của phòng khám rồi trả điện thoại cho Giang Khương.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói chuyện, Giang Khương một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nếu Tuyên Tử Nguyệt có thể là Hội phó hội sinh viên, hơn nữa bản thân lại mạnh như vậy, cộng thêm những gì mà Tiền Lập Nguyên nói về cô khi nãy, Giang Khương hiển nhiên là không có ý kiến khi để cho Tuyên Tử Nguyệt xử lý.
Bằng không ngày hôm trước hắn giết một người, ngày hôm sau lại giết chết một người, sẽ làm cho Cục trưởng Lý đau đầu.
Bây giờ Giang Khương nghĩ đến là, không biết khi nào người của Tuyên Tử Nguyệt mới chạy đến. Dù sao phòng khám cũng bị đánh tan tành. Muốn dọn dẹp cũng phải hao tâm tổn sức.
- Tiền lương của anh cũng cao nhỉ? Có thể mua được loại điện thoại đó.
- Không có. Tiền lương cộng thưởng của tôi không mua nổi chiếc điện thoại này. Kỳ thật đây là do người ta tặng.
- Tặng? Người nào tốt như vậy mà tặng điện thoại cho anh? Con gái à?
Tuyên Tử Nguyệt tò mò hỏi, sau đó nhìn chằm chằm bộ ngực lộ ra ngoài cái chăn của Giang Khương, thầm nghĩ tên tiểu tử này rất đẹp trai, dáng người lại không tệ, hẳn rất được con gái thích.
Giang Khương cười khổ lắc đầu.
Thấy biểu hiện của Giang Khương, lại nhớ đến cái điện thoại sang trọng, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên hiện lên thần sắc cổ quái, nhìn Giang Khương nói:
- Chẳng lẽ anh được phú bà bao nuôi?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Giang Khương ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tò mò của Tuyên Tử Nguyệt, buồn bực đáp lại:
- Chẳng lẽ cô cho rằng tôi nghèo đến mức phải bán thân sao? Một tháng ít nhiều tôi cũng thu được ba bốn ngàn đồng mà.
- Haha, nói đùa thôi, nói đùa thôi.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười, Giang Khương ngẩn cả người, nhưng rất nhanh khôi phục lại:
- Vừa rồi cô cười rất đẹp, không mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng như bình thường.
Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, sau đó lại bật cười.
Trời càng lúc càng về khuya. Mới vừa trải qua một trận đánh, nhưng hai người lại không buồn ngủ, tùy ý nói chuyện với nhau.
Khi Tuyên Tử Nguyệt hỏi Giang Khương vết thương hôm trước, Giang Khương chỉ trả lời qua loa là vết thương không sâu, tiêm thuốc cộng uống thuốc là vết thương khép lại. Cho nên mới cảm thấy không đau.
Tuyên Tử Nguyệt cũng không hỏi nhiều. Chờ trong đầu vang lên thanh âm đã chữa trị xong cho chủ thể, tiêu hao 50% năng lượng, điện thoại Giang Khương liền vang lên.
Nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, xác nhận không phải là của Chủ nhiệm Lý, hắn liền đưa cho Tuyên Tử Nguyệt.
Tiếp nhận điện thoại, nói hai câu, Tuyên Tử Nguyệt nói với Giang Khương:
- Bọn họ đến rồi. Anh còn sức để mở cửa không?
Giang Khương nhún vai. Bây giờ trên cơ bản hắn đã khỏi hẳn, lập tức bước ra mở cửa.
Ngoài cửa đậu một chiếc xe tương đối lớn, còn có thêm một chiếc xe cứu thương. Sáu cô gái cùng với hai người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa, thấy Giang Khương mở cửa, một người phụ nữ cung kính gật đầu với Giang Khương:
- Xin chào, bác sĩ Giang, vất vả cho cậu rồi.
Giang Khương mỉm cười tránh sang một bên:
- Không cần khách sáo.
Mọi người bước vào. Hai người phụ nữ trung niên cùng với hai cô gái nâng cáng cứu thương đi theo đằng sau Giang Khương bước vào phòng khám bệnh. Bốn cô gái còn lại cầm máy ảnh chụp Tiền Lập Nguyên nằm trên mặt đất, sau đó đưa thi thể của Tiền Lập Nguyên ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên còn lại cẩn thận kiểm tra cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, cùng với một cô gái khác nâng Tuyên Tử Nguyệt lên cáng cứu thương.
