Không ít bạn học có chút ngạc nhiên, sau đó mới nhớ đến, dường như khi Hồ giáo sư vào lớp, phía sau có đi theo một người. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hồ giáo sư, thật ra không chú ý đến hắn. Xem ra có thể là nghiên cứu sinh mà Hồ lão mang theo để hỗ trợ cho ông.
Lập tức mọi người cũng không chú ý nữa, cẩn thận nhìn Hồ lão sư, sợ bỏ lỡ một cái gì đó.
Nói qua một lần về những gì đã nói với năm hai, Hồ lão bắt đầu giảng bài.
- Các vị bạn học, mọi người đã tiếp xúc qua trung y cơ sở vào năm hai, tôi nghĩ tất cả mọi người cũng đã quên hết. Cho nên bây giờ tôi xin nói lại những kiến thức về Trung y cơ sở, để mọi người củng cố lại một chút. Bây giờ mọi người nghe tôi giảng, cố gắng ghi nhớ. Nên biết rằng, cơ bản nhất của Trung y chính là những lý luận này. Nếu ngay cả những thứ này cũng không hiểu, ra ngoài nói đã học Trung y thì quả thật quá chê cười.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Giang Khương ngồi im trong góc, nhìn Hồ lão sư thao thao bất tuyệt nhắc đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Chỉ là hắn lắng nghe xong, dần dần hiện lên nụ cười khổ. Đồng chí Hồ giáo sư giảng bài lại mắc bệnh nói dông dài như cũ rồi.
Haiz! Giang Khương khẽ thở dài, sau đó bắt đầu ngủ.
- Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Không biết qua bao lâu, nghe tiếng nói của Hồ lão trên bục giảng, Giang Khương mới mơ màng tỉnh lại, sau đó nhìn Hồ lão sư đang uống nước bên cạnh mình, chần chừ cả nửa ngày, muốn nói rồi lại thôi.
Hồ lão uống nước xong, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu muốn nói cái gì?
- Vâng.
Giang Khương mỉm cười, nói:
- Sư phụ, người nói đến chỗ nào rồi?
- Mới vừa nói xong thuyết Âm Dương, như thế nào?
Hồ lão cau mày hỏi.
Giang Khương cười hắc hắc:
- Sư phụ, với tốc độ của người, chỉ sợ chúng ta học xong học kỳ này, người cũng chỉ mới giảng xong phần trung y cơ sở.
Hồ lão sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ, thở dài nói:
- Cái này đã thành thói quen rồi, cũng không còn cách nào khác. Xem ra không dễ dàng thay đổi.
- Cứ mỗi lần như vậy là ta lại quên mất.
Nói đến đây, Hồ lão thở dài:
- Kỳ thật bọn chúng trên cơ bản cũng không học mấy thứ như vậy.
Giang Khương nhún vai, cười nói:
- Có thể cho bọn họ biết một chút về Trung y cũng tốt, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
- Ừm, đúng vậy, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
Hồ lão lắc đầu cười khổ, sau đó im lặng một chút rồi quay sang Giang Khương:
- Giang Khương, tiếp theo đến phiên cậu. Cậu giảng dù sao cũng tốt hơn tôi một chút.
- Sư phụ, không phải chứ? Người đâu phải là người qua loa. Người bảo một đứa ngay cả năm nhất còn chưa học như con, không bằng không cấp đi giảng bài cho sinh viên năm tư?
Nói đến đây, nhìn Hồ lão sư không chút biểu tình, cắn răng uy hiếp:
- Người ta biết sẽ nói người dạy hư học sinh.
Hồ lão sư khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Giang Khương, sau đó nhìn lên trên bục giảng, nói:
- Đừng tìm cớ nữa, mau thay ta đi.
Giang Khương không biết nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không thể thương lượng của Hồ lão, Giang Khương đành phải hé miệng, nói:
- Vậy thì tới thôi. Ai sợ ai chứ?
Nói xong liền đứng dậy bước lên đài.
