Binh Vương Thần Bí

Chương 179



- Cậu chờ mà ngồi tù đi.   

Nói xong, hai vị phu nhân tức đến xanh mặt dẫn hai thư ký xô cửa rời đi.   

Chỉ còn lại Giang Khương mỉm cười đứng tại chỗ.   

Ngoài cửa, Chủ nhiệm Tôn và một số lãnh đạo của khoa cấp cứu cùng với Trương Du Chánh đang đứng một bên, nhìn khí thế hung hăng của đám người rời đi, vẻ mặt kinh hãi và rúng động.   

Đám lãnh đạo tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rồi lại nhìn bên trong cánh cửa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.   

Bác sĩ Tiểu Giang quả nhiên là bưu hãn, chẳng những không sợ đối phương đe dọa, ngược lại còn phản kháng. Đây là do lo lắng hay là...   

Đám lãnh đạo cảm thán xoay người rời đi, chỉ còn Trương Du Chánh đứng im tại chỗ, muốn đi vào nhưng lại có chút lo lắng.   

Trương Du Chánh đứng im, bởi vì y nghe được thanh âm bên trong. Mặc dù tức giận, nhưng thân phận của những người này khiến cho y sợ hãi. Cho nên y mới đứng ngoài cửa để chờ.   

Lúc này, nhìn đám người đến cưỡng chế Giang Khương nhưng ngược lại lại bị Giang Khương làm cho tức giận đến mức phải bỏ ra ngoài. Y đứng ngoài cửa, thấy vậy liền trợn mắt há mồm.   

- Giang Khương, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không…   

Nằm trên giường, Từ Thanh Linh vẫn không lên tiếng. Cô đối với Giang Khương bây giờ có một sự tin tưởng vô điều kiện, nhưng vẫn bị cảnh tượng như vậy hù dọa.   

Đã từng làm ở tổ Ngoại giao, Từ Thanh Linh hiểu rất rõ tình huống này. Không nói đến hai người phụ nữ kia, chỉ nói đến hai người đàn ông mà Giang Khương gọi là thư ký Trương và thư ký Dương, đều là nhân vật uy chấn Vân Giang, thậm chí là cả Sở Nam.   

Ít nhất Từ Thanh Linh tự nhận những nhân vật mà cô tiếp xúc xưa kia cũng là những người khá có máu mặt, nhưng quyền thế thì không bằng thư ký Trương. Người bình thường khi đối mặt với người như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng khách khí và ngưỡng mộ, nào giống như Giang Khương, trực tiếp khiển trách và đối kháng với đối phương.   

Bây giờ cô mới biết ngày hôm qua rốt cuộc là Giang Khương đã vì cô mà làm những gì. Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Thanh Linh có chút co thắt lại. Đánh con trai Phó tỉnh trưởng thường vụ, còn có con của Phó thị trưởng bị trọng thương, phải làm gì mới tốt đây?   

Giang Khương bất quá chỉ là một bác sĩ, nhưng lại có thể trực tiếp xung đột với nhân vật quyền thế như vậy, rốt cuộc là tại sao?   

Nhìn biểu hiện khẩn trương của Từ Thanh Linh, Giang Khương khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy tự tin, vừa bưng thau nước đến bên bồn rửa mặt, vừa cười nói:   

- Em không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Hơn nữa bọn họ còn phải chịu chi phí điều trị và tổn thất có liên quan nữa.   

- Vậy sao?   

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng có những lời này của Giang Khương, Từ Thanh Linh cảm thấy yên tâm hơn.   

Ngoài cửa, Trương Du Chánh chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng có được dũng khí mà vào.  

Mặc dù vẫn là một thân tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy và khiếp sợ. Khi y bước vào phòng bệnh, gương mặt rúng động nhìn bóng lưng Giang Khương, sau đó mới quay sang nhìn Từ Thanh Linh, xấu hổ nói:   

- Thanh Linh, em khỏe chưa?   

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Du Chánh, Từ Thanh Linh thở dài trong lòng, mỉm cười nói:   

- Tốt hơn nhiều rồi. Du Chánh, ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều.   

