Bữa sáng rất thanh đạm, một tô cháo gà và mỗi người một bát mì gà tam tiên.
Đương nhiên thức ăn chính vẫn là một phần mì Tam tiên ai cũng phải ăn hết, ăn xong nếu vẫn chưa no thì có thể ăn thêm cháo gà.
Giang Khương chính là người ăn cháo gà…
Một bát mì có chút dầu thanh trà do chính nhà hắn làm ra, kết hợp với thịt gà, rau và nấm quả thực rất thơm, ít nhất thì Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy vậy. Trước đây như là Tuyên Tử Nguyệt chưa từng ăn bát mì nào ngon như vậy, rất nhanh liền ăn sạch cả bát mì, nếu không phải còn bận tâm đến phong độ thục nữ thì suýt chút nữa cô đã uống hết cả nước mì rồi.
Nhưng bát mì này về cơ bản cũng giúp cô no bụng rồi, vậy nên nhìn Giang Khương ôm bát cháo ở đó húp sùm sụp, Tuyên Tử Nguyệt cũng chỉ chẹp chẹp lưỡi. Sau đó nhìn dáng vẻ ăn đến tươi như hoa của Giang Khương, cô cũng chỉ mím môi cười, Giang Khương nhìn gầy gầy mà không ngờ lại ăn được nhiều thế.
Giang Khương một mình húp sùm sụp hết cả tô cháo, khiến ông cụ Giang thu dọn bát đĩa nhìn mà sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên cháu mình lại ăn được nhiều như vậy.
Có điều ông cụ Giang cũng không để ý, cháu mình có thể ăn nhiều đương nhiên là chuyện tốt, ăn được nhiều có nghĩa là sức khỏe tốt. Trước đây khi còn nhỏ mỗi bữa hắn chỉ ăn được một bát, kết quả người nhìn như miếng đậu phụ khô, nhìn bây giờ tốt biết bao…
Ăn cháo xong, Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang nhìn mình bằng khuôn mặt quỷ dị, cười hỏi:
- Sao vậy? Cô chưa từng thấy ai ăn nhiều à?
Nghe thấy lời này của Giang Khương, đôi mắt to như thu thủy của Tuyên Tử Nguyệt cười đến mức cong cong như vầng trăng trên trời, nói:
- Thấy rồi, nhưng chưa thấy ai ăn được nhiều như anh…
- Được rồi… Tôi nhận thua… Haiz…
Đối diện với Tuyên Tử Nguyệt, bạn học Giang Khương thất bại lui về, sau đó nói:
- Hôm nay cô đi dạo trong thôn hay cùng tôi lên núi?
- Đương nhiên là lên núi rồi… Cơ hội đi du ngoạn trên cao tốt như vậy sao tôi bỏ qua được…
Tuyên Tử Nguyệt cười ha ha nói.
- Vậy được… Vậy thì cô đi cùng tôi…
Giang Khương không hề thấy bất ngờ, sau đó cười nói với ông cụ Giang:
- Ông nội… Lát nữa sẽ có người đến lắp điện thoại. Lát nữa con và Tuyên Tử Nguyệt sẽ lên núi ạ…
- Một mình ông ở nhà, lắp một cái điện thoại ở nhà cũng tiện, con ở bên ngoài cũng đỡ phải lo cho ông, nếu nhớ ông thì cũng tiện gọi cho ông bất cứ lúc nào…
- Ai… Được được được… Lắp thì lắp… Ta ở nhà chờ, con và Tử Nguyệt lên núi phải cẩn thận chút, mang nhiều đồ ăn đi nhé…
Ông cụ cười lắc đầu nói:
- Giờ ta đi luộc mấy quả trứng gà cho các con…
- Ông nội… Ông không cần luộc thêm đâu, đến lúc đó con lên núi tìm chút đồ ăn ạ…
Giang Khương vội nói. Nếu ăn nhiều trứng gà cũng không tốt, lát nữa nhỡ ông cụ thật sự luộc tám mười quả thì toi đời.
Nhưng điều Giang Khương lo lắng rõ ràng là dư thừa, ông cụ chỉ luộc sáu quả, chia đầu người mỗi người cũng chỉ ba quả, thế nào cũng không lãng phí…
Giang Khương mang trứng ông cụ chuẩn bị cho đi, còn cả gùi thuốc và dao, tiện thể còn mang cả một bình nước. Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt đã chuẩn bị xong chờ phân phó, vẫy tay cười nói:
- Đi thôi…
- Được… xuất phát!
Hôm qua Tuyên Tử Nguyệt lên núi một chuyến, hôm nay đã có chút thích thú rồi. Thấy lại được lên núi chơi, cô nàng cực kỳ vui vẻ.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, ánh nắng mùa thu nhàn nhạt chiếu lên người rất ấm áp. Tuyên Tử Nguyệt tinh thần phấn chấn theo sát phía sau Giang Khương, động tác tương đối nhanh nhẹn, có điều hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn Giang Khương ở phía trước, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lúc này Giang Khương sớm đã chú ý đến vẻ mặt quái dị của Tuyên Tử Nguyệt, có điều hắn không hỏi cô nàng mà đợi cô nàng nói với mình. Giang Khương cứ sải bước về phía trước, mặc cho cô nàng này tự xoắn xuýt.
Có điều rõ ràng Tuyên Tử Nguyệt không phải kiểu người có thể giữ trong lòng. Khi leo đến sườn núi dừng lại nghỉ ngơi, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được ngồi xuống một hòn đá to ở sườn núi, nhân lúc nghỉ ngơi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Giang Khương nói:
- À… Giang Khương, tôi hỏi anh một chuyện!
Thấy cuối cùng cô nàng cũng không nén được, Giang Khương cũng không nhịn được cười, lần này hắn cũng đợi được cô nàng này nói trước rồi.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt mới biết Giang Khương sớm đã phát hiện mình muốn hỏi hắn nhưng hắn không lên tiếng mà thôi. Cô nàng lập tức vẻ mặt buồn bực, đang định đánh cho Giang Khương một trận thì nghĩ đến vấn đề mình muốn hỏi nên đành nhịn xuống…
- À… Giang Khương… Gần đây có phải anh gặp chuyện gì tốt không?
Tuyên đại chủ tịch mạnh mẽ kiềm chế buồn bực trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Khương, tò mò hỏi.
- Hửm? Chuyện tốt gì?
Nghe thấy câu hỏi của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này Giang Khương cũng có chút ngạc nhiên, hắn lại gặp chuyện tốt gì à? Sao hắn không biết?
Thấy Giang Khương không nói, còn bày ra vẻ mặt quái dị, buồn bực trong lòng Tuyên Tử Nguyệt lại tăng thêm mấy phần. Cô nàng không nhịn được nữa, cô nàng đã nhịn cả đoạn đường đi rồi, lập tức bật dậy khỏi tảng đá, nhào về phía Giang Khương, nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của tên này, cô nàng không đánh cho hắn một trận thì khó mà tiêu tan cơn giận trong lòng.
- Á…
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt giương nanh múa vuốt mà đánh tới, Giang Khương cực kỳ sửng sốt, rốt cục cô nàng này muốn làm gì? Sao lại nói trở mặt là trở mặt vậy?
Nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, cô nàng này không phải cô nàng bình thường, nếu đánh nhau thì chỉ e hắn không để ý cái là bị cô ta xé rách mặt.
Giang Khương vừa chạy vừa ngạc nhiên nói:
- Tuyên Tử Nguyệt… Cô muốn làm gì? Đừng làm bừa…
Tuyên Tử Nguyệt đang tức giận, làm gì có chuyện không làm bừa? Cô nàng đuổi phía sau Giang Khương, không buông tha một khắc nào.
Thật ra Giang Khương không ngờ cô nàng này lại làm thật, hắn còn đang chạy vòng vòng trốn đi, kết quả lại bị cô nàng này lao về phía trước, túm lấy vạt áo sơ mi.
- Á?
Cảm giác sau người bị kéo căng, Giang Khương sửng sốt, không ngờ cô nàng này lại làm thật.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tuyên Tử Nguyệt trực tiếp ném xuống đất.
Cảm giác không đúng, Giang Khương theo bản năng móc chân một cái liền móc được chân của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó dùng lực lật người…
Kết quả…
“Bụp” một tiếng, hai người cùng ngã xuống đất, hơn nữa còn là Tuyên Tử Nguyệt ở bên dưới.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt bị đè dưới thân, Giang Khương sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn khiến cô nàng này ngã rồi…
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đâu phải người chịu chịu thiệt như vậy, cô nàng nhìn Giang Khương đang đè trên người mình, ngửi hơi thở nam tính trên người Giang Khương, khuôn mặt đỏ lên, cắn răng một cái, giơ tay ôm lấy Giang Khương lật người, sau đó lại đè Giang Khương ở dưới thân.
Lúc này Giang Khương sớm đã phát hiện không đúng, ngửi mùi thơm trên người Tuyên Tử Nguyệt, lại được tiếp xúc với cơ thể mềm mại, hắn chỉ thấy máu nóng dồn lên não, lật người còn bị Tuyên Tử Nguyệt đè dưới thân. Giang Khương không dám trả đòn lại, đành nằm đó bất động, để Tuyên đại chủ tịch đè lên, bất đắc dĩ nói:
- Này… Rốt cuộc cô muốn làm gì?
- Làm gì? Ai bảo tiểu tử anh xấu… giả vờ xấu trước mặt tôi…
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt rất hận Giang Khương. Tên này thật biết giả bộ, bây giờ cuối cùng cô cũng lật người làm chủ nhiệm, đương nhiên là phải gắt gao đè Giang Khương dưới thân rồi, không để Giang Khương có sức xoay người.
Lúc này Giang Khương vẻ mặt buồn bực, nha đầu Tuyên Tử Nguyệt thì không để ý chút nào. Bình thường cô nàng nhìn có vẻ lạnh băng, cách xa người khác ngàn dặm mà sao hôm nay lại đè lên người khác như vậy, chẳng lẽ cô nàng không biết nam nữ khác biệt sao?
Cảm nhận thân thể mềm mại đang đè lên người mình, cộng với đôi gò bồng đảo trắng nõn ở chỗ cổ áo lộ ra trước mặt mình, Giang Khương chỉ cảm thấy nhắm mắt không được, mở mắt không xong, khiến mặt hắn hiếm khi lại đỏ lên.
Mà lúc này Tuyên Tử Nguyệt lại không hề để ý đến điểm này, cô nàng đang vui vẻ đè Giang Khương xuống đất, túm lấy cổ áo của Giang Khương, hừ giọng nói:
- Nói… nói thật đi…
- Nói? Nói cái gì?
Giang Khương thật sự mơ mơ màng màng, không biết rốt cuộc vị đại tiểu thư này muốn làm gì. Có điều lúc này hắn phát hiện mình không ổn rồi, Tuyên đại tiểu thư cứ thế ngồi lên người hắn, đè chặt hắn xuống nhưng nơi nào đó của hắn lại bắt đầu bị thân thể mềm mại này kích thích ngóc đầu dậy…
Đang lúc mặt Giang Khương đỏ bừng thì Tuyên đại chủ tịch lại chỉ cảm thấy Giang Khương bắt đầu giở trò, lập tức dùng lực ngồi xuống, nói:
- Đừng động đậy… Nếu còn động đậy thì đừng trách tôi đánh anh đấy!
Giang Khương chỉ cảm thấy bị Tuyên Tử Nguyệt ngồi như vậy, suýt nữa thì khóc ra nước mắt… Tuyên Tử Nguyệt lại còn cúi thấp đầu, khuôn mặt xinh đẹp trừng mắt nhìn Giang Khương làm hắn chỉ thấy máu nóng xông thẳng lên não.
- Tôi bảo rồi anh đừng có động đậy… Đừng mong lật người khỏi tay tôi…
Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy mình đè tay Giang Khương ở chỗ đó, hắn lại không thành thật nên lập tức dùng một tay hung hăng đè chỗ đó của Giang Khương.
Nhưng cô ta vừa vươn tay qua, vừa ấn chỗ đó xuống thì bỗng cảm thấy không đúng, vì đó hình như không phải tay của Giang Khương nhưng tại sao lại thay đổi được hình dáng?
Trong lúc cô nàng còn đang nghi hoặc thì Giang Khương đã phát điên rồi. Hắn lật người, ném Tuyên Tử Nguyệt xuống mặt đất, hung hăng đè lên người cô nàng.
Tuyên Tử Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở nặng nề của Giang Khương, ngây ngẩn cả người… Sau đó bàn tay nắm chặt chỗ đó theo bản năng càng nắm chặt hơn.
- Đừng…
Giang Khương đau đớn rên rỉ một tiếng, đột nhiên hình xăm trên vai trái của Giang Khương lóe lên, trong mắt hắn bỗng dâng trào huyết sắc, sau đó cúi mạnh người xuống.
- Đừng đừng đừng…
Nhìn khuôn mặt đẹp trai bỗng phóng đại trước mặt, còn cả động tác vừa dịu dàng vừa mang tính chất xâm lược của đôi môi kia, Tuyên Tử Nguyệt lại lần nữa ngây ngẩn cả người…