Binh Vương Thần Bí

Chương 249



Thấy Tề Nhạc Minh đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Lúc này Tề Lãng mới vui mừng gật đầu nói:   

- Cho nên lần này A Lang bị thương cũng không phải là nhận không. Ít nhất chúng ta cũng hiểu rõ thực lực chính thức của thằng ranh này...   

- Mà mặc kệ rốt cục thằng nhãi đó có thủ đoạn gì, nhưng có thể dùng một chiêu đánh trọng thương A Lang, như vậy thực lực của hắn đáng để chúng ta phải nhìn kỹ lại...   

- Hơn nữa hắn có quen biết với Tiêu Tiên Nhân, như vậy ít nhất sẽ biết một chút về sự cường đại của gia tộc chúng ta. Nhưng hiện tại hắn vẫn còn ở lại Vân Giang, chẳng có chút động tĩnh nào, như vậy phải có điểm nắm chắc... Cho nên tại tình huống còn chưa hiểu rõ tất cả, chúng ta không thể tùy tiện lộn xộn... Vì thế, hiện tại chúng ta phải dùng chút phương pháp nhỏ, ép lực lượng hắn còn ẩn dấu ra từng bước một...   

Tề Lãng bưng chén rượu lên, nhấp khẽ một cái, sau đó nhìn Tề Nhạc Minh, lạnh nhạt nói:   

- Cho dù một người có dấu diếm sâu tới đâu, cuối cùng cũng vẫn sẽ lộ ra vài thứ. Con hiểu rõ chưa... Mà chúng ta cần là phải chờ cơ hội tới!   

- Vâng... Cha, con hiểu rồi...   

- Ừ... Hết thảy phải cẩn thận, khi thấy cơ hội liền phóng ra như chớp... Như thế mới có thể nhận được hồi báo lớn nhất... Đây là những gì mà chúng ta làm mấy ngày nay, cũng là gốc rễ nhà họ Tề chúng ta dựng thân!   

Nhà họ Tề dùng chút thủ đoạn điều động hai vị phóng viên Thần Báo Vân Giang, lúc này cũng đã được ủng hộ, bắt đầu giao thiệp. Một vị phó viện trưởng họ Tần của học viện y đại học Vân Giang đang nhiệt tình đón tiếp hai người Trương Nghĩa Long, tỏ vẻ ủng hộ công việc của hai đồng chí phóng viên, đồng thời cũng lộ vẻ tiếc nuối và oán giận đối với việc trong học viện xuất hiện sự kiện như vậy.   

Vị đồng chí phó viện trưởng Tần này cũng quen biết với chủ nhiệm ban biên tập Thần Báo Vân Giang kia. Vốn những chuyện như vậy, phó viện trưởng Tần sẽ từ chối nghiêm nhưng lần này vị chủ nhiệm kia lại nói rất rõ ràng, sẽ lập một phóng sự chuyên đề về đồng chí phó viện trưởng, điều này khiến đồng chí phó viện trưởng Tần hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý.   

Thần Báo Vân Giang ở Sở Nam cũng có lực ảnh hưởng tương đối, người bình thường muốn có phóng sự chuyên đề là chuyện rất khó khăn. Lần này nếu mình có thể được lên chuyên đề, như vậy thanh thế tại cuộc cạnh tranh ghế viện trưởng ba tháng sau sẽ càng mạnh hơn vài phần.   

Đối với chuyện như vậy, vị đồng chí phó viện trưởng Tần này cũng cảm thấy không có gì là khó cả. Ông ta cũng hiểu rõ Giang Khương này, là thay mặt lão giáo sư Hồ  

lên lớp, cũng không phải thầy giáo chính thức. Mình uy hiếp một chút, để hắn phối hợp với hai đồng chí phóng viên thực hiện phỏng vấn là được.   

Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, còn về việc mấy đồng chí phóng viên viết thế nào thì chẳng sao cả. Thằng ranh kia cũng không phải thầy giáo chính thức, chỉ cần không thái quá là được. Mà nữ sinh liên quan tới chuyện này là Từ Thanh Linh ông cũng biết, xinh xắn động lòng người, là phó chủ tịch hội học sinh, ngày thường nhìn cũng rất mãn nhãn, làm sao có chuyện để Giang Khương này xơi không? Ừ... Thuận tiện dọa dẫm một chút cũng tốt...   

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hai đồng chí phóng viên, không có trong tay phương thức liên lạc với Giang Khương, lại cũng không muốn liên hệ với thầy giáo hồ, sắp hết giờ, lại nhớ tới đồng ý phỏng vấn của vị chủ nhiệm ban biên tập kia, phó viện trưởng Tần liền quyết định vẫn đi cùng hai đồng chí phóng viên tới phòng học tầng ba tìm người.   

Lập tức đồng chí phó viện trưởng Tần cùng hai đồng chí phóng viên thảnh thơi đi về hướng cầu thang tầng ba. Lúc này vẻ đắc ý trên mặt hai đồng chí phóng viên càng đậm hơn vài phần.   