- Đừng nói nữa, bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải ngày hôm qua hẹn em đi ăn cơm cũng không phát sinh chuyện như vậy.   

Thấy Từ Thanh Linh không trách mình, Trương Du Chánh lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.   

Từ Thanh Linh nói:   

- Du Chánh, em biết anh cũng là có ý tốt. Việc này không thể trách anh. Bây giờ tâm trạng của anh đang khó chịu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em còn phải cảm ơn anh vì đã gọi điện thoại cho Giang Khương ngày hôm qua.   

- Xin lỗi.   

Thấy Từ Thanh Linh an ủi mình, Trương Du Chánh cảm thấy càng xấu hổ hơn.   

Lúc này, Giang Khương bước từ trong phòng vệ sinh ra, thấy Trương Du Chánh đang cúi đầu đứng trước giường Từ Thanh Linh, mỉm cười cầm đến một cái ghế:   

- Nào, Du Chánh, ngồi đi.   

Thấy Giang Khương đưa cái ghế đến, ánh mắt Trương Du Chánh hiện lên sự cười khổ, biết mình đã thua hoàn toàn. Trước kia còn ôm hy vọng, cho rằng Giang Khương và Từ Thanh Linh cũng chỉ là quá khứ. Nhưng bây giờ y rõ ràng đã thất bại hoàn toàn.   

Lúc trước, y cho rằng mình có gia thế, lại có năng lực, mạnh hơn đối phương rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng kém.   

- Giang Khương, hôm qua thật sự nhờ có anh.   

Dù sao Trương Du Chánh cũng là học trưởng khoa Y trường Đông Nguyên, cũng có chút năng lực, không phải là người thua không dậy nổi. Sau một phút dao động, giọng nói đã tự nhiên hơn không ít.   

Giang Khương mỉm cười. Hắn hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Trương Du Chánh cũng bị hãm hại, nhưng vẫn còn có thể gọi cho hắn, hắn ngược lại phải cảm ơn điều này, lập tức cười nói:   

- Không sao. Tôi cần phải cảm ơn vì cậu đã gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì…   

Nói đến đây, Giang Khương cũng không có ý định nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chỉ cười hỏi:   

- Du Chánh, hôm nay cảnh sát có tìm cậu không?   

- Có, sáng nay cảnh sát có đến tìm tôi.   

Trương Du Chánh trầm giọng nói:   

- Tôi đã nói hết sự thật, nhưng không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào.   

- Không sao đâu, cứ việc nói thật là được.   

Giang Khương cười nói:   

- Việc này cậu cũng đừng lo lắng quá. Nó không liên quan đến cậu đâu. Tôi đã xử lý tốt hết thảy.   

- Nhưng Giang Khương, bọn họ là Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh và Phó thị trưởng, anh không biết bọn họ có bao nhiêu quyền lực ở tỉnh Sở Nam này đâu. Nếu bọn họ muốn đổi trắng thay đen, đây là một chuyện rất đơn giản. Anh sẽ gặp phiền phức rất lớn.   

Trương Du Chánh khẩn trương nói.   

Giang Khương mỉm cười:   

- Không cần lo lắng. Yên tâm đi, việc này sẽ rất nhanh được xử lý.   

- Cái gì? Thằng ranh kia đòi tiền thuốc men?   

Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tóc đen, gương mặt chữ quốc kinh hãi nhìn vợ của mình.   

Nghe bà xã tường thuật lại, nói cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đòi tiền thuốc men, Phó tỉnh trưởng Dương giận đến ứa gan. Tên tiểu tử này tưởng rằng có Bạch Nghi Tân chống lưng là có thể ăn nói bừa bãi?   

Nghĩ đến đây, Phó tỉnh trưởng Dương cố gắng ức chế lửa giận, quay sang nhìn thư ký của mình.   

Thấy Phó tỉnh trưởng Dương nhìn mình, thư ký Trương vội vàng gật đầu:   

- Tỉnh trưởng, Giang Khương quả thật đã nói như vậy. Hắn nói chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định bắt chúng ta phải chịu tiền thuốc men, tiền điều trị và tiền tổn thất tinh thần.   

