Hai mắt đã được cường hóa, rõ ràng Thanh Chướng phát huy hiệu quả hơn nhiều. Sau ba giây, Giang Khương rốt cuộc xuyên qua đám sương mù tìm được một vị trí quen thuộc cách hắn bảy trượng. Điều khiến hắn hưng phấn hơn chính là, bên trên vách núi mơ hồ có một màu xanh. Chỉ là màu xanh này trốn đằng sau một tảng đá, thành ra chỉ có thể nhìn được một chút. Mặc dù màu xanh này có thể là cỏ dại bình thường, cũng có thể là dây leo bình thường, nhưng vẫn khiến Giang Khương vui mừng, ít nhất là vẫn còn có hy vọng. Nhìn vách núi ngoài bảy trượng, Giang Khương hơi cau mày, xác định vị trí một chút, sau đó cột chặt dây thừng rồi lần mò sang. Đối với hắn mà nói, lần này có chút hơi phiền phức, bởi vì khoảng cách quá xa. Nhưng hắn cũng không có dự định bò lên đỉnh núi lại. Đã tìm nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ nhìn thấy hy vọng đằng trước, Giang Khương cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà gọi trực thăng hay lãng phí thời gian nữa. Nhìn khoảng cách một chút, hắn nắm chặt sợi dây, hai chân đạp mạnh bắn lên không trung, sau đó lung lay bay về phía bên kia. Phù. Đung đưa được mấy trượng, rốt cuộc tay của hắn nắm được một tảng đá nhô ra, sau đó áp mình vào vào vách núi. Nhưng từ khoảng cách này đến chỗ đó vẫn còn hai trượng, mà chính giữa lại có vết lõm vào khoảng nửa trượng. Điều này làm cho Giang Khương không khỏi cau mày. Nói chung vết lõm này khá phiền toái. Nhẹ thở ra một hơi, Giang Khương ngẩng đầu nhìn thứ có màu xanh ngoài hai trượng. Bây giờ hắn đã nhìn thấy rõ màu xanh này là một nhánh dây leo. Hơn nữa, sau khi đồng tử hắn co rút lại, hình dáng của dây leo trong nháy mắt rõ ràng hơn. - Lá tròn có chút nhọn, màu xanh hơi ngả vàng, thân khô. Sau khi nhìn thấy rõ hình dáng, Giang Khương giật mình: - Chính là Mộc Long Căn. Xác nhận chính là Mộc Long Căn, Giang Khương hít một hơi thật sâu. Tìm mấy ngày rồi, rốt cuộc cũng tìm được. Nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là chỉ còn lại một nhánh Mộc Long Căn. Nói cách khác, hai nhánh Mộc Long Căn mà cha của Kim sư phụ lưu lại chỉ còn lại một nhánh. Một nhánh thì sợ không đủ. Nhưng Giang Khương cũng không quá mức tiếc nuối. Gần sáu chục năm trời, có thể còn lại một nhánh đã là tốt lắm rồi. Chỉ cần tìm được một nhánh nữa là đủ. Đã có một nhánh tồn tại, tìm kiếm nhánh khác cũng đơn giản hơn rất nhiều. Lập tức Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn khoảng cách hơn hai trượng trước mắt, rồi lại nhìn dây thừng trên người hắn. Nếu muốn qua, nhất định phải thả dây ra. Còn không thì rất khó vượt qua khoảng cách hai trượng này. Giang Khương cũng không do dự, tay nhẹ nhàng cởi khóa an toàn, hít một hơi thật sâu, sau đó tay nắm lấy tảng đá bên cạnh, bắt đầu leo lên. Giang Khương vừa leo vừa cẩn thận chú ý dưới chân. Leo núi, quan trọng nhất là cẩn thận. Còn về thể chất và năng lực, Giang Khương không thiếu. Sau mười phút, Giang Khương rốt cuộc cũng đã đến trước mặt vách núi đó. - Mộc Long Căn, tính hàn, vị đắng. Tính năng chủ trị. Nhìn nhánh dây dài bốn thước, hơi khô, Giang Khương sờ nhẹ vào mặt lá, trong đầu hiện lên một tin tức. Đọc xong, hắn liền mỉm cười. Đã có một nhánh, việc tìm kiếm tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều. Hắn lấy ra một thanh trúc vót nhọn, bắt đầu móc nhánh dây leo. Bộ phận làm thuốc chủ yếu của Mộc Long Căn là rễ, còn lá thì không cần dùng đến. Cho nên, Giang Khương phải cẩn thận móc cho được cả phần rễ. Trước mắt chỉ có một nhánh, nếu vạn nhất tìm không được nhánh nào thêm, vậy thì được một nhánh tốt một nhánh. Tất cả lực chú ý của Giang Khương đều tập trung vào Mộc Long Căn. Hắn dùng cây trúc đào vách núi ra, bên trong lộ ra phần rễ của Mộc Long Căn. Nhìn nhánh Mộc Long Căn dài bốn thước di động trước mặt mình, lúc này Giang Khương rốt cuộc cũng hưng phấn lên. Mộc Long Căn này không tệ lắm. Có nó rồi, cho dù tìm không được cái khác, ít nhất cũng có thể khống chế được tình huống của Dương lão. Nhưng thường thì vui quá hóa buồn. Vừa mới lôi được nhánh Mộc Long Căn ra ngoài, đang định bỏ vào cái túi bên hông, hòn đá mà tay trái Giang Khương vẫn đang bám lấy đột nhiên lỏng ra rồi rơi xuống. Cảm giác cả người hụt xuống, trong lòng Giang Khương căng lên. Lần này trên lưng không có dây an toàn, hắn liền cúi đầu xuống. Hắn nhất định phải tìm cho bằng được một tảng đá có thể gánh được sức nặng của hắn, hoặc là cổ thụ cũng được. Hơn nữa, còn phải chú ý không được để đồ vật rơi xuống trúng người. Nếu rơi xuống vách núi mấy chục thước, cho dù không chết cũng trọng thương. Cũng may tốc độ phản ứng của Giang Khương khá cao, trong nháy mắt liền nhìn thấy rõ bên dưới. Khi rơi được hai thước, tay của hắn nắm chặt được một tảng đá nhô ra. Cảm giác mình bắt được một tảng đá, Giang Khương thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rồi lại nghe rắc một tiếng, tảng đá lại rơi xuống. - Mẹ kiếp. Giang Khương cả kinh, nghĩ không ra vận khí của mình kém như vậy. Hắn đành phải nhanh chóng tìm kiếm những tảng đá khác, dùng để ổn định cơ thể. Nhưng nhìn xuống, bên dưới mười thước đều trống không, một điểm đặt chân hoặc nắm lấy đều không có. Nhanh chóng phán định tình huống trước mắt, Giang Khương hít một hơi thật sâu, giúp cho tinh thần ổn định lại. Hắn biết lúc này mình đã gặp phải phiền phức lớn. Bây giờ hắn chỉ biết cầu nguyện có thể tìm được thứ gánh được sức nặng cơ thể hắn. Nưng sau đó hắn lại cười khổ, vì dường như không có chỗ nào có thể gánh nổi sức nặng của hắn. Ngẫu nhiên có vài hòn đá nhỏ, Giang Khương cắn răng, hít một hơi thật sâu. Dù sao vận mệnh của hắn phải dựa vào mấy hòn đá nhỏ này. Nếu có thể bắt được, chí ít có thể làm cho hắn giảm xóc, bị thương cũng không quá nặng.