Đồng chí phó viện trưởng Tần căn thời gian cũng rất chuẩn, khi đi tới cầu thang lầu ba thì tiếng chuông tan học cũng vừa vặn vang lên, sau đó liền thầy Giang Khương đi cùng mấy sinh viên chậm rãi bước ra.   

Giang Khương vừa giải thích với mấy sinh viên thân thiết phương pháp điều trị theo Trung y của một căn bệnh, vừa nghĩ có nên gọi điện thoại cho Từ Thanh Linh hay không, nhắn cô đừng quá lo lắng.   

Ai ngờ đón đầu hắn lại là khuôn mặt đáng ghét của hai người Trương Nghĩa Long kia. Còn có một vị trông hơi quen mắt, béo tới múp đầu, hóa ra là đồng chí phó viện trưởng Tần.   

Lúc này hai vị phóng viên hơi đắc ý nhìn khuôn mặt thanh niên hơi kinh ngạc trước mặt, thầm nghĩ:   

- Chậc chậc... Có bản lĩnh thì cậu hung ác thêm xem? Lãnh đạo của cậu ở chỗ này, xem thử cậu còn dám hung ác không?   

- Thầy thuốc Giang phải không... Đây là hai vị phóng viên Thần Báo Vân Giang muốn phỏng vấn cậu. Cậu tới phối hợp một chút...   

Mặc dù phó viện trưởng Tần chưa từng gặp mặt Giang Khương nhưng hiển nhiên ông liếc một cái liền nhận ra. Người này nhìn như còn trẻ tuổi nhưng rõ ràng có vẻ trưởng thành hơn mấy sinh viên bên cạnh. Đó chính là người mà mình muốn tìm rồi.   

Nhìn vị phó viện trưởng béo tới múp đầu đang thể hiện vẻ mặt uy nghiêm này, Giang Khương cũng vẫn nhận ra được. Dù sao hắn cũng đã từng xem ảnh lãnh đạo học viện, lúc này trong lòng cũng hơi căng thẳng. Hắn thật không ngờ hai phóng viên này có thể thuyết phục lãnh đạo học viện ra mặt.   

Chẳng qua nghe thấy phó viện trưởng Tần gọi mình là thầy thuốc Giang, Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, chậm rãi gật đầu cười nói:   

- Đúng vậy, viện trưởng Tần...   

- Thầy Giang... Hiện tại anh dạy xong rồi, rốt cục đã có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi rồi...   

Mặt Trương Nghĩa Long tràn ngập vẻ cao ngạo, cười lạnh nói:   

- Còn xin thầy Giang nhất định phải phối hợp tốt với chúng tôi...   

Trương Nghĩa Long gằn rất rõ mấy chữ "thầy Giang", có thể nói là còn nặng hơn mấy chữ thầy thuốc Giang của phó viện trưởng Tần nhiều.   

Nhìn vẻ đắc ý trên mặt Trương Nghĩa Long, Giang Khương gật đầu khẽ, nói:   

- Phóng viên Trương muốn hỏi gì thì hỏi đi...   

- Tốt...   

Thấy Giang Khương cũng không tỏa ra hơi thở khiến trái tim người ta băng giá nữa, trong lòng Trương Nghĩa Long thầm đắc ý. Gã cũng không có ý định tránh đám sinh viên vây xem này đi mà lấy luôn giấy bút và máy ghi âm ra, nói với Giang Khương:   

- Thầy Giang, gần đây trên diễn đàn Đông Đại truyền tin, thầy Giang cậu là thầy mà dùng lợi dụ dỗ nữ sinh viên, hơn nữa còn có quan hệ tình ái với nhiều nữ sinh viên...   

- Là một thầy giáo, cậu cảm thấy hành vi của mình thỏa đáng sao? Cậu làm thầy giáo, có giới hạn đạo đức của mình không? Cậu có biết hành vi của mình như vậy sẽ khiến nghề nghiệp thầy giáo đáng được mọi người kính trọng bị bôi nhọ không? Gây ảnh hưởng rất xấu cho sinh viên không?   

Vị phóng viên Trương Nghĩa Long này vừa cất lời liền ép hỏi liên tiếp, khiến lông mày Giang Khương dần dần nhíu lại. Đợi tới khi Trương Nghĩa Long nói xong, hắn cau mày, trầm giọng nói:   

- Đối với những câu hỏi của phóng viên Trương, tôi muốn nói rõ: Thứ nhất, tôi chưa phát triển quan hệ yêu đương với sinh viên nào. Thứ hai, càng không tồn tại cái gì là dùng lợi dụ dỗ... Cho nên không tồn tại cái gì là đi ngược đạo đức... Các người cũng đừng nói linh tinh!   

- Nói linh tinh?   

Nghe thấy không ngờ Giang Khương lại phủ nhận mạnh mẽ như vậy, còn bảo mình không nói linh tinh, Trương Nghĩa Long không nén nổi nở nụ cười lạnh. Hành động như vậy gã đã gặp rất nhiều, chờ tới khi mình lấy chứng cứ ra thì thái độ đối phương sẽ thay đổi lập tức, đến cầu xin mình đừng viết gì có hại.   