Nằm trên cáng, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói với Giang Khương:
- Giang Khương, hôm nay thật sự làm phiền anh quá. Lần sau gặp mặt sẽ cảm ơn anh sau.
Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:
- Không thành vấn đề. Nhớ kỹ, sau khi trở về phải kiểm tra lại một chút.
Mặc dù biết người phụ nữ trung niên kia cũng là người trong nghề, nhưng Giang Khương vẫn phải dặn dò một câu.
- Được.
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương lần nữa, thấy tinh thần của hắn vẫn rất tốt, ánh mắt không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên. Ban đầu cô thấy toàn thân Giang Khương đầy máu, nói chuyện cũng không còn sức. Bây giờ mới qua được hai ba tiếng, ngoại trừ vết máu là vẫn như cũ, trên người hoàn toàn không còn vết thương nào cả.
Liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, Tuyên Tử Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, cười nói:
- Vất vả cho anh rồi. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Yên tâm đi, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ tận lực dọn dẹp lại chỗ này như cũ.
Tiễn Tuyên Tử Nguyệt ra cửa, nhìn cô được đưa lên xe cứu thương. Sau khi rời đi, hắn mới để ý đến sáu cô gái đang bận rộn bên trong đại sảnh.
Hai người trong đó dùng một loại bột phấn màu trắng rảy lên vết máu. Chỉ vài giây sau, bột phấn biến thành màu đen, rồi nhẹ nhàng dùng chổi đảo qua một lần, mặt đất liền trở nên sạch sẽ, một chút mùi máu tươi cũng không có.
Bốn người còn lại sắp xếp lại các lọ thuốc như cũ, động tác vô cùng lưu loát.
Giang Khương cảm thấy hơi mệt, liền nói với bốn người:
- Vất vả cho bốn vị rồi.
Nghe Giang Khương nói, một người trong đó lên tiếng:
- Nào có chứ. Chúng tôi thật sự đã mang đến phiền toái cho bác sĩ Giang. Anh hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi sẽ cố gắng làm cho chỗ này như cũ.
- Vâng, vất vả cho mọi người rồi.
Nhìn động tác của bốn người, hắn biết cả bốn đều là chuyên gia trong việc tẩy rửa dấu vết, nên cũng không quấy rầy, lên lầu tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Giang Khương nằm lên giường, rất nhanh ngủ say.
- Chủ thể đã bắt đầu hôn mê, phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Bởi vì năng lượng tiêu hao vượt quá 50%, tạm dừng phân tích năng lượng tinh thần, triệu tập những hình ảnh có liên quan phát ra.
Từ khi tin tức này truyền đến, trước mắt Giang Khương chợt sáng lên, sau đó xuất hiện bên trong căn phòng khám bệnh quen thuộc, nhưng không có giọng nói của tổ sư gia, chỉ có cảnh tượng tổ sư gia đang chẩn bệnh cho người khác. Giang Khương có thể nghe được cũng như cảm giác được tổ sư gia đang hỏi thăm tình huống bệnh nhân, còn có hành động bắt mạch.
Sau đó, tổ sư gia bắt đầu kê đơn. Nhưng hắn bây giờ khác với lúc trước. Lúc trước hắn luôn có cảm giác mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ thì lại rất thanh tỉnh, nhìn rất rõ cảnh tượng trước mặt. Mặc dù có chút không quen, nhưng Giang Khương lại cảm thấy chẳng có gì là không được.
- Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo.
Giang Khương kinh ngạc nhìn tổ sư gia kê đơn thuốc cho người ta, dùng những loại thuốc đơn giản vô cùng. Người bệnh bị khí hư vô lực nhưng ông lại chỉ kê có bốn vị thuốc, phân lượng cũng không nhiều, sau đó đưa cho người bệnh đi hốt.
Thời buổi bây giờ có bác sĩ Trung y nào chỉ kê có bốn vị thuốc trong đơn thuốc của mình? Họ chỉ hận không thể kê bảy tám loại, thậm chí mười mấy loại, trị phần ngọn trị luôn phần gốc, đem tất cả bệnh tình của bệnh nhân trị trong một lần.