Hồ Quang Dương đang cười đến hàm răng cũng muốn rớt ra, nhìn Giang Khương giống như đang nhìn mấy đứa trẻ trâu, nói:
- Vậy cậu muốn chơi lớn như thế nào?
- Nguyên Phong đan, như thế nào?
Giang Khương mở to mắt nhìn Hồ Quang Dương, hỏi.
- Nguyên Phong đan?
Nghe được tên loại đan này, không chỉ Hồ Quang Dương choáng váng mà các vị thiên y sư bên cạnh cũng sửng sốt, nhìn Giang Khương, thầm nghĩ người này không phải đang đùa chứ?
- Nguyên Phong đan?
Hồ Quang Dương không cười, nhìn Giang Khương giống như nhìn xác chết, nói:
- Cậu có biết có bao nhiêu luyện đan sư ở Thiên Y Viện có thể luyện được Nguyên Phong đan không?
- Không biết.
Giang Khương lắc đầu, thành thật nói.
- Được, vậy để tôi nói cho cậu biết.
Hồ Quang Dương bình tĩnh nói;
- Tổng cộng không quá chín người.
- Hơn nữa, chín người này không phải là luyện đan sư nhị phẩm thì cũng là Thiên y sư.
Hồ Quang Dương yên lặng nhìn Giang Khương, vẻ mặt trào phúng.
- Xin hỏi cậu là luyện đan sư hay là Thiên y sư?
Giang Khương nhún vai, bình tĩnh nói:
- Cái nào tôi cũng không phải, tôi là đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh.
Thấy Giang Khương nhún vai, Hồ Quang Dương cố nhịn suy nghĩ muốn ra tay đấm cho hắn một đấm:
- Được thôi, nếu cậu đã muốn luyện Nguyên Phong đan, vậy thì luyện đi, tránh việc nói tôi không cho cậu cơ hội.
- Nhưng nếu cậu luyện không được, lập tức phế bỏ nội khí, đồng thời giải trừ thân phận chi chủ Tế Thế Đỉnh, trục xuất khỏi Thiên Y Viện.
- Giải trừ thân phận chủ nhân Tế Thế Đỉnh?
Lời Hồ Quang Dương vừa nói ra, La Thiên Minh liền biến sắc, đang định lên tiếng, chợt nghe Giang Khương trầm giọng nói:
- Tôi biết giải trừ là có ý gì, nhưng nếu tôi luyện thành thì sao?
Thấy Giang Khương còn dám đưa ra điều kiện với mình, Hồ Quang Dương nhịn không được ngửa đầu cười nói:
- Được, chỉ cần cậu có thể luyện thành, tôi đại diện cho Trưởng lão viện, mời Thiên Y Viện trực tiếp thăng cấp cho cậu thành y sĩ nhất phẩm.
- Trưởng lão viện có quyền lực này. Thế nào? Hahaha
Nhìn vẻ mặt động tâm của Giang Khương, Hồ Quang Dương nhịn không được mà đắc ý cười.