- Được, được, nó cho rằng tôi sợ Bạch Nghi Tân sao? Cũng dám xảo trá lên đầu tôi?   

Phó tỉnh trưởng Dương cười giận dữ. Ông thân là cán bộ cấp tỉnh, chưa từng nghĩ đến có người dám đưa ra điều kiện với ông.   

Mặc dù đối với việc nhỏ như vậy, Phó tỉnh trưởng Dương không cần để trong mắt, nhưng đã có Bạch Nghi Tân nhúng tay, ông ta vẫn phải thận trọng.   

Uống hai ngụm nước, đè cơn tức trong lòng xuống, lúc này Phó tỉnh trưởng Dương mới ngẩng đầu nhìn thư ký Trương:   

- Tiểu Trương, tình huống bên phía cảnh sát như thế nào rồi?   

Thấy Tỉnh trưởng Dương hỏi, thư ký Trương tất nhiên hiểu Tỉnh trưởng muốn gì, lập tức nói:   

- Tỉnh trưởng, theo tình huống của phân cục Hà Tây, mặc dù trong phiếu xét nghiệm của cô gái kia có thành phần thuốc đặc biệt, nhưng cũng không có chứng cứ gì chứng minh thuốc này nhất định là do Cát thiếu hạ. Hơn nữa, cho dù là Cát thiếu, nhưng người hiềm nghi lớn nhất chính là Lưu Ba.   

- Vết thương Giang Khương gây ra cho Cát thiếu thì nhẹ, nhưng vết thương của Lưu Ba thì hoàn toàn nghiêm trọng.   

Nói đến đây, ngữ điệu của thư ký Trương nhấn mạnh vài phần. Ý tứ này rất rõ ràng.   

- Tốt.   

Nghe thư ký nói, dường như cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh tội trạng của con trai mình, Phó tỉnh trưởng Dương vỗ bàn, trầm giọng nói:   

- Cậu qua bên phía sở Công an tỉnh, bảo bọn họ nhanh chóng điều tra việc này.   

- Vâng, tỉnh trưởng. Bây giờ tôi đi ngay.   

Thấy Tỉnh trưởng tiếp nhận lời đề nghị của mình, thư ký Trương vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Bây giờ y cũng rất tức giận. Là thư ký của Tỉnh trưởng Dương, mấy năm qua, có người nào ở Sở Nam mà không dám nể mặt y. Thế mà tên tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không xem Tỉnh trưởng Dương ra gì, nhất định phải làm cho hắn biết thế nào gọi là trời cao đất rộng.   

- Tiểu Trương, gọi điện thoại cho lão Tôn phân cục Hà Tây, nhanh chóng đưa ra kết quả. Tôi chưa từng chịu nhục qua như vậy, nhất định phải làm cho thằng ranh đó đẹp mặt.   

Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó quay sang Phó tỉnh trưởng Dương:  

- Lão Dương, ông nhất định cũng phải ra lệnh cho phía viện Kiểm sát, phải nghiêm trị không tha.   

Nhìn vợ của mình đang nổi giận, Phó tỉnh trưởng Dương gật đầu nói:   

- Bà yên tâm đi, mặc dù tôi sắp được điều đi, nhưng cũng còn mấy tháng nữa. Cho dù có Bạch Nghi Tân nhúng tay vào, có tôi ở đây, viện Kiểm sát cũng không dám không làm. Với tội danh cố ý gây thương tích, thằng ranh đó nhất định phải bị phán mấy năm.   

Lúc này, Giang Khương vẫn còn ở bệnh viện số 1 với Từ Thanh Linh. Bởi vì Từ Thanh Linh yêu cầu, cho nên không ai trong trường biết chuyện phát sinh ngày hôm qua. Vì thế cũng không có ai đến thăm. Giang Khương liền xin nghỉ ở phòng khám hai ngày, ở đây chăm sóc Từ Thanh Linh.   

- Nào, ăn một múi quýt đi. Quýt ngọt lắm đấy, ăn nhiều chút, nhiều vitamin.   
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.