Giang Khương bước lên bục giảng, ban đầu mọi người còn chưa chú ý, đang bận rộn nói chuyện với nhau, Giang Khương đành phải hắng giọng một tiếng.
Nghe tiếng hắng giọng của Giang Khương, đám sinh viên xung quanh mới chú ý đến.
Thấy các sinh viên đã nhìn mình, Giang Khương mỉm cười nói:
- Các vị bạn học, mời các bạn yên lặng, tôi là Giang lão sư. Sau đây tôi sẽ thay Hồ giáo sư tiếp tục giảng bài cho mọi người.
Giang Khương đứng trên bục giảng, các sinh viên đều sửng sốt. Thì ra đây là Giang lão sư, tuổi còn rất trẻ, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Đại đa số sinh viên đều sửng sốt. Nhưng nếu Giang lão sư đã lên tiếng, tất cả đều trật tự lắng nghe. Chỉ có vị nữ sinh ngồi chính giữa, hai mắt nhìn thẳng Giang Khương, bàn tay run lên, bên tai không ngừng vang lên câu nói kia:
- Tôi là Giang lão sư.
Nhìn cặp mắt có chút quen thuộc đằng sau cặp mắt kính, cùng với giọng nói và hàng lông mày kiên nghị, trái tim của Từ Thanh Linh run lên.
- Là anh ấy? Là anh ấy sao? Anh ấy vẫn còn sống?
Mặc dù ba năm không gặp, người nọ đã cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng thay đổi, thậm chí còn đeo thêm cặp mắt kính, khí chất thành thục mê người, hoàn toàn như hai người khác nhau với người lúc trước, nhưng sau khi Từ Thanh Linh nghe được giọng nói của hắn, cô vẫn có thể phân biệt được người trước mắt và người kia là một.
Từ Thanh Linh nhìn người trước mắt, có chút không tin vào hai mắt của mình. Hắn mất tích lâu như vậy, tại sao lại còn sống? Mấy năm qua hắn đi đâu?
- Mọi người hẳn còn nhớ rõ thuyết Ngũ Hành, chính là Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy. Trình tự mà tôi nói chính là trình tự Ngũ Hành tương sinh.
Giang Khương đứng trên bục giảng, nhìn các bạn sinh viên chung quanh, mỉm cười nói:
- Về phần Ngũ Hành, mọi người phải nhớ kỹ vài điều.
Nói đến đây, Giang Khương đột nhiên dừng lại. Các sinh viên và Hồ lão đang lắng nghe đều ngạc nhiên.
Hồ lão có chút nghi hoặc. Giang Khương đã hai lần giảng bài đều rất thuận miệng, chưa từng xuất hiện tình huống nói được nửa câu liền ngưng lại. Tình huống như vậy chỉ xảy ra với những giáo viên mới vào nghề. Với năng lực của Giang Khương thì không thể nào.
Mà đám sinh viên kinh ngạc chính là vị lão sư còn trẻ như vậy, khi giảng không hề nhìn vào sách. Vừa mới lên trận đã bị đánh bại rồi sao?
Mọi người tò mò nhìn Giang Khương, mới phát hiện vị Giang lão sư này nhìn vào chỗ nào đó đến ngẩn cả người, liền theo ánh mắt của hắn nhìn lại, muốn tìm hiểu xem cái gì đã làm cho Giang lão sư đẹp trai khí chất ngời ngời như vậy phải thất thố.
- Cô ấy…là cô ấy.
Nhưng Giang Khương bây giờ không phải là Giang Khương trước kia, chỉ sửng sốt vài giây, bị ánh mắt tò mò của mọi người nhìn lại, liền ý thức được mình đã thất thố, tùy ý dời ánh mắt của mình đi, mỉm cười nói:
- Mọi người phải nhớ kỹ vài điểm.
- Là anh ấy.
Từ lúc hai người đối mắt với nhau, nhìn thấy một giây ánh mắt đối phương như đông cứng lại, Từ Thanh Linh đã xác định được 100%, vị Giang lão sư đang nói trên bục giảng chính là anh ấy.