Trương Nghĩa Long rút một tấm ảnh từ trong túi ra, đang định đưa cho Giang Khương thì Tiểu La đứng cạnh gã đột nhiên nhìn về phía cửa phòng học, hai mắt sáng ngời, giơ máy ảnh lên, chụp rất nhanh tanh tách về phía cửa.   

Mà ở cửa lúc này cũng truyền tới một tiếng kêu kinh hãi mà Giang Khương biết rất rõ.   

Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi kia, Giang Khương tái mắt, đi về phía trước ngăn lại rất nhanh, chắn trước máy ảnh, cất giọng lạnh lùng:   

- Anh làm gì đó? Xóa tấm ảnh vừa chụp đi cho tôi!   

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương, Tiểu La kia không kìm được phải lui về phía sau vài bước. Mà Trương Nghĩa Long đứng cạnh nhìn thoáng qua cửa phòng, rõ ràng là Từ Thanh Linh bị tình huống trước mắt khiến cho mặt mũi trắng bệch, trên mặt lộ một tia cười đắc ý, sau đó cười lạnh với Giang Khương:   

- Thầy Giang, đây là công việc bình thường của chúng ta, xin cậu đang quấy rầy, để chúng tôi còn muốn phỏng vấn hai nhân vật nữ chính, xác định cậu không dụ dỗ các cô ấy, thậm chí là uy hiếp...   

Nhìn vẻ mặt Trương Nghĩa Long đắc ý, sắc mặt Giang Khương lại lạnh hẳn đi trong nháy mắt, trầm giọng nói:   

- Có chuyện gì tôi phối hợp với anh là được, đừng có quấy rầy tới sinh viên của tôi...   

- Đây không phải là quấy rầy, mà là thu thập chứng cứ... Chúng tôi không thể chỉ nghe lời nói một phía của cậu, nhất định phải điều tra toàn diện mới có thể viết bài. Nếu không thì ai biết thầy Giang cậu có nói thật hay không? Là một nhà báo, nhất định phải có thái độ tìm hiểu rõ thực tế, cẩn thận toàn diện, chân thật viết báo...   

Mặc dù bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương khiến cho trong lòng hơi sợ hãi nhưng nhớ tới vị phó viện trưởng đứng cạnh mình, Trương Nghĩa Long cũng to gan hẳn, đắc ý nói.   

Hơn nữa gã đồng thời còn đánh mắt ra hiệu cho Tiểu La đứng cạnh, ý bảo y mau gọi nữ sinh viên xinh đẹp kia lại, cùng phỏng vấn. Vẻ mặt vị thầy Giang trước mắt có vẻ lo lắng, chắc chắn giữa hai người có quan hệ không bình thường. Chỉ cần lôi được nữ sinh viên này tới đây, dưới thủ đoạn của mình, còn xem hắn có thể nói xạo nữa không.   

Nhìn dáng vẻ xinh xắn lại khiến người thương hại, đáng yêu tới cực độ kia, càng đẹp hơn trong ảnh chụp vài phần, Trương Nghĩa Long không nhịn nổi thầm mắng một tiếng. Củ cái trắng ngon như vậy lại cúng cho lợn rồi. Tại sao không phải là rơi vào tay mình chứ...   

Vừa nhìn lại khuôn mặt lạnh lẽo nhưng cũng không che nổi vẻ đẹp trai trẻ tuổi, đột nhiên Trương Nghĩa Long hận không thể đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chẳng qua phẫu  

thuật không được, vậy thì, hừ hừ... Nếu cấp trên đã quyết tâm muốn chỉnh mày, đừng có trách ông đây tiện tay xả giận.   

Chẳng qua gã mới vừa nổi ý đồ này lên trong đầu, đột nhiên phát hiện thầy Giang trước mắt đã chắn trước người Tiểu La từ bao giờ, không cho Tiểu La đi tìm nữ sinh viên tên Từ Thanh Linh kia.   

- Cậu... Đừng có ngăn cản công việc bình thường của chúng ta...   

Lúc này Tiểu La đã bị sắc mặt lạnh lẽo của Giang Khương dọa sợ, nhưng nhớ tới phó viện trưởng Tần vẫn còn ở đây, giờ vẫn cố ưỡn ngực, trấn định quát.   

Chẳng qua gã còn chưa nói hết lời, chỉ cảm thấy tay nhẹ bẫng. Không biết từ lúc nào, máy ảnh trong tay gã đã bị đối phương đoạt mất.   

- Này này... Cậu muốn làm gì. Trả máy ảnh lại cho tôi...   

Thấy đồ kiếm cơm của mình bị người ta đoạt đi, Tiểu La cả kinh kêu lên.   

Lúc này phó viện trưởng Tần đứng một bên nhìn cũng ngây ra rồi, thật không ngờ thằng ranh này lại dám thô lỗ với phóng viên ngay trước mặt mình. Nhớ tới phóng sự chuyên đề của mình, ông vội vàng trầm giọng quát:   

- Giang Khương, cậu làm gì đó, mau mau trả lại máy ảnh cho phóng viên La...   

Đối mặt với tiếng quát của phó viện trưởng Tần, dường như Giang Khương không nghe thấy, sắc mặt lại càng lạnh lẽo hơn vài phần...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.