- Biện chứng đã xong, vậy khai phương thuốc đi.
Nghe Hồ lão bảo Giang Khương khai phương thuốc, khóe miệng Trương Nhạc liền nhếch lên. Mở phương thuốc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao, phương thuốc Trung y có đến hơn một ngàn, nếu không phải là người tinh tường, tìm một phương thuốc chính xác tuyệt không phải là chuyện dễ.
Cái này không những phải vững về kiến thức mà còn phải biết vận dụng một cách linh hoạt. Cho dù đã tìm ra, nhưng phải cần căn cứ vào bệnh tình để tiến hành điều chỉnh loại thuốc cho chính xác. Cho nên, Trương Nhạc rất chờ mong không biết Giang Khương có thể mở ra được phương thuốc gì, đồng thời cũng rất muốn nhìn thấy sau khi Hồ lão đọc xong phương thuốc sẽ tiện tay xé toang như thế nào.
Đối mặt với yêu cầu mang ý tứ khảo cứu, Giang Khương cũng không thèm để ý. Trước kia thì có lẽ hắn còn lo lắng nhưng bây giờ...
- Bệnh nhân có biểu hiện đau đầu và ho khan, mạch tượng hơi nhanh, là triệu chứng của phổi bị phong hàn.
Tổng hợp lại tình huống một chút, Giang Khương liền cau mày, bắt đầu phân tích bệnh tình, sau đó nhớ lại căn bệnh này nên sử dụng phương thuốc nào.
Đương nhiên, đây là chuyện rất đơn giản, Giang Khương vừa mới suy nghĩ, trong đầu đã nhảy ra một phương thuốc.
- Tam ảo thang. Chủ trị cảm mạo phong tà: Mũi tắc, mình nặng, nói không ra tiếng, hoặc thương phong thương lãnh, đầu nhức, mắt mờ, tứ chi co quắp, ho nhiều đờm, ngực đầy, đoản hơi.
- Đúng là chuyện đơn giản.
Đối với phương thuốc tự động toát ra trong đầu như vậy, hoàn toàn không cần phải cố sức suy nghĩ, Giang Khương sờ sờ mũi, sau đó thở hắt ra.
Đã có được phương thuốc thích hợp, chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn. Gần đây hắn bị Tổ sư gia “thao luyện”, dược tính của các loại dược vật đều hiện lên trong đầu.
Cho nên, Giang Khương tay cầm bút, tỏ ra trầm ngâm một lát rồi bắt đầu khai bút.
Người bệnh có biểu hiện ho khan, đau đầu, dùng Tam Ảo Thang để chữa là cực kỳ thích hợp. Nhưng ngực của người bệnh không thoải mái, tuổi lại cao, Ma Hoàng lại nóng, tác dụng khá mạnh, dường như không thích hợp cho lắm.
Dược vật giải hàn có Kinh Giới, Tử Tô, dược tính lại tương đối ôn hòa, dùng để tán hàn là tốt nhất, vừa vặn để thay thế cho Ma Hoàng.
Lúc này Trương Nhạc đã khai xong phương thuốc cho người bệnh, tùy ý nhìn sang bên này, thấy Giang Khương thỉnh thoảng cau mày, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đối với lai lịch của Giang Khương, y từ miệng Hồ lão biết được một chút. Vừa rồi Giang Khương chỉ là đoán mò mà thôi. Y không tin một người ở nông thôn, ngay cả học đại học cũng chưa từng học, lại có thể đưa ra một phương thuốc thích hợp được.
Nếu không, hắn giỏi như vậy, tại sao lại còn cần đến đây học để làm gì?
Trong lúc Trương Nhạc còn đang suy nghĩ, bên này Giang Khương đã rất nhanh viết xuống phương thuốc, sau đó cầm đến đưa cho Hồ lão y sư.
Hồ lão y sư tiếp nhận phương thuốc, biểu hiện nghiêm túc lẫn hiếu kỳ xem qua một lần. Ông cảm thấy khá tò mò về Giang Khương, cho nên khi Giang Khương đưa đến phương thuốc, ông cũng rất chờ mong tiểu tử này có mấy phần năng khiếu về phương diện Trung y.
Nếu có thể mở ra một phương thuốc có thể dùng được, như vậy tiểu tử này đáng cho ông phải bồi dưỡng. Nói không chừng, truyền nhân chính thức của ông sẽ là hắn.
Hồ lão y sư nhìn những dược vật được kê trong đơn thuốc, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm. Phương thuốc mà Giang Khương khai, chẳng những là dùng Tam Ảo Thang hợp ý ông nhất mà còn dùng Kinh Giới, Tử Tô, hai vị thuốc có dược tính ôn hòa để thay thế chủ dược là Ma Hoàng. Tuy không quá đặc biệt, nhưng lại phù hợp với bệnh tình của bệnh nhân.
Nghĩ đến đây, Hồ lão y sư không nhịn được mà kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Khương một cái. Ông biết Giang Khương trước kia chưa từng chính thức học qua trung y, cũng không có kinh nghiệm lâm sàng, tại sao lại có thể mở một phương thuốc thành thục như vậy?
Ông cho rằng, có thể mở một phương thuốc như vậy, người đó phải là một thầy thuốc hợp tư cách, hơn nữa kiến thức phải còn rất vững chắc.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hồ lão y sư lại càng thêm kinh ngạc. Giang Khương khi còn bé đã đi theo người bạn của ông học tập, hơn nữa mấy năm qua lăn lộn bên ngoài, nhưng tuổi thì cũng chỉ mới hai mươi, tại sao xem bệnh, khai thuốc lại không hoàn toàn hợp với tuổi như vậy?
Vốn ông tưởng rằng phải tốn mất hai ba năm mới có thể yên tâm để Giang Khương xem bệnh khai thuốc, nhưng bây giờ ngược lại là nhặt cái có sẵn.
Hồ lão y sư vừa cảm thán, vừa tiện tay đề tên của mình lên phương thuốc, rồi đưa cho người bệnh nói:
- Uống ba thang sau khi ăn là ổn.
- Vậy à? Vâng, vâng, cảm ơn Hồ y sư.
Người bệnh vốn tưởng rằng khi để cho đệ tử trẻ tuổi khai thuốc, Hồ lão y sư sẽ điều chỉnh lại một chút. Ai biết được đã trực tiếp ký tên rồi đưa cho mình. Ban đầu thì ông còn chút nghi ngờ, nhưng nghe xong câu “là ổn” của Hồ lão y sư, tâm trạng căng thẳng của người bệnh cũng được thả lỏng, vui mừng cầm phương thuốc đi hốt.
Trương Nhạc vẫn đang len lén nhìn bên này, đầu có liền choáng váng. Y theo Hồ lão y sư một năm, cứ mỗi lần y khai thuốc, Hồ lão y sư đều gia giảm dược vật. Nhưng tại sao đến phiên Giang Khương thì đã trực tiếp ký tên rồi đưa phương thuốc cho người bệnh?
Thấy đơn thuốc của mình được Hồ lão y sư trực tiếp ký tên, ánh mắt Giang Khương cũng hiện lên sự vui mừng. Mặc dù hắn rất tự tin với phương thuốc của mình, nhưng không nghĩ đến Hồ lão y sư một chút cũng không tăng thành phần thuốc đã đưa thẳng cho người bệnh.
Lão gia tử đã từng nói với hắn, Hồ lão y sư yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, lại càng coi trọng danh dự, bảo Giang Khương phải dụng tâm, đừng để Hồ lão y sư khó xử. Bây giờ Hồ lão y sư đã trực tiếp ký tên, điều này nói rõ ông cực kỳ hài lòng với phương thuốc mà hắn kê. Nếu không, hẳn đã phải gia giảm một hai dược vật